Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 25: Phantom


11 tháng

trướctiếp

Ôn Du vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô luôn nghiêm túc và tận tâm trong công việc, khi đóng vai nữ chính Christine ở thế giới trước, để đạt được hiệu quả phối hợp hoàn hảo với nam chính, Ôn Du đã cố ý ghi nhớ tất cả lời thoại và vị trí đứng của vai Phantom. Ngoài ra, cô đã được huấn luyện với đoàn phim trong thời gian diễn tập, vì vậy cô biết rõ ràng các tình tiết tổng thể của vở kịch, về cơ bản có thể nhớ cách diễn kịch với Lư Vi Vi.

"Tớ nhớ rõ lời thoại và lời hát, đóng vai Phantom hẳn là sẽ không có vấn đề gì." Thấy người dẫn chương trình sắp giới thiệu chương trình xong, Ôn Du không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, quả quyết hỏi: "Sắp không kịp nữa rồi, trang phục biểu diễn ở đâu thế?"

*

Lư Vi Vi đóng vai nữ chính luôn ở trong lớp để trang điểm nên cô ta hoàn toàn không biết về mọi thay đổi ở bên ngoài. Cuối cùng, cô ta chạy vào hậu trường một giây trước khi bắt đầu biểu diễn, nghĩ rằng vẻ mặt lo lắng của các diễn viên chỉ là do họ quá căng thẳng, sau khi nói với mọi người một câu "Cố lên!" thì cô ta đi thẳng lên sân khấu.

Thời gian biểu diễn của mỗi lớp có hạn, họ chỉ biểu diễn một phân đoạn mang tính biểu tượng nhất của vở kịch, trong đó là cảnh tượng Christine đang gặp người yêu là thanh mai trúc mã của mình thì bị Phantom âm thầm dòm ngó phát hiện, Phantom ghen tị không thôi, đưa nàng trở về cung điện bí mật dưới đất của mình.

Lư Vi Vi là trưởng nhóm thanh nhạc của trường, chất giọng hơn hẳn đa số học sinh, ngoài ra còn có ngoại hình xinh đẹp, mặc áo dài cổ điển thanh lịch, trông như một tiểu thư bước ra từ một bức tranh sơn dầu cổ xưa, nhất thời đã thu hút sự chú ý của hầu hết khán giả.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, Christine mà cô ta thủ vai vội vàng tách khỏi Tử tước yêu quý của mình, dưới ánh đèn mờ ảo, đến lượt nam chính Phantom xuất hiện.

Tuy nhiên, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì cô ta dự đoán, giọng nói quen thuộc của Trần Hán Châu không xuất hiện, mà là một giọng nữ trầm và trong trẻo từ phía sau bức màn truyền đến.

"Insolent boy.

(Tiểu tử thô lỗ.)

The slave of fashion

(nô lệ của sự hào hoa)

Basking in your glory!

(đắm chìm trong vinh quang của ngươi đi)"

Người phía sau bức màn cố ý hạ thấp giọng để làm yếu đi nét nữ tính trong giọng nói, khiến giọng nói của cô có chút từ tính hơn bình thường, mặc dù nghe có vẻ khác thường nhưng Lư Vi Vi vẫn lập tức nhận ra đó là giọng của Ôn Du.

Khán giả không ngờ rằng diễn viên đóng vai nam chính Phantom sẽ do một cô gái thủ vai, một cuộc náo động nhỏ đã nổ ra. Lư Vi Vi hoàn toàn bối rối, cô đang làm gì vậy? Trần Hán Châu đâu?

Cho dù cô ta có kinh ngạc đến mức nào đi chăng nữa thì cảnh diễn cũng không thể dừng lại vì chuyện này. Cô ta cũng không phải người ngu, trong thoáng chốc ngây người, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, tiếp tục cùng Ôn Du ca hát.

Âm điệu của Trần Hán Châu thuộc về sự trầm thấp, một khi gặp phải âm điệu cao hơn, cậu ta sẽ tỏ ra yếu ớt. Âm vực của Ôn Du rộng hơn của cậu ta một chút, cô rất cởi mở trên sân khấu, không chỉ phát âm tiếng Anh trong trẻo và lưu loát mà giọng hát của cô cũng cao vút và nồng nàn hơn. Khi Phantom nhìn thấy người mình yêu ở cùng phòng với một người đàn ông khác, chàng tức giận, ghen tị và cảm thấy tự ti. Những cảm xúc được thể hiện một cách sống động, thậm chí Lư Vi Vi trong lúc vô thức còn tập trung vào việc hát một cách đầy cảm xúc hơn khi nhân vật của cô ta đang buồn bã.

Cảnh này kết thúc nhanh chóng, cô ta tranh thủ thời gian trống giữa lúc đóng rèm khi chuyển cảnh để hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

“Trần Hán Châu ngã cầu thang.” Ôn Du nhìn cô ta, vì đeo mặt nạ nên không nhìn rõ được biểu cảm của cô, chỉ gật đầu nói: “Kiểu trang điểm này nhìn rất đẹp.”

Lư Vi Vi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mím môi cười: "Còn không phải sao?"

Cảnh tiếp theo là điểm nhấn của cả vở kịch, Phantom và Christine đi thuyền gỗ đến cung điện dưới lòng đất nơi chàng sống từ nhỏ và yêu cầu nàng hát cho chàng nghe. Hạ Tiểu Hàn và một số bạn học tình nguyện tham gia nhóm đạo cụ sắp xếp phong cảnh và thuyền giấy, trước khi rời đi còn không quên thổi một nụ hôn gió cho Ôn Du.

Mãi cho đến khi lên thuyền cùng Ôn Du, Lư Vi Vi vẫn trong trạng thái kinh ngạc mới có thời gian để nhìn cô.

May mắn thay, Trần Hán Châu không quá cao, chỉ khoảng 1 mét 7, trong khi Ôn Du cao gần 1 mét 65 nên khi cô mặc trang phục của anh vào cũng không cảm thấy quá rộng. Cô chỉ đơn giản buộc mái tóc ngắn ngang vai của mình thành kiểu đuôi ngựa thấp, đôi giày của cô đã được nhét thêm miếng lót tăng chiều cao, khiến cô trông cao hơn Lư Vi Vi nửa cái đầu.

Trong ánh đèn mờ ảo và làn khói nghi ngút xung quanh, mọi cử chỉ của cô đều điềm đạm, không vội vã, trông cô như một quý ông người Anh thời trung cổ gầy gò trong bộ vest đen, thu hút rất nhiều sự cổ vũ của khán giả.

Không biết vì sao, chỉ cần Ôn Du ở bên cạnh Lư Vi Vi, sự căng thẳng của cô ta sẽ lập tức giảm đi rất nhiều. Tầm mắt của cô ta dán chặt vào cô gái trẻ trung giống mình ở bên cạnh, bắt đầu cất giọng hát.

"In sleep he sang to me.

(Chàng ấy hát cho ta nghe trong giấc ngủ của ta)

In dreams he came...

(Chàng ấy đến trong giấc mơ của ta)"

Kỹ năng ca hát của họ đều xuất sắc, mặc dù đều được hát bằng giọng nữ nhưng bởi vì giọng của Ôn Du trầm hơn, êm dịu hơn nên cũng không có vẻ gì là đột ngột, hơn nữa còn có chút ăn ý tự nhiên mà có.  (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Lư Vi Vi mải mê hát đến nỗi cô ta nhất thời quên mất mình đang mặc một chiếc váy dài chấm đất, khi xuống thuyền, cô ta vẫn đi về phía trước như trước, nhưng cô ta vô tình dẫm lên váy, cả người đột ngột đổ về phía trước.

Trái tim của cô ta đột nhiên dâng lên đến cổ họng, cô ta nghĩ rằng màn trình diễn này sẽ biến thành một trò cười do sai lầm của cô ta, nhưng giây tiếp theo, cô ta đã được ôm vào lòng.

Ôn Du xuống thuyền trước cô ta một bước, lập tức phát hiện Lư Vi Vi giẫm lên váy của mình, may mắn là cô nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng đưa tay ôm lấy cô ta, hóa giải thành công nguy cơ suýt ngã của nữ chính thành cảnh cái ôm đầy vội vàng lại cuồng nhiệt của Phantom.

Khán giả nữ dưới sân khấu vì hành động mập mờ này mà hét lên chói tai, còn các khán giả nam cũng thốt lên "Oa!" và huýt sáo inh ỏi.

Trên cánh tay của Ôn Du tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm và mùi hoa oải hương thoang thoảng, trái tim của Lư Vi Vi đập không ngừng, cô ta nhìn cô với ánh mắt cảm kích, chuẩn bị hát đoạn cao âm khó nhất.

Trong lần tập trước, cô ta thường bị gãy nốt ở đoạn độc tấu cao âm này, hoặc chật vật hát đến giữa chừng thì dừng lại, giống như vận động viên leo núi lên đến lưng chừng núi thì dừng lại đột ngột.

Cô ta không tin vào chính mình, khi Lư Vi Vi sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô ta chạm vào đôi mắt đen láy của Ôn Du. Ánh mắt cô tràn đầy tin tưởng, trong khoảng cách ngắn ngủi khẽ gật đầu với cô, thấp giọng nói với âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Đừng sợ, có tôi ở đây.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đúng vậy, đều đã đi tới bước này rồi, cô ta còn sợ điều gì chứ? Hơn nữa, cô ta cũng không đơn độc đứng trên sân khấu một mình.

Thấy cô ta đã điều chỉnh trạng thái, Ôn Du cất cao giọng:

"Sing, my angel of music!"

(Hát đi! Thiên thần âm nhạc của ta!)

Lư Vi Vi mở miệng, giọng hát với những nốt cao âm đầu tiên tuôn ra từ dây thanh quản của cô ta như một dòng suối nhỏ.

"Sing, my angel!"

(Hát đi! Thiên thần của ta!)

Theo tiếng quát thứ hai của Ôn Du, Lư Vi Vi lấy tay phải che ngực, nâng cao âm giai, giọng hát vốn du dương của cô ta đột nhiên tăng cao, giống như thác nước chảy thẳng xuống, khí thế hung hãn lại trùng điệp không ngừng.

"Sing for me!"

(Hát cho ta!)

Ba chữ này nặng nề rơi xuống, cô ta và Ôn Du nhìn nhau, hít sâu một hơi, giai điệu lại cất lên tận trời, khán giả lập tức nổ ra những tràng vỗ tay đinh tai nhức óc như sấm.

*

Màn nhảy vũ điệu đường phố của lớp A10 ngay sau "Bóng ma trong nhà hát", Hứa Sí không có hứng thú với việc thưởng thức các màn biểu diễn tiếp theo, anh đã tìm kiếm nhiều lần cả hậu trường lẫn khán đài nhưng vẫn không tìm thấy Ôn Du.

Chẳng lẽ hôm nay cô không đến? Nếu Ôn Du không đến thì anh nhảy cho ai xem?

Ngay khi anh định tìm kiếm lại khán đài một lần nữa, anh nghe thấy một giọng nữ quen thuộc trên sân khấu. Hứa Sí hoài nghi nhìn về phía trước, anh nhìn thấy một cô gái trong bộ vest không vừa vặn với thân người.

Nhìn trang phục của Ôn Du, chẳng lẽ... cô đang đóng vai Phantom?

Những khán giả bên cạnh anh đều vô cùng phấn khích trước sự xuất hiện của cô, trong đó các cô gái là nhiệt tình nhất, bàn tán không ngớt.

"Chị gái nhỏ đóng vai Phantom tên là gì vậy? Chị ấy thật phong độ!"

"Tôi thực sự đã thấy được cảm giác CP từ cảnh ngụy bách hợp này. Sức mạnh của bách hợp thật tuyệt."

"Mặc dù tôi không thể hiểu họ đang nói gì, nhưng giọng hát của hai chị gái nhỏ kia hay quá đi mất! Lỗ tai cũng sắp mang thai rồi!"

"Trong vòng năm phút, tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ này!"

… Vì vậy mới nói, tại sao phụ nữ các cậu lại tỏ ra thích thú một cách đáng sợ với những người đẹp cùng giới với mình vậy?

Hứa Sí không quan tâm đến cuộc thảo luận của họ, anh chăm chú theo dõi mọi động tác của Ôn Du trên sân khấu, nhìn mái tóc đuôi ngựa nhỏ của cô lắc lư theo cơ thể như một cái đuôi nhỏ, lắng nghe giọng hát dài và du dương của cô được khuếch đại bởi micro, nhẹ nhàng lan tỏa trong bóng tối của hội trường và dưới ánh đèn của sân khấu, anh chợt nghĩ, Ôn Du thật ưu tú, giống như một kho báu vĩnh viễn không thể đào hết được.

Dù không có được nhưng anh không thể kiềm chế sự thôi thúc và tò mò của mình, anh muốn từng bước đến gần cô, dần dần khám phá thêm nhiều bí mật của cô hơn nữa.

Đôi khi anh sẽ ích kỷ khi nghĩ rằng thật tuyệt vời biết bao nếu anh là người duy nhất chiếm giữ cô, nhưng sau khi nghĩ lại, anh không nỡ để cô gái đáng lẽ phải tỏa sáng rực rỡ lại vì ở lại bên anh mà không ai biết đến.

Khi nhìn thấy Ôn Du vội vàng ôm một nữ diễn viên khác, Hứa Sí nhếch khóe môi lên theo tiếng la hét của những khán giả khác, đồng thời trong lòng cảm thấy hơi ghen tị.

Ai có thể nghĩ tới có một ngày anh lại đi ghen với một cô gái, thật sự là đáng thương.

Buổi biểu diễn "Bóng ma trong nhà hát" đã kết thúc thành công, cả Ôn Du và Lư Vi Vi đều chỉ mặc trang phục mỏng manh, họ run rẩy vì lạnh khi rời khỏi sân khấu. Nhân viên hậu cần do Hạ Tiểu Hàn cầm đầu vội vàng giúp hai người mặc áo khoác. Khi nhận lấy áo khoác, Lư Vi Vi nhẹ giọng nói với cảm xúc lẫn lộn: "Cảm ơn cậu. Xin lỗi cậu vì những lời mà tôi đã nói trước đây."

Hạ Tiểu Hàn có một trái tim rộng lượng, trong đầu cô ấy không bao giờ chứa những điều xấu của người khác, cho dù đó là một chuyện làm cô ấy rất tức giận, nhưng nhiều lắm thì qua một giờ sau, cô ấy lại chia sẻ điều đó cho người khác như một câu chuyện đùa. Vì vậy cô ấy ngây ngô gật đầu: "Không sao đâu, màn biểu hiện của cậu rất tốt đấy."

Con gái tuổi mới lớn không có quá nhiều khúc mắc trong đầu, phần lớn chỉ cần một nụ cười hay một lời xin lỗi là có thể gỡ rối cho lòng mình. Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới nhớ tới sắp đến màn biểu diễn của lớp A10. Trong tiếng thông báo của người dẫn chương trình, cô nhìn lên và thấy được Hứa Sí.

Anh nhướng mày nhìn cô rồi cười, rồi thuận tay ném chiếc áo khoác dày của mình cho cô.

Chàng trai quay lưng lại với ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc trên sân khấu, nụ cười liều lĩnh và hơi tự mãn thắp sáng màn đêm của anh đâm thẳng đến đáy lòng cô: "Cậu hát hay lắm! Cậu nhất định phải xem màn biểu diễn của tớ đấy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp