Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 14: Bánh mì


10 tháng

trướctiếp

"Tiểu Du, Tiểu Du, lúc ăn sáng Hứa Sí có hỏi tớ về cậu."

Khi Hạ Tiểu Hàn dựa cả người trên bàn của Ôn Du bắt đầu nói chuyện phiếm, sau khi giải bài toán cuối cùng. Đã hai ngày kể từ khi cô gặp Hứa Sí ở văn phòng, trong hai ngày nay Ôn Du hầu như không ra khỏi lớp, vì vậy cô không gặp lại anh.

Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vô cùng hứng thú hỏi: "Cậu ấy hỏi gì?"

“Hỏi sao mấy ngày nay cậu không đến căn-tin ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném một viên kẹo vào miệng: “Cậu ấy đặc biệt nhờ tớ không được nói với cậu về chuyện này, nhưng thái độ nhờ vả của cậu ấy quá tệ, tớ không muốn giúp cậu ấy.”

… Sao trước đây cô không phát hiện, cô gái này là một cô nhóc xấu xa.

"Mà Tiểu Du này." Hạ Tiểu Hàn híp mắt lại gần, gian tà hỏi: "Nói thật đi, hai người các cậu có phải là..."

“Cậu đang suy nghĩ gì đó.” Ôn Du vội vàng cắt đứt tưởng tượng ngọt ngào không thực tế của cô ấy: “Tớ và cậu ấy cũng không quá thân thiết, nói đến chuyện này, cậu đã trả lời cậu ấy thế nào?”

“Tất nhiên là có sao nói vậy." Hạ Tiểu Hàn chớp chớp mắt: "Nghĩ lại đi, nếu cậu ấy có thể phát hiện gần đây cậu không đi ăn cơm, chứng tỏ người này nhất định đã âm thầm quan sát cậu không chỉ là một ngày. Thật ra tớ thấy Hứa Sí cũng được, ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng tốt, chỉ là quá hung dữ... Ối không được, không thể để Tiểu Du phải chịu khổ cùng cậu ấy.” 

“Dừng dừng dừng!"

Ôn Du bất đắc dĩ cười cười, chuyện gì đây, nữ chính tự nhiên chèo thuyền CP của nhân vật phản diện với nam chính, thật là lộn xộn.

Về chuyện không xuống căn-tin ăn cơm, cô thật sự không còn cách nào khác. Chi phí sinh hoạt ít ỏi đến đáng thương của cô chỉ có thể duy trì bữa ăn cơ bản, sau khi mua một đống tài liệu học kèm, ví tiền của cô đã cạn sạch, chỉ có thể dựa vào mua mì gói hoặc một ít bánh mì để duy trì lượng dinh dưỡng cần có.

Mặc dù Hạ Tiểu Hàn dùng đủ lý do để mời cô đi ăn, nhưng dù sao Ôn Du cũng có lòng tự trọng cao, suốt ngày dựa dẫm vào cô ấy sẽ rất xấu hổ nên cô thẳng thắn từ chối.

Vừa nhắc tới chủ đề này cô lại thấy hơi đói bụng, thế là cô cố tình chuyển đề tài một cách gượng ép để dời sự chú ý đi: “Tiểu Hàn, cậu với Hứa Sí thế nào rồi?”

Nếu cô nhớ không nhầm, khi cốt truyện tiến triển đến đoạn này, nam nữ chính hẳn đã trải qua vài lần tình cờ gặp gỡ, đôi bên đều có chút cảm tình. Không ngờ Hạ Tiểu Hàn lại không giống với dáng vẻ thẹn thùng được bản gốc miêu tả, mà vô tư đáp: “Tớ và cậu ấy? Chúng tớ không hề quen biết nhau, ấn tượng của cậu ấy về tớ chắc chỉ là bạn thân của cậu thôi. Nhìn tên đó luôn rất hung dữ, tớ không muốn lại gần cậu ấy.”

Nụ cười của Ôn Du lập tức bị đông cứng.

Cốt truyện dường như… hoàn toàn sụp đổ rồi, loại mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng không nhận ra, trời đất như sụp đổ.

Tiếng chuông vào học vang lên, Hạ Tiểu Hàn bật người trở về chỗ ngồi. Mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng Ôn Du vẫn chọc thử vào trong đầu từng một lần xuất hiện hệ thống, sau một lúc im lặng, cuối cùng giọng nữ lạnh lùng lười biếng cũng vang lên trong đầu cô: “Chuyện gì?”

"Cốt truyện hoàn toàn khác với bản gốc, thật sự không sao chứ?"

Đối phương im lặng một lúc rồi dửng dưng đáp lại như không liên quan gì đến mình: “Cấp trên chỉ có duy nhất một yêu cầu là nâng cao thành tích học tập của nam chính, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, những chuyện khác không cần quan tâm đến."

Ôn Du: …

Không phải hệ thống này cũng quá thụ động sao? Để sữa một cái bug không ảnh hưởng đến toàn bộ câu chuyện tình cảm lãng mạn phi logic, mà thay đổi toàn bộ cốt truyện thực sự ổn chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả đời nam nữ chính cũng không có liên quan gì đến nhau!

"Người trẻ tuổi, cứ làm việc chăm chỉ, đừng mang gánh nặng tâm lý gì.” Tiếng của hệ thống dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất ở bên tai: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có học tập, để cho nam nữ chính x yêu đương ngốc nghếch đi gặp quỷ đi.”

Hệ thống này có phải là kẻ độc thân ghen tị không? Có phải vừa rồi cô ta quá thiếu chuyên nghiệp mà đã chửi thề đúng không? Có quá nhiều kẽ hở dần lộ ra!

Đối với chuyện này, Ôn Du không có gì để nói, cho dù cô còn lời gì khác chưa kịp nói thì hệ thống cũng đã biến mất từ lâu. Vì vậy, cô phải khống chế suy nghĩ của mình, tập trung hết vào chuyện học.

Cũng may trong họa có phúc, ăn mì gói và bánh mì trong lớp giúp cô tiết kiệm được nhiều thời gian hơn đi ra ngoài ăn, nhờ đó cô có thêm nhiều cơ hội trao dồi học tập. Đầu óc Ôn Du thông minh kết hợp với sự ghi chép tỉ mỉ tinh tuý của học sinh hạng nhất, khiến hiệu quả học tập của cô càng tăng lên. Mặc dù cô vẫn còn kém so với sự tiến bộ của các bạn cùng lớp, nhưng đã khác xa tình trạng cô không biết gì lúc đầu.

Ngoài ra, sự giúp đỡ của thầy cô trong các môn học khác nhau cũng giúp cô tiến bộ vượt bậc. Ôn Du thường đến văn phòng để đặt câu hỏi cho họ vào thời gian tự học, người đối diện luôn giải đáp cho cô một cách kiên nhẫn nhẹ nhàng. Trong nguyên tác tiểu thuyết chỉ nói đến tràn đầy tư tưởng tình yêu, không có nhắc những nhân vật nhỏ bé không liên quan gì đến cốt truyện, nhưng trên thực tế, họ là những giáo viên giỏi, tận tâm cần cù, là những người không thể thiếu đối với mỗi học sinh.

Chẳng mấy chốc đã đến trưa, hầu hết học sinh đều đổ xô đến căn-tin ăn cơm, đám đông ào ạt khiến cô vô cớ nhớ đến những thây ma trong bộ phim về ngày tận thế làm cô phải bật cười thành tiếng.

"Bạn học Ôn, Ôn Du, tớ có một bài tiếng anh không làm được, cậu có thể chỉ tôi không?"

Giọng nói này nghe có hơi quen tai, Ôn Du nghe thấy thì ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Lý Dương Phàm không lâu trước đó đã chế nhạo cô là "hạng nhì từ dưới đếm lên hoàn toàn xứng đáng”. ( truyện trên app T𝕪T )

Lý Dương Phàm mỉm cười ngượng ngùng trước ánh mắt của cô, điểm của cậu ta không tệ, đề tiếng Anh lần này thực sự không phải là vấn đề đối với cậu ta, nhưng đây là một bước đệm tốt để bắt chuyện với bạn nữ - dù sao thì thứ Ôn Du hiểu biết hơn cậu ra, có vẻ như chỉ có duy nhất môn Tiếng Anh mà thôi.

“Được, cậu mang bài qua tớ xem thử.”

Ôn Du nhận bài kiểm tra từ tay cậu ta, tầm mắt còn chưa rơi vào đề bài thì đã nghe thấy có người gõ cửa phòng học ầm ầm.

Cô không bao giờ ngờ rằng người đứng ở cửa lại là Hứa Sí. Dáng anh cao, khi đứng ở cửa đã chắn gần hết ánh sáng mặt trời, đổ xuống một bóng đen dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Không biết vì sao mà anh lại có vẻ như không được vui, vẻ mặt âm trầm thấp giọng nói: "Ôn Du, ra đây."

“Xin lỗi, tớ ra ngoài một lát.” Ôn Du lễ phép cười với Lý Dương Phàm đột nhiên có sắc mặt đang tái nhợt, xoay người đi tới chỗ Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “ Có chuyện gì vậy?"

"Cậu... " Anh giống như một đứa trẻ không biết làm sao, trong lòng tràn đầy oán hận không cách nào phát tiết, vì thế yên lặng nuốt trở vào trong bụng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Các cậu làm gì mà ở gần như vậy?"

Ôn Du cười nói: "Tớ giảng bài cho cậu ấy."

“Giảng bài?” Khi cô cười, lông mày Hứa Sí mới giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy nếu như tớ cũng hỏi cậu một bài…”

"Tớ cũng sẽ giảng cho cậu hiểu!" Mặc dù không biết vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy, nhưng thấy Hứa Sí cuối cùng cũng có ý định học tập làm Ôn Du nhất thời hào hứng nói: "Bất cứ lúc nào, dù vấn đề gì, tớ đều sẽ cố hết sức giúp cậu giải quyết!”

Hứa Sí không nói cho cô biết rằng thật ra anh muốn hỏi là:"Nếu như tớ cũng hỏi cậu một bài, cậu cũng có thể nguyện ý đến gần tớ một chút hay không?"

Anh lẳng lặng nghe ôn Du nói xong, sau đó nghe cô nhóc trước mắt chớp mắt hỏi: "Nhưng mà, cậu tới đây làm gì?"

Hứa Sí lúng túng vươn cánh tay phải vẫn luôn để ở sau lưng đang xách một cái túi lớn, trên túi có in logo của một tiệm bánh mì nổi tiếng trong thành phố.

“Người nhà mua cho tớ nhiều bánh mì quá, ăn không hết.” Anh ho nhẹ một tiếng, đưa bàn tay trống không lên sờ mũi, động tác điển hình khi nói dối: “Cứ coi như giúp tớ, cậu giải quyết chúng đi.”

Từ lời của Hạ Tiểu Hàn anh biết rằng Ôn Du không có tiền để ăn, vì vậy để bảo vệ lòng tự trọng mong manh của cô gái nhỏ, anh đã bịa ra cái cớ vụng về này để đưa cho cô những ổ bánh mì có giá không hề rẻ.

Cảm xúc Ôn Du lẫn lộn. Khi còn là một cô chủ nhà họ Ôn ăn no mặc ấm, từ lâu cô đã quen với việc người khác tặng quà nịnh nọt, đến bây giờ cô mới thực sự học được cách biết ơn đối với lòng tốt non nớt chân thành của người khác.

Cô giả vờ ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, đôi mắt cong cong cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ thật có lộc.”

“Không có gì, cậu có món nào thích ăn không?” Lời vừa ra khỏi miệng, anh thầm hối hận mình hỏi quá thẳng thắng, cố nén tim đang đập thình thịch vội vàng giải thích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ chỉ hỏi vậy thôi."

Kiểu này còn đáng nghi hơn.

“Tớ rất thích đồ ngọt, thích nhất là vị dâu tây và matcha.” Ôn Du dừng một chút: “Tớ không có gì để trả ơn cậu, sau này nếu việc học có vấn đề gì thắc mắc cứ đến tìm tớ.”

Việc học nên bắt đầu từ khi còn bé, mặc dù bây giờ cô không quen thân với Hứa Sí nhưng việc truyền cho anh tư tưởng chăm chỉ học tập ngay từ đầu luôn là điều đúng đắn.

Hứa Sí nhịn cười gật đầu. Anh chọn một phần bánh mì có cả dâu và matcha, không ngờ đây lại là món cô thích nhất, không uổng công anh bỏ tiết dành gần một tiếng đồng hồ trong tiệm bánh để chọn.

Muốn gặp được cô cũng khó quá. Trước đây mỗi khi đến giờ ăn anh gần như chưa bao giờ đến căn-tin mà trốn ra ngoài cùng đám bạn để ăn một bữa thịnh soạn. Nhầm tạo ra sự gặp gỡ tình cờ, hai ngày này anh đứng ở cầu thang, hành lang, cửa căn-tin không biết bao lâu, còn bị đám bạn trêu chọc là "hòn vọng phu", ai ngờ Ôn Du lại không hề ra khỏi lớp học.

Nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng có lý do để lại gần cô.

Hứa Sí ước gì mình có thể quay trở lại lớp học điên cuồng xem qua các cuốn sách bài tập, sau đó hỏi Ôn Du tất cả những câu hỏi mà anh không hiểu, nhưng khi anh nghĩ kỹ lại, dường như tất cả sách bài tập và tập ghi chép của anh đều đã được dùng để gấp máy bay.

"Hạn sử dụng là ba ngày, cậu nhất định phải ăn hết đúng hạn. Nếu thấy không hợp thì bỏ đi đừng cố ăn…"

"Hứa Sí." Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh: "Cậu giống như mẹ tớ vậy."

Anh kìm lại lời nói, khi nhìn thấy dáng vẻ Ôn Du cười khúc khích, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, không biết có phải vì giữa trưa nắng gắt chiếu sau lưng hay không, một luồng khí nóng bỏng từ dưới lòng bàn chân dâng lên trong người, khuôn mặt Hứa Sí hơi đỏ lên.

Anh cắn răng: “Giống thì giống, tớ đi đây.”

Vừa nói ra những lời này được mấy giây ngắn ngủi, trong đầu anh còn tưởng tượng rằng cô sẽ giữ anh lại, không ngờ Ôn Du không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, tạm biệt."

Nhóc ranh.

“Bye.”

Anh bất đắc dĩ vẫy tay với cô, ngay khi Ôn Du quay người đi anh liền ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lý Dương Phàm đang giả vờ như mình không tồn tại, khóe miệng nhếch lên khiêu khích.

Lý Dương Phàm: … Không dám đụng, không dám đụng.

“Rất xin lỗi, để cậu chờ lâu. Để tớ xem lại câu đó.”

"Không cần đâu, bạn học Ôn Du!" Cả người Lý Dương Phàm run lên, lui về phía sau một bước: "Tớ vừa mới nhận ra, chợt hiểu được! Cậu mau đi ăn trưa đi!"

“Được.” Ôn Du gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vô thức chạy tới cửa kêu lên với bóng dáng của Hứa Sí: “Đừng quên tới hỏi bài tớ đó!”

Anh không quay đầu lại, giơ tay làm động tác “OK”, bóng của thiếu niên cao lớn bị ánh nắng kéo dài, giống như một mũi tên sắc nhọn.

Cũng bởi vì lúc này Ôn Du không nhìn thấy, cho nên anh mới có thể không kiêng nể gì cười híp mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp