Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 21: Phòng đàn


11 tháng

trướctiếp

Mới chớp mắt mà Tết dương lịch đã cận kề, nhà trường hiểu được nỗi vất vả ngày đêm cặm cụi học hành của học sinh, vì vậy quyết định tổ chức một buổi tiệc liên hoan trước thềm năm mới. 

Ôn Du nghe giáo viên chủ nhiệm kể lại sự rầm rộ sôi nổi về buổi tiệc của mấy khoá trước một cách đầy sống động, trong lòng không khỏi cảm thán quả nhiên trong tiểu thuyết ngôn tình vẫn cần các hoạt động lớn nhỏ để làm tăng thêm sự hấp dẫn cho cốt truyện, không có cuốn sách nào mà nam nữ chính chỉ biết học và học, thế thì thật nhàm chán, như thế thà đi đọc sách giáo khoa còn hơn - ngay cả Lý Lôi và Hàn Mai Mai trong sách tiếng Anh còn biết cách thông qua các hoạt động trong và ngoài trường để bồi đắp tình cảm nữa mà.

Chính vì lý do này mà ngôi trường trong bản gốc có rất nhiều hoạt động đóng vai trò là chất xúc tác để các nam nữ chính hâm nóng tình cảm. Ôn Du không hề bài xích cách thiết lập này, dù sao cô cũng không muốn trở thành một mọt sách chỉ biết học và học, tình yêu rắc rối ấy không hề liên quan gì đến cô, thân là một nhân vật phản diện nhỏ bé, chỉ cần vui vẻ chơi đùa là được rồi.

Trước bữa tiệc Tết dương lịch, mỗi lớp đều phải tự mình chuẩn bị một tiết mục, sau đó nhà trường sẽ tiến hành lựa chọn, chọn ra một số tiết mục tiêu biểu để biểu diễn trong buổi tiệc, đồng thời khen thưởng các giải nhất, nhì, ba. Còn việc cuối cùng sẽ biểu diễn tiết mục gì luôn là vấn đề được các bạn học sinh quan tâm nhất.

Giáo viên chủ nhiệm dành thời gian tự học buổi tối để học sinh tự do thảo luận, ngày thường trong lớp chỉ có tiếng lật sách qua lại, nay lại sôi nổi giống như cái nồi vừa bị nổ tung vậy, những đề xuất quái đản liên tục xuất hiện không ngừng.

“Đồng ca thì sao?”

“Nhàm chán chết đi được! Hơn nữa hội trường lớn như vậy, lại có rất nhiều người, chắc chắn không nghe thấy đâu.”

“Diễn xiếc nhiều người chắc chắn sẽ khiến hội trường bùng nổ! Nếu cậu không bỏ phiếu, tôi sẽ không bỏ phiếu, khi nào diễn xiếc được nhắc đến, mọi người nhớ cân nhắc về phương án này nha.”

“Tôi còn trẻ như này không muốn phải chết bất đắc kỳ tử đâu! Sao không trân trọng sinh mệnh này một chút đi!”

“Múa đại thần tập thể cũng tuyệt lắm đấy! Đây không chỉ là một loại hình nghệ thuật dân gian bình thường mà còn là một tiết mục hoàn toàn mới chưa từng có ai thử qua, chúng ta nắm chắc giải nhất trong lòng bàn tay rồi.”

“… Im miệng.”

... Các đề xuất dường như đang phát triển theo chiều hướng ngày một quái đản hơn. Ôn Du đưa mắt nhìn người bạn cùng lớp đã đề xuất diễn xiếc và múa đại thần với ánh mắt tràn đầy sự khâm phục. Những người không từ thủ đoạn bất chấp tất cả chỉ vì thắng thua thật sự không còn nhiều nữa, họ thật sự là những chiến binh dũng cảm.

Việc chốt tiếc mục là việc quan trọng nhất, nếu quá nghiêm túc trang trọng thì sẽ rất khó cộng hưởng với các bạn trong lớp, sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ bị mọi người chế giễu, nhưng mà nếu như quá lố lăng thì các giám khảo sẽ không thích, sẽ bị vụt mất giải nhất. Làm thế nào mới có thể tạo ra một tiết mục sang hèn cùng hưởng* mới là vấn đề đau đầu nhất hiện nay.

(*) Sang hèn cùng hưởng: ý chỉ vừa không lố lăng vừa không nghiêm túc.

“Thưa thầy, nhạc kịch thì sao ạ?” Người nói là người đảm nhiệm chức vụ ủy ban nghệ thuật - Lư Vi Vi, cô ta vô cùng tự tin chỉnh kính rồi nói tiếp: “Cốt truyện của nhạc kịch vừa phong phú vừa thú vị, lại còn có giá trị nghệ thuật nhất định, chắc chắn mọi người sẽ thích cho mà xem.”

“Nhạc kịch?” Thầy chủ nhiệm nhướng mày, trong ấn tượng của ông ấy, hai chữ này với học sinh trung học phổ thông có khoảng cách rất lớn, căn bản không hề liên quan với nhau, nhưng lý do của Lư Vi Vi nói thật không chê vào đâu được, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng quả nhiên rất có tính khả thi, vì vậy ông ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em có đề xuất nào hay không?”

“Em cảm thấy “Bóng ma trong nhà hát” khá hay ạ. Đầu tiên, nó là một tác phẩm kinh điển nổi tiếng thế giới, rất nhiều người đều biết đến nó, khi biểu diễn sẽ không khiến cho các bạn cảm thấy quá xa lạ, tiếp theo, nó có rất nhiều nhân vật, bối cảnh và âm nhạc cũng cần các ứng viên nhất định, nhiều bạn học có thể cùng nhau tham gia.”

Vốn dĩ Ôn Du không mấy hứng thú lắm với việc chuẩn bị tiếc mục, nhưng khi cô nghe thấy tên của “Bóng ma trong nhà hát”, cô đã di chuyển tầm mắt khỏi các bài tập vật lý, các đốt ngón tay cầm bút bởi vì vô thức dùng sức mà hơi trắng bệch lại.

Đây là một câu chuyện tình yêu mang đầy màu sắc bi thương. Nam chính Phantom là một thiên tài âm nhạc uyên bác, nhưng vì ngoại hình xấu xí, từ nhỏ chàng đã đeo mặt nạ và sống một mình dưới tầng hầm của nhà hát opera, nữ chính Christine, mất cha từ khi còn nhỏ, là một vũ công ba lê trong nhà hát. Mỗi khi đêm về khuya, Phantom sẽ giả làm một thiên thần âm nhạc và nói chuyện với nàng qua bức tường, đồng thời dạy nàng kỹ năng ca hát, chính nhờ sự giúp đỡ của chàng mà Christine đã dựa vào giọng hát tuyệt vời của mình mà trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Phantom có ​​tính tình lầm lì, hung ác tàn bạo, để đảm bảo cho sự nghiệp của Christine luôn thuận buồm xuôi gió, chàng đã lên kế hoạch giết tất cả các đối thủ cạnh tranh của nàng, phạm phải tội ác tày trời, nhưng chàng không ngờ người trong lòng của mình sớm đã có tình cảm, ước định chung thân với thanh mai trúc mã là Tử tước Raoul.

Kết cục của câu chuyện khiến người ta không kìm được nước mắt. Phantom lấy mạng sống của Raoul làm điều kiện, ép buộc Christine đồng ý lời cầu hôn của mình. Để bảo vệ người mình yêu, nữ chính đã ở trước mặt mọi người hôn Phantom một cách cuồng bạo, và cũng chính nụ hôn này khiến chàng hiểu ra, thì ra trong lòng nàng địa vị của mình hèn mọn ra làm sao.

Từ đầu đến cuối đây chỉ là một tình yêu đơn phương điên cuồng cố chấp, hoàn toàn không phải là câu chuyện của hai người.

Cuối cùng, Phantom tuyệt vọng tiễn đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau lên đường, lặng lẽ biến mất trước khi cảnh sát và mọi người ập vào căn phòng bí mật dưới tầng hầm, câu chuyện kết thúc từ đó, để lại những tiếng thở dài không dứt.

——Trong thế giới mà Ôn Du sống trước đây, tại lễ tốt nghiệp năm lớp 9 thời cấp hai, cô đã cùng các bạn trong lớp biểu diễn phần kinh điển nhất của vở nhạc kịch nổi tiếng thế giới này.

Đối với những học sinh phổ thông mà nói thì độ khó của việc biểu diễn “Bóng ma trong nhà hát” là vô cùng lớn. Khi đó cô đóng vai nữ chính Christine, để diễn tốt cảnh này, Ôn Du và các diễn viên khác đã dành hơn một tháng luyện tập bel canto trong phòng âm nhạc, cuối cùng đã chinh phục được những tràng vỗ tay và những tiếng hoan hô không ngớt của khán giả bằng một đoạn nốt cao tuyệt đẹp.

Nếu như tiết mục này biểu diễn tốt nhất định sẽ khiến khán giả kinh ngạc, nhưng bối cảnh, âm nhạc, kỹ năng diễn xuất của tiết mục này đều có yêu cầu rất cao nên khả năng xảy ra sai sót cũng rất cao.

“Rất hay.” Thầy chủ nhiệm vuốt cằm suy tư, cúi đầu nhìn cô ta một cái: “Đây là một ý hay, nhưng độ khó của nhạc kịch quá cao, chỉ sợ tìm không được diễn viên thích hợp…”

“Thưa thầy, vở kịch này không yêu cầu ai cũng phải biết hát, nó có rất nhiều lời độc thoại.” Lư Vi Vi vội vàng cắt ngang những lời còn chưa kịp nói hết của thầy chủ nhiệm, ưỡn ngực nói: “Còn về diễn viên chính, bao gồm cả em, trong lớp chúng ta có rất nhiều bạn học tham gia ban nhạc của trường, đều có nền tảng nhất định về bel canto, trước đây chúng em đã từng bàn bạc với nhau rồi, mọi người đều nhất trí cho rằng không thành vấn đề ạ.”

Hạ Tiểu Hàn ngồi ở bàn trước ném một tờ giấy nhỏ qua, nét chữ của cô ấy tròn tròn cong cong vô cùng đáng yêu, lúc này vì viết vội vàng mà nhìn như một bầy mèo con đang nhe nanh múa vuốt.

“Lư Vi Vi và đám bạn của cậu ta muốn lợi dụng lần này để thể hiện mà thôi, tớ cược một túi que cay, câu tiếp theo mà cậu ta nói chắc chắn là “Em nghĩ với thực lực của mình, đóng vai nữ chính chắc chắn không thành vấn đề”.”

Ôn Du mím môi cười cười, lúc cô ngẩng đầu nhìn Lư Vi Vi, quả nhiên nghe thấy cô ta nói với giọng điệu đầy tự tin: “Em nghĩ với thực lực của mình, đóng vai nữ chính chắc chắn không thành vấn đề.”

Một từ cũng không thiếu.

Các học sinh khác trong lớp cũng rất thích thú với việc này. Tính thưởng thức của nhạc kịch rất cao, lúc tập luyện chắc chắn sẽ không cảm thấy nhàm chán, quan trọng hơn, đây là một câu chuyện tình yêu nổi tiếng, vừa đúng lúc các chàng trai cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân vô cùng nhạy cảm với hai từ “tình yêu”, họ tràn đầy khao khát và tò mò về chúng.

Sau khi giơ tay biểu quyết, số phiếu bầu cho “Bóng ma trong nhà hát” vượt xa số phiếu bầu cho các tiết mục như hợp xướng, múa dân gian và các đề xuất quái đản khác, cứ như thế tiết mục đã tạm thời được quyết định.

Lư Vi Vi có ngoại hình ưa nhìn, lại có nền tảng âm nhạc nhất định, lẽ đương nhiên cô ta sẽ cùng một cậu nam sinh khác cũng học thanh nhạc đóng hai vai chính, những vai phụ còn lại cũng nhanh chóng bị giành lấy, mức độ yêu thích của các nhân vật thú vị luôn rất cao.

Sự nhiệt tình của học sinh đã khiến cho thầy chủ nhiệm phải giật mình, ông ấy cao giọng cố tình muốn làm yên lặng cuộc thảo luận trong lớp: “Vậy... chúng ta còn thừa hai chỗ, một bạn sẽ sắp xếp đạo cụ, một bạn sẽ phối nhạc diễn tấu piano, có bạn nào muốn tham gia không?”

Không ai lên tiếng.

Sắp xếp đạo cụ là một công việc hậu trường nặng nhọc mà chả có công cán gì, làm việc như một con chó cũng không có cơ hội đứng dưới ánh đèn sân khấu, còn về phần đệm đàn piano, các học sinh trong lớp biết chơi đàn piano chỉ lác đác vài người, trình độ cũng không quá xuất sắc, thực sự không ai có dũng cảm để chơi một bản nhạc có độ khó cao như vậy.

Không biết là ai hô to lên: “Thầy ơi, Phạm Ninh Ninh từng học đàn piano!”

Phạm Ninh Ninh bị gọi tên liền đỏ mặt, lắp bắp xua tay: “Em không, em không được, em chỉ học một thời gian ngắn, rất nhiều kiến ​​thức cơ bản em đã quên hết rồi, bây giờ hoàn toàn không thể chơi giỏi nó được ạ.”

Cô ấy là một cô gái có vẻ ngoài bình thường, thân hình hơi mũm mĩm, để đầu tóc giống như hình quả nấm, đôi mắt to tròn ẩn sau cặp kính tròn tròn, trông có vẻ không mấy sáng láng.

Ôn Du âm thầm liếc nhìn bóng lưng cô ấy, ký ức ùa về trong tâm trí.

Phạm Ninh Ninh là một nhân vật phản diện nhỏ trong phần đầu và giữa của cốt truyện. Cô ấy vốn là một cô gái chẳng ai biết đến giống như một tiểu bạch thỏ*, nhưng dưới sự bạo hành gia đình dồn dập của người cha nát rượu, cô ấy từng bước trở nên hắc hoá*.

(*) Tiểu bạch thỏ: là những cô nàng ngây thơ, trong sáng, ít va chạm với đời.

(*) Hắc hoá: là quá trình thay đổi của nhân vật bởi một tác động nào đó từ bên ngoài, khiến tính cách của nhân vật đó thay đổi theo hướng tà ác.

Cả đời bố Phạm chẳng có thành tựu gì, ông ta đặt mọi hy vọng vào con gái mình, nhưng rất rõ ràng dễ dàng nhìn ra được Phạm Ninh Ninh là người không có thiên phú học hành, dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể đứng ở mức trung bình thấp trong lớp. Khi ông ta uống rượu vào rồi đánh đập cô ấy, ông ta luôn phàn nàn về sự kém cỏi của con gái mình, khóc lóc kể lể về những nỗi đau hụt hẫng mà mình kỳ vọng vào con gái, kiểu giáo dục gia đình dị dạng và bệnh hoạn này đã tạo cho cô ấy một cảm giác tự ti tột độ, càng coi thường bản thân cô ấy càng muốn leo lên cao hơn, nhưng càng muốn leo lên cao cô ấy lại càng cảm thấy mình thật sự rất kém cỏi.

Vì vậy, cô ấy bắt đầu âm thầm ghen tị với Hạ Tiểu Hàn - người được cưng chiều mặc dù bản thân chẳng có tài cán gì, và sau khi bị nguyên chủ cơ thể Ôn Du mê hoặc, cô ấy đã âm thầm làm rất nhiều việc xấu, cuối cùng tất cả các âm mưu bị bại lộ, rồi nhận lấy cái kết đắng buộc thôi học.

Điều đáng để mỉa mai nhất là, các cô gái muốn mình được chú ý xuyên suốt cả cuốn sách này, cho dù có trở thành kẻ phản diện, cũng chỉ có thể được xem như một con cờ không đáng để nhắc đến.

Bây giờ cốt truyện mới bắt đầu, Phạm Ninh Ninh chỉ là một cô gái đơn thuần vô hại, thẹn thùng nhút nhát. Khoé mắt Ôn Du hiện lên một tầng mờ mịt, cô không cho rằng mình có thể trở thành anh hùng cứu vãn cuộc đời của tất cả mọi người, nhưng bây giờ, cô muốn giúp cô ấy.

—— Cho dù chỉ có một lần, cô cũng muốn để cho cô ấy cảm nhận được một chút cái cảm giác đứng dưới ánh đèn sân khấu.

“Thưa thầy.” Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, Ôn Du ngước mắt giơ tay lên, giọng nói đều đều nhẹ nhàng nhưng rất hùng hồn: “Em biết đàn bản nhạc trong vở kịch “Bóng ma trong nhà hát” ạ.”

Phạm Ninh Ninh đang ra sức cố gắng từ chối khi nghe thấy lời này thì sắc mặt bỗng chốc đen xì, quả nhiên bản thân vẫn không có cơ hội, lẽ ra cô ấy nên nghĩ đến sớm hơn. Trên đời này có rất nhiều người giỏi hơn cô ấy, dù cô ấy có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể làm tốt được bất cứ việc gì.

Một số người vừa sinh ra đã định sẵn là kẻ thất bại, và cô ấy là một trong số họ.  (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

“Nhưng mà thầy ơi, từ nhỏ em đã mắc chứng sợ sân khấu, một khi đứng trên sân khấu em sẽ căng thẳng đến mức không thể cử động được.” Cô dừng lại một chút, trên mặt mang theo nụ cười mà nói dối: “Cho nên, em muốn dạy lại những bản nhạc này cho Phạm Ninh Ninh, sau đó để cho cậu ấy lên sân khấu biểu diễn, được không ạ?”

Trong lòng Phạm Ninh Ninh chấn động, vẻ mặt không tin quay đầu về phía cô, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

“Cũng không phải là không được.” Thầy chủ nhiệm thấy cuối cùng cũng có người tình nguyện gánh vác cái mớ này thì khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Phạm Ninh Ninh, em đồng ý không?”

Lúc này trong phòng học không một tiếng động, ánh mắt Phạm Ninh Ninh vẫn dán chặt vào người Ôn Du. Cô gái khẽ mỉm cười, bởi vì đang đứng nên ánh mắt của cô ấy từ trên nhìn xuống đối diện với Ôn Du, ánh đèn mờ ảo giống như sương mù phảng phất giữa mái tóc đen của cô ấy, mang đến cái cảm giác thánh thiện bất khả xâm phạm.

Cô ấy thực sự có thể sao? Ngay cả khi bản thân mình tầm thường và bất tài như vậy... cũng có thể đảm đương một vai diễn quan trọng như vậy sao?

“Bạn học Phạm Ninh Ninh.” Ôn Du thấy cô ấy không có phản ứng gì, cô cong khóe miệng khẽ mỉm cười: “Nhạc đệm của chúng ta nhờ vào cậu đấy.”

“Tớ… tớ có thể.” Phạm Ninh Ninh cúi đầu che giấu khoang mắt hơi hơi ửng đỏ của mình, hít sâu một hơi: “Cảm ơn cậu, bạn học Ôn Du.”

“Bây giờ chỉ còn lại một chỗ sắp xếp hiện trường, còn có ai muốn tham gia không?”

Hạ Tiểu Hàn quay đầu sang trái rồi quay đầu sang phải, cô ấy vốn là một người thích náo nhiệt, lúc này nhìn thấy bạn thân Ôn Du của mình cũng tham gia buổi biểu diễn, cô ấy hào hứng giơ tay lên: “Em em em! Em không ngại khó không ngại khổ, tim còn mỏng manh hơn cả giày thêu, nhiệm vụ này giao cho em sẽ không sai đâu.”

Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ về phần tự đánh giá của Hạ Tiểu Hàn, nhưng trong lớp không có ai đăng ký thêm, thầy chủ nhiệm chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thêm cô ấy vào danh sách tham gia.

Thấy các ứng cử viên cơ bản đã được xác định, đột nhiên Lư Vi Vi  giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Nhưng theo em được biết, Ôn Du căn bản không biết chơi đàn piano, nói không chừng cậu ấy muốn lấy cớ diễn tập để trốn tránh việc học. Nếu như giao một nhiệm vụ quan trọng như đệm đàn cho cậu ấy, thật sự không có vấn đề gì sao ạ?”

Sau khi tận mắt nhìn thấy Hứa Sí đến tận cửa tìm Ôn Du lần trước, sự bất mãn của Lư Vi Vi đối với cô đã tăng lên đến cái mức độ chán ghét. Cô nhớ rất rõ khi mới nhập học, trong một lần nói chuyện phiếm vào buổi tối ở ký túc xá, mọi người nói về sở thích và sở trường của mình, Hạ Tiểu Hàn ngoài việc ăn thì chỉ biết chơi, còn Ôn Du lại ủ rũ nói với họ rằng cô không biết gì cả.

Hơn nữa, ai cũng biết rằng gia đình của Ôn Du rất nghèo, ngay cả tiền mua quần áo mới còn không có chứ đừng nói đến một loại nhạc cụ đắt tiền như đàn piano - nói về phương diện nhỏ hơn, thì ngay cả chi phí học đàn piano gia đình cô cũng trả không nỗi nữa là. 

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả bạn học không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Ôn Du. Cô liếc nhìn Lư Vi Vi một cái, không chút hoảng sợ, vẫn cười nói: “Có biết đàn hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?” 

*

Phòng đàn vào ban đêm rất yên tĩnh, cành cây ảm đạm ngoài cửa sổ đổ bóng loang lổ, cho dù có bật đèn nhưng vẫn lộ ra một chút tịch mịch hiu quạnh.

Chỉ có bốn người ở đây, Ôn Du, Lư Vi Vi, thầy chủ nhiệm và người biết một ít về đàn piano - Phạm Ninh Ninh. Khi Ôn Du bước đến trước cây đàn piano, cô vô thức cúi đầu chào chúng như thể đang đứng trên sân khấu, sau đó ngồi xuống một cách quen thuộc, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn đặt trên những phím đàn đen trắng.

Cảm giác cứng đờ của những phím đàn lạnh tanh vô cùng chân thực mà thông qua đầu ngón tay truyền lên não, vì vụ tai nạn xe đó, mà hơn một năm nay cô chưa từng đụng vào đàn piano, cho dù thỉnh thoảng tầm mắt của cô chạm vào nó, cô cũng chỉ lặng lẽ lau nước mắt mà thôi.

Cô khẽ động ngón tay, không chậm không nhanh ấn vài phím đàn để tìm lại cảm giác quen thuộc khi chơi piano, rồi chậm rãi tấu lên vài nốt nhạc. 

Lúc đầu, tiết tấu này thỉnh thoảng sẽ bị ngắt quãng, không mạch lạc, nhưng vẫn đủ để khiến cho một người đã từng nghe qua bài này như Lư Vi Vi phải tái hết cả mặt. Khi cảm giác xa xôi trong ký ức dần dần trở nên rõ ràng, màn diễn tấu của Ôn Du cũng dần trở nên thuần thục hơn, những nốt nhạc trầm bổng hùng hồn như bão táp ập vào tai người nghe, khơi dậy một làn sóng cuồn cuộn trong đáy lòng họ.

Cô diễn tấu một đoạn kinh điển nhất của vở kịch, cũng là ca khúc cùng tên của “Bóng ma trong nhà hát”, “The Phantom Of The Opera”.

Đoạn giai điệu này mới đầu là sự ma mị bí ẩn dần dần chuyển sang cuồng nhiệt hoa mỹ, Ôn Du không chỉ kết hợp từng nốt nhạc và mỗi đoạn tiết tấu đến chỗ hay nhất mà còn hòa quyện sự hiểu biết của bản thân đối với cách biểu đạt cảm xúc của vở kịch này, khiến người ta như rơi vào một cung điện tối tăm phức tạp, đối mặt với một nam chính tính cách lập dị ở trong vở kịch.

Sau khi bài hát kết thúc, không có ai trong số ba người có thể dứt ra khỏi bản nhạc ấy, Phạm Ninh Ninh là người đầu tiên nhận ra rằng màn diễn tấu đã kết thúc, cô ấy dẫn đầu vỗ tay.

“Quá xuất sắc, bạn học Ôn Du!” Cô ấy vui đến nỗi đỏ cả mặt, giọng nói bất giác run lên: “Trình độ của cậu cao hơn tớ rất nhiều.”

Ánh mắt của thầy chủ nhiệm mang theo vẻ tán thưởng cùng vỗ tay với cô ấy, còn Lư Vi Vi thì nghiến chặt răng, lặng lẽ siết chặt tay thành nắm đấm.

Làm sao có thể? Rõ ràng Ôn Du chỉ là một đồ vô dụng chẳng làm được tích sự gì, tại sao bây giờ việc gì cũng áp đảo cô ta? Viết văn cũng vậy, chàng trai mà cô ta thích cũng vậy, bây giờ ngay cả diễn kịch cũng phải chen một chân vào, dựa vào cái gì?

Ôn Du phớt lờ bản mặt khó ở của Lư Vi Vi, sau khi cảm ơn hai người họ một lần nữa, rồi xin phép thầy chủ nhiệm trở lại lớp học để tiếp tục tiết tự học buổi tối.

Cô đi rất vội, đang đi xuống cầu thang thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy đều đều phía sau, quay đầu lại thì thấy Phạm Ninh Ninh đang thở hồng hộc.

Trên mặt cô gái tràn ngập nụ cười, cô ấy có chút ngượng ngùng, nắm lấy góc áo nhỏ giọng nói: “Thật sự rất cảm ơn cậu, bạn học Ôn Du.”

Ôn Du lắc đầu cười: “Cái này thì có gì đáng để cảm ơn?”

“Tớ biết, cậu không muốn tranh giành vị trí này với tớ. Cậu chơi đàn hay như vậy, chỉ cần cậu nói một câu, tớ tuyệt đối sẽ không có cơ hội.” Phạm Ninh Ninh cúi đầu xuống: “Cậu vốn không hề mắc chứng sợ sân khấu, đúng không?”

Ôn Du chẳng nói gì cả, hai tay chắp sau lưng hướng hết người về phía cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng mà nghiêm túc: “Cố lên nhé, tớ tin cậu nhất định sẽ làm được.”

Phạm Ninh Ninh gật đầu, không thể diễn tả được cái cảm giác trong lòng mình ngay lúc này là gì. Từ nhỏ cô ấy đã sống trong sự sỉ nhục và mỉa mai của bố mình, đây là lần đầu tiên có người nói với cô ấy rằng, bản thân cô ấy cũng có thể được người khác tin tưởng.

Phải cố gắng hơn nữa, cô ấy thầm nói với chính mình, ngay cả khi chỉ vì duy nhất một người chịu tin tưởng cô ấy.

*

Hứa Sí là bị bạn bè ép đi diễn tập.

Anh học Street dance* đã được một khoảng thời gian dài rồi, cũng từng có ý nghĩ thể hiện tài năng của mình trước toàn trường thông qua một buổi tiệc nào đó, nhưng bây giờ…

(*) Street dance: điệu nhảy đường phố.

Anh chỉ muốn biết câu cuối cùng toán hình trong sách bài tập toán nên giải như thế nào, cùng với làm thế nào mới có thể ăn cắp được những điểm kiến thức trong đầu của Vương Hậu Hùng.

“Anh Sí à, nếu không có cậu, bọn tôi sẽ không có trụ cột, làm sao có thể tiếp tục nhảy điệu Street dance này đây?” Nhắm thấy thuyết phục không thành, Sầm Dương giả vờ bày ra dáng vẻ đau khổ: “Chắc hẳn chị dâu cũng muốn thấy hình ảnh đầy vẻ nam tính toát lên sự quyến rũ của cậu ở trên sân khấu ấy, thật đáng tiếc thật đáng tiếc mà, sợ là không thấy được rồi.”

Hứa Sí đang cắm đầu giải đề toán nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trả lời như đinh đóng cột: “Street dance, để cho tôi một chỗ.”

Đó là cách anh đến phòng tập nhảy. Nhà trường sắp xếp cho mỗi lớp một phòng học trong tòa nhà phức hợp để luyện tập, vì vậy xung quanh đều có học sinh các lớp tụ tập, vô cùng náo nhiệt.

Hứa Sí là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, những người quen biết anh nhìn thấy anh đều phải gọi một tiếng “anh Sí” rồi mời thuốc anh, không ngờ, tên hỗn thế ma vương này lại đang nhai kẹo cao su vị bạc hà trong miệng, từ chối tất cả các điếu thuốc lá một cách thẳng thừng.

Sầm Dương đang cảm thán về sự thay đổi to lớn của Hứa Sí, lại bị một câu nói “Cậu nhìn người đang nhảy kia, khi cậu ta nhấc chân lên có giống hình parabol không?” của anh doạ đến mức suýt chút nữa ngã xuống đất. 

Ông trời phù hộ, anh Sí đừng học đến mức ngu người nha.

“Hứa Sí, cậu cũng ở đây à.”

Khi nghe thấy giọng nữ quen thuộc này, Sầm Dương chắc chắn rằng sẽ có kịch hay để xem, cậu ta nhìn về phía phát ra giọng nói, liền nhìn thấy Bạch Lộ đang đứng ở cửa phòng tập nhảy.

Nếu như Bạch Lộ đã có thể được mọi người tâng bốc là hoa khôi của trường, điều đó chứng tỏ cô gái này thực sự có vài phần nhan sắc. Cô ta thuộc kiểu người trí thức thanh lịch, mái tóc dài ngang lưng như thác nước buông xõa sau lưng, hoàn toàn không giống cái kiểu hấp ta hấp tấp như hầu hết các cô gái khác, giống như một cành cây nhỏ chẻ đôi, một đôi mắt long lanh như nước tháng ba của Giang Nam, toát lên vẻ đẹp cổ điển dịu dàng. 

Đáng tiếc tính tình Bạch Lộ kiêu ngạo, không thèm để ý tới những học sinh bình thường, các nữ sinh cùng tuổi cũng bởi vì ghen tị mà bịa ra rất nhiều điều nói xấu cô ta, những lời này truyền tới truyền lui, rồi truyền miệng nhau thành những lời không hay về cô ta.

Nếu là trước đây, Sầm Dương nhất định sẽ coi cô ta như nữ thần, nhưng từ khi quen biết Ôn Du, khi cậu ta nhìn thấy những cô gái xinh đẹp thì cậu ta sẽ không tự chủ được mà so sánh họ với Ôn Du, ngay cả khi đối phương có trông giống như một vị tiên, thì hình như cũng không mấy đặc sắc lắm.

Chưa kể tính tình Ôn Du tốt như vậy, gặp ai cũng mỉm cười, hoàn toàn khác với những cô gái xinh đẹp khác trong trường luôn bày ra cái vẻ thanh cao, chẳng trách anh Sí lại thích cô.

Hứa Sí biết Bạch Lộ có ý với mình, sau vài lần dùng lời lẽ chính đáng từ chối cô ta mấy lần liên tiếp, không ngờ rằng cô ta vẫn dính lấy anh như một viên kẹo dẻo, còn thường xuyên viện đủ mọi lý do để gặp anh.

Kiểu theo đuổi dai dẳng này chẳng qua là một kiểu tự mình đa tình ngu xuẩn, đối với bên bị theo đuổi mà nói thì chẳng khác gì mấy trò quấy rối khó lòng thoát tay.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ khách khí với cô ta, anh thờ ơ dựa người vào ghế gật gật đầu.

“Lớp cậu biểu diễn tiết mục gì vậy?” Cho dù đối mặt với người con trai mà mình thích, Bạch Lộ luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nụ cười cũng nhàn nhạt: “Lớp chúng tớ múa cổ điển, tớ là người múa dẫn đầu.”

Hứa Sí đưa mắt liếc nhìn các bạn học đang khoe khoang luyện nhảy một lượt, cau mày hỏi: “Cậu không biết nhìn sao?”

Sầm Dương và những người bạn của cậu ta đứng một bên theo dõi xôn xao khâm phục: Không hổ là anh Sí, danh hiệu “Cỗ máy kết thúc câu chuyện” quả thật không phải là để trưng mà. Trong trường trừ anh ra, có lẽ không tìm được người thứ hai có thể khiến cho nữ thần Bạch Lộ phải khó xử như vậy.

Bạch Lộ tức giận trừng mắt nhìn đám nhóc thối đang cười trên nỗi đau của người này một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tớ thấy trên diễn đàn có một bài đăng... cậu và cô gái kia chắc hẳn là vừa đúng lúc gặp nhau rồi lọt ống kính phải không?”

Khi Hứa Sí nghe thấy câu nói này, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không mấy dao động, dưới đáy mắt lại dâng lên một nụ cười dịu dàng, giống như một viên đá lạnh hoá thành nước rồi tan vào trong đôi mắt. Chỉ cần nghĩ đến người con gái đó, anh không cách nào kiềm chế được nụ cười của mình. 

Anh không nói lời nào, nhưng cái ánh mắt này hơn hẳn hàng ngàn lời nói, Bạch Lộ nhìn thoáng qua liền nhìn ra được tâm tư của anh.

Tính cách cô ta kiêu ngạo, có cái tính không bao giờ chịu thua, bây giờ nhìn thấy mình bị so sánh với những cô gái khác, không kiềm được tức giận đến mức mất cả hình tượng, hỏi dồn dập như đạn pháo: “Tại sao? Tớ có chỗ nào không bằng cậu ta? Khi cậu chơi bóng rổ cậu ta có đưa nước cho cậu không? Mỗi ngày khi đi qua cửa lớp A10 cậu ta có cố tình tìm kiếm bóng dáng của cậu trong số rất nhiều bạn học không? Vào mùa đông, cậu ta có bỏ ra tận một tháng trời để đan cho cậu một cái khăn không? Rõ ràng tớ làm cho cậu nhiều như vậy, tại sao vẫn không bằng cậu ta?”

“Tôi đã sớm nói với cậu rồi, không phải là cậu không tốt, chỉ là chúng ta không thích hợp mà thôi.” Hứa Sí có chút bực bội thở dài: “Tôi không có tài giỏi giống như cậu nghĩ, cậu cũng không phải không có tôi thì sống không nổi, tại sao lại lãng phí thời gian vào loại người như tôi kia chứ?”

“Tớ…”

Bạch Lộ còn muốn tranh biện thêm chút nữa, nhưng chưa kịp nói gì đã bị một nam sinh tông cửa xông vào cắt ngang: “Trời ạ, lúc nãy khi tôi đi ngang qua phòng đàn thì nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thật sự siêu cấp xinh đẹp!”

Sầm Dương bật cười: “Ngoài chữ “siêu cấp xinh đẹp” ra, cậu còn tính từ nào khác không?”

“… “Đm siêu cấp xinh đẹp” có tính không?”

Phòng tập nhảy đa số đều là những nam sinh độc thân, vừa nghe nói có chị gái thì mắt người nào người nấy sáng lên như máu gà, hẹn nhau đến cửa phòng đàn nhìn lén một cái.

Thấy Hứa Sí thực sự mệt mỏi với Bạch Lộ, Sầm Dương giả vờ như màn kịch hay vừa rồi chưa từng tồn tại, cà lơ phất phơ hỏi: “Anh Sí, đi không?”

Đi ngắm gái còn không bằng giải đề toán, Hứa Sí vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại không muốn ở chung một phòng với Bạch Lộ, sau khi do dự một chút anh đứng dậy vẫy tay với cô ta: “Đi đây, tạm biệt.”

Ban đầu anh chỉ muốn mượn cái cớ này để rời khỏi Bạch Lộ ra ngoài hóng gió mà thôi, nhưng một câu nói vô tình của Sầm Dương đã khiến Hứa Sí quyết định đi theo họ xem một chút - “Anh Sí, phòng đàn hình như là sân bãi của lớp A7 đó.”

Trong lớp A7 ngoài cô ra, dường như không có ai có thể gánh nổi cái danh “siêu cấp xinh đẹp”.

*

Bởi vì lớp A7 phải biểu diễn một vở nhạc kịch nên quá trình diễn tập sẽ thú vị hơn nhiều so với các tiết mục khác, tiếng cười đùa giòn giã không ngớt.

Lư Vi Vi hát mệt rồi, cô ta ngã người xuống ghế ực nước vào cổ họng. Luyện tập tận nửa buổi tiết tự học buổi tối, cổ họng cô ta vừa khô vừa đau, giống như bị thiêu đốt, trong lòng vô cùng chán ghét, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai chữ: hối hận. Nếu cô ta mà biết diễn một vở opera lại khó đến như vậy, cô ta sẽ không vì ra vẻ mà đưa ra cái đề nghị này, còn đảm nhận cái vai nữ chính có độ khó cao nhất như này.

Cô ta thực sự đau lòng cho cái cổ họng sắp nổ tung của mình. 

Các diễn viên khác đều đã nghỉ ngơi hết rồi, chỉ có Ôn Du và Phạm Ninh Ninh vẫn đang luyện tập trước đàn piano. Trình độ chơi piano của Phạm Ninh Ninh thực sự không giỏi lắm, nhưng may thay còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi liên hoan, Ôn Du có thể kiên nhẫn dạy đến khi cô ấy chơi thành thạo.

“Vấn đề lớn nhất của cậu không phải là kỹ thuật hay kỹ năng thức cơ bản, mà là cậu thiếu tự tin.” Ôn Du thở dài, giọng nói dịu dàng: “Tâm lý không tự tin khiến cậu thường xuyên do dự khi ấn phím, từ đó làm gián đoạn toàn bộ tiết tấu của bài hát. Thực sự cậu luôn làm rất tốt, đừng lo lắng quá.”

Là một người ngoài cuộc hiểu rõ cốt truyện của nguyên tác, Ôn Du hiểu rất rõ những chuyện đã xảy ra với cô gái trước mặt mình. Dưới sự chèn ép giáo dục trong một khoảng thời gian dài từ gia đình, cô ấy đã mất đi lòng tự tôn và sự tự tin vốn có của một người, quen dựa dẫm vào người khác, cho rằng bản thân mình dù làm việc gì cũng sẽ không thành công.

Nếu muốn thay đổi tâm thái của cô ấy, chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều, bắt buộc phải từ từ.

Phạm Ninh Ninh cau mày, không dám nhìn cô: “Nhưng mà... tớ sợ.”

“Sao lại sợ?” Cô dịu giọng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Phạm Ninh Ninh. Tay của cô gái mềm mại như một cục bông gòn nhỏ, nhưng Ôn Du rất nhạy cảm, cô phát hiện ra trên mu bàn tay cô ấy có vài vết đòn roi vẫn chưa lành hẳn: “Mỗi người đều có những việc mình giỏi và việc mình không giỏi, không có ai là sự tồn tại vô dụng. Có rất nhiều người không hiểu về nhạc lý*, cậu có thể chơi được đàn piano, đối với họ mà nói thì cậu đã rất giỏi rồi. Với lại, cho dù cậu đàn sai một nốt nào đó trong lúc biểu diễn, thì những lỗi nhỏ đó cũng không thể bị nghe thấy được. Tất cả những gì cậu cần làm là tin vào chính mình, đừng dừng lại, tiếp tục luyện nó, rồi người khác sẽ tin rằng cậu thực sự có thể đàn rất giỏi.”

(*) Nhạc lý (lý thuyết âm nhạc): hiểu đơn giản là một ngôn ngữ dành riêng cho âm nhạc. Nhạc lý cung cấp cho bạn những công cụ giúp bạn hiểu, diễn giải và sử dụng âm nhạc một cách linh hoạt.

Phạm Ninh Ninh ngượng ngùng mỉm cười, ngây ngốc gật đầu: “Ý kiến ​​này rất hay.”

“Muốn người khác tin tưởng cậu, việc đầu tiên cậu cần làm chính là không được nghi ngờ chính mình.” Ôn Du vừa nói vừa đặt ngón tay che lấp các phím đàn, khẽ cụp mắt xuống: “Tiếp theo, cái chúng ta cần luyện tập là phần có độ khó cao nhất, tớ đàn trước một lượt, cậu nghe cho kỹ nha.”

Những nốt nhạc trầm bổng theo đầu ngón tay bay lượn của cô lấp đầy cả phòng đàn, những học sinh đang nghỉ ngơi cũng dần dần trở nên im lặng, vừa nghe nhạc vừa tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi trong những xấp bài vở dày đặc.

Khi các nam sinh lớp A10 nhìn vào trong phòng đàn thông qua khe cửa, thì liền nhìn thấy Ôn Du đang nghiêng người đối diện với bọn họ.

Cô đang ngồi trước đàn piano, cái lưng thẳng tắp như một cây trúc mảnh khảnh, bởi vì hơi cúi đầu mà chiếc cổ trắng ngần từ cổ áo lộ ra, bị ánh đèn phản chiếu thành một màu trắng óng ánh, mặt bên toát lên sự xinh đẹp của một cô gái trẻ.

Hứa Sí đứng ngây người trước cửa, mỗi một nốt nhạc bay ra từ trong tay cô giống như một viên đạn găm vào tim anh, anh nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

“Thế nào, xinh không?” Cậu nam sinh bảo họ tới đây cười đắc ý: “Thật sự rất muốn xem dáng vẻ của cậu ấy mặc lễ phục đánh đàn trong buổi liên hoa mà.”

Sầm Dương cốc đầu cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: “Ngốc à, vị nữ thần này là cô gái mà anh Sí ngấp nghé bấy lâu nay đó!” 

“Ngấp nghé” không phải là một từ tốt, nhưng theo cách hiểu của Sầm Dương, những từ phức tạp đến mức mà cậu ta gần như nhận không ra thì cậu ta đều cho chúng là những từ mang ý nghĩa tốt, cậu ta không bao giờ nhớ chính xác nghĩa của chúng, thỉnh thoảng có thể sử dụng được chúng để thể hiện rằng bản thân mình là người có học thức là đủ rồi.

“Anh Sí?!”

Cậu nam sinh hình như không hề nhận ra mình đang nhìn lén mà hét lớn lên một câu, sau khi nhận ra giọng của mình quá lớn liền bất giác lùi lại một bước.

Sau đó tông thẳng vào cánh cửa đang khép hờ.

Tất cả các nam sinh đều há hốc mồm, như câu nói “Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu”, lần này bọn họ bị hại thảm rồi.

Lúc này vừa đúng lúc Ôn Du vừa đàn xong bản nhạc, cô điềm đạm ấn vào phím đàn cuối cùng, sau khi nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt bị đẩy ra, cô tò mò quay đầu lại.

Hứa Sí là người cao nhất, lại đứng ngay phía trước, trong những tiếng ngân chưa hết của tiếng đàn, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp