Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 12: Lục Ninh


11 tháng

trướctiếp

Ôn Du đến trường từ rất sớm.

Bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên trong lớp học vẫn chưa nhiều học sinh cho lắm. Vốn cô thuộc loại người không thu hút ánh nhìn của người khác, thêm vào đó đa phần những bạn học đến sớm đều đang vùi đầu vào ôn bài, cho đến khi Ôn Du đi ngang qua ngồi xuống ghế cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn cô.

Mặc dù sau khi cắt tóc thì mẹ nuôi đã dùng lý do “tiêu tiền lung tung” để dạy dỗ cô một trận, nhưng cho dù thế nào thì tâm trạng hiện tại của Ôn Du cũng không đến nỗi tệ.

Thầy Tony ở trước cửa có tay nghề điêu luyện, không chỉ cắt tỉa gọn gàng tóc mái lộn xộn trên đầu cô mà còn dọn dẹp luôn mái tóc rối như rừng cây mọc tán loạn. Mái tóc dài rối tung như một đống cỏ cây được cắt tỉa gọn gàng thành mái tóc dài ngang vai, phần mái luôn rũ rượi che đi tầm mắt trước đây cuối cùng đã biến mất không thấy đâu nữa, khiến cô có cảm giác cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Tiết đầu tiên là môn Vật Lý. Trần Hạo là một ban cán sự đứng nhất nhì trong việc làm tròn trách nhiệm môn, sáng sớm đã lấy đề thi tháng từ văn phòng về lớp. Môn tự nhiên là điểm yếu của Ôn Du, ngay cả ký hiệu cơ bản nhất của môn Vật Lý mà Tiểu Bạch cũng không nhận ra thì đối với cô mà nói, học môn này không khác gì đang đọc thiên thư. Cô chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận số điểm một chữ số, ngay lúc vừa mở trang đầu tiên của sách giáo khoa để bắt đầu tự học, vừa đợi bài kiểm tra được phát ra, bỗng nhiên cô nghe thấy có người đọc tên mình lên.

Trần Hạo vì muốn tiết kiệm thời gian hơn nên đã nhờ người bạn có quan hệ không tệ với mình là Lý Dương Phàm phát bài kiểm tra cùng. Lý Dương Phàm là một người rất cẩu thả, không giấu được điều gì, lúc phát bài luôn thích bàn luận vài câu về đáp án của người khác, bài kiểm tra của Ôn Du là một trong những bài kiểm tra bị lôi ra công khai.

“Wow! Người này không viết gì cả, đúng là quá dũng cảm mà! Ngay cả công thức cũng không biết sao? Để tớ xem thử là của ai nào – là Ôn Du đấy! Đoán ngay được là cậu mà, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thứ hai từ dưới đếm lên, ha ha ha.”

Phòng học vốn rất yên tĩnh, mặc dù giọng nói của cậu ta không lớn lắm nhưng dưới tình hình như thế thì vẫn đặc biệt chói tai, lập tức không ít học sinh đều ngẩng đầu lên, tập trung nhìn sang Ôn Du.

Sớm đã chuẩn bị tâm lý rằng mình thi rất tệ là một chuyện, nhưng thành tích bị công khai trước mặt nhiều người như vậy lại là chuyện khác. Dù gì da mặt cô nhóc cũng mỏng, sau khi cảm nhận được vô vàn ánh mắt không mấy tốt lành thì mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Không biết là ai phụt cười nhỏ giọng lầm bầm: “Nhìn dáng vẻ đắc ý lúc học môn Ngữ Văn của cậu, bây giờ không phải bị đánh cho hiện nguyên hình rồi sao.”

Mặc dù trong lòng không phục nhưng chuyện cô nộp giấy trắng tất cả môn tự nhiên là sự thật không sai đi đâu được. Ôn Du nhẫn nhịn cơn tức giận và uất ức, đứng dậy ngẩng đầu nhìn Lý Dương Phàm một cái, dùng giọng điệu không được xía vào nhẹ nhàng đáp lại: “Cho nên cậu có thể trả bài kiểm tra lại cho tớ được chưa?”

Cái ngẩng đầu này khiến hai cậu con trai đứng đối diện cô sững sờ.

Ôn Du không đeo kính, mái tóc ngắn mềm mại suôn mượt tô điểm thêm cho gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, thêm vào đó là khí chất dịu dàng và tao nhã, lúc này đang đứng thẳng người được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cho người ta cảm giác dường như đã lâu không gặp.

Đây… là đồ nhà quê trước giờ chưa từng có cảm giác tồn tại nào của lớp họ sao? Cô dùng thời gian cả ngày cuối tuần để phẫu thuật thẩm mỹ à? Trước đây, trong các cuộc nói chuyện thâu đêm của con trai, họ từng chế giễu cô là một con vịt trời, bây giờ nhìn lại thì không phải do cô xấu, mà là do toàn bộ con trai đều bị mù hết rồi.

Trần Hạo hoàn hồn về trước, lấy lại bài kiểm tra Vật Lý của cô từ trong tay Lý Dương Phàm, cẩn thận đưa qua cho cô. Vẫn chưa đợi Ôn Du đưa tay ra nhận thì Lý Dương Phàm với vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng và hoang mang cực độ đã nhanh chóng giành lấy bài kiểm tra từ trong tay người anh em tốt của mình, cười ngốc nghếch đưa cho cô bằng cả hai tay.

Trần Hạo: ? ? ?

“Bạn học Ôn Du, lần kiểm tra này bị điểm kém cũng không sao, sau này còn có thể cố gắng được mà! Nếu như sau này có vấn đề gì không hiểu đều có thể đến hỏi tớ, tớ cũng muốn nhờ cậu chỉ dạy phương pháp học môn Ngữ Văn và Anh Văn.”

Đám người ăn dưa xem náo nhiệt: ? ? ?

Ôn Du không có ấn tượng tốt gì với cậu ta nên chỉ lễ phép nói một câu “cảm ơn” rồi lấy lại bài kiểm tra. Còn chưa đợi cô ngồi xuống thì giọng nói quen thuộc của Hạ Tiểu Hàn đã vang lên cách đó không xa: “Tiểu Du à! Một ngày không gặp như cách ba thu, tớ thật sự nhớ cậu chết đi được, wow, sao cậu lại thay đổi nhiều như thế, giống như ba năm không gặp thật vậy!”

Ôn Du bất lực cười kẻ dở hơi đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình thật kỹ càng này, như thể cô ấy đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật quý giá vậy, đến cuối cùng Hạ Tiểu Hàn không kìm lòng được mới ôm chặt lấy Ôn Du.

“Tớ biết ngay mà, nếu như cậu chịu sửa soạn lại thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân! Nếu như tớ là con trai thì nhất định đã sớm cưới cậu về nhà rồi!”

“Chúng mình vẫn chưa đến độ tuổi kết hôn hợp pháp đâu.”

“Những thứ này không quan trọng!” Hạ Tiểu Hàn ngẩng đầu lên khỏi bộ đồng phục tỏa ra hương thơm hoa oải hương của cô, cứ như một đứa trẻ vui vẻ cất cao giọng: “Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ! Không phải gần đây cậu muốn nâng cao thành tích sao? Tớ đã giúp cậu tìm được vở chép bài đầy đủ của học bá, đầy đủ các môn, tất cả kiến thức từ lúc nhập học đến bây giờ đều được ghi chép lại không sót một chữ nào.”

Ôn Du nhíu mày, có lẽ đã đoán được tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên Hạ Tiểu Hàn nói xong thì quay người về hướng cửa phòng học, vỗ tay vài cái nói: “Vào đây đi!”

Vì thế Ôn Du đã thấy được một cậu thiếu niên ôm lấy đống tài liệu cao như một ngọn núi, người này vừa cao vừa gầy, mặc đồng phục tươm tất cẩn thận, vì bị chồng sách che nên không thấy được mặt, nhưng cô biết thân phận của người này.

Lục Ninh, nam phụ đau khổ vì tình của nguyên tác, cái đuôi vạn năm đuổi không đi của Hạ Tiểu Hàn.

Lục Ninh không nói gì, chỉ đặt chồng bài vở cao bằng nửa người lên bàn học của Ôn Du, không có sự ngăn cản của chồng sách ấy, gương mặt trắng nõn xuất chúng của cậu thiếu niên đập ngay vào tầm mắt cô.

Hoàn toàn không giống với người mạnh bạo lạnh lùng, hơi có tính công kích như Hứa Sí, cậu có gương mặt của anh trai hàng xóm điển hình, mặt mày thanh tú, đường nét gương mặt dịu dàng, không góc cạnh, đôi mắt trong veo nhã nhặn dưới chiếc mắt kính màu đen lại lộ ra vẻ xa cách.

Trong lớp có không ít nữ sinh đều là fan hâm mộ của cậu, họ lập tức lần lượt ngẩng đầu lên, dùng sách che đi nửa bên mặt để lén lút nhìn cậu.

Ôn Du nhìn Lục Ninh, trong lòng có vài phần đồng cảm. Đứa trẻ đáng thương này hội tụ đủ các đặc điểm của nam phụ trong tiểu thuyết, trước thì móc tim móc phổi vì Hạ Tiểu Hàn, lo lắng cho cô gái mình yêu đến với nam chính, sau còn cả đời không lấy ai, dùng thân phận bạn thân nhất để ở bên cạnh cô ấy.

Dùng câu nói của Lỗ Tấn để nói thì mặc dù gương mặt của Lục Ninh viết đầy bốn chữ “mỹ nhan học thần”, nhưng nếu nhìn kỹ vào thì mới có thể phát hiện ra được cả một quyển sách đều viết đầy hai chữ “thất bại”. Nghĩ đến việc cơ thể gầy gò này của cậu lại phải chịu đựng vận mệnh trở thành một cái đuôi theo sau chết không yên ổn như thế, quả thật là gánh nặng mà sinh mạng không gánh vác nổi.

Đương nhiên Lục Ninh không biết những suy nghĩ phức tạp trong nội tâm Ôn Du ngay lúc này, cậu giúp cô sắp xếp tập vở với gương mặt không cảm xúc. Mặc dù cậu rất cưng chiều Hạ Tiểu Hàn, nhưng với những cô gái khác lại xa cách và lạnh lùng như có một bức tường chắn ngang vậy.

Lúc Ôn Du đọc truyện thì có ấn tượng không tệ với cậu, nên lần gặp đầu tiên đã có cảm tình, mỉm cười lễ phép đáp lại: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Không cần khách sáo.” Cậu ngừng một lát, ánh mắt dừng lại nhìn Hạ Tiểu Hàn đang đứng bên cạnh, dùng giọng điệu không làm gì được nữa nói: “Phiền cậu giúp đỡ cô ấy nhiều hơn trong việc học, đầu óc cô gái này không được linh hoạt cho lắm, học làm sao cũng không tiến bộ được.”

Hạ Tiểu Hàn không vui, gõ lên đầu Lục Ninh một cái: “Cậu im miệng đi đồ mọt sách ngu ngốc!”

Lục Ninh không tức giận, quay người sang nhìn Ôn Du: “Nhưng nếu như cô ấy không muốn học thật thì cũng đừng nên ép làm gì, vui vẻ trải qua những năm học này cũng không tệ.”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng màu hổ phách chất chứa đầy sự quan tâm và cưng chiều chỉ dành riêng cho cô gái ấy, đó là tình cảm sâu sắc nhất nhưng cũng kìm nén nhất của một chàng trai.

Ôn Du lờ mờ nhớ ra, trong nguyên tác Lục Ninh đã từng nói với Hạ Tiểu Hàn: “Cậu học không tốt cũng không sao, làm những chuyện mà bản thân cậu thích là được, sau này tớ sẽ nuôi cậu.”

Thôi xong rồi, cô là một nhân vật phản diện trong sách nhưng hình như… lại bỗng nhiên muốn CP nữ chính và nam phụ đến với nhau rồi, đây có được xem là tà giáo không?

Ôn Du vẫn đang đứng giữa cuộc đấu tranh kịch liệt chưa hoàn hồn về thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng la hét vọng từ bên ngoài lớp học vào, sau đó cả dãy hành lang dần nháo nhào cả lên.

Những học sinh ngồi ngay cửa ra vào nhoài người ra ngoài nhìn, sau đó dùng giọng điệu tiêu chuẩn của quần chúng ăn dưa chê chuyện không đủ lớn hét to lên: “Hành lang có người đánh nhau kìa, hình như là Hứa Sí của lớp A10!”

Cái tên này như một quả đắm cứng rắn rơi vào đầu cô, Ôn Du nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vã nói với Hạ Tiểu Hàn: “Tớ ra ngoài xem thử.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói ra thì cũng lạ, theo nguyên tác mặc dù tính tình của Hứa Sí không tốt lắm nhưng cũng không thường xuyên đánh nhau như thế, quả thật rất giống một đứa nhóc đi khắp nơi gây chuyện.

Đợi khi cô ra đến hành lang, cuộc ẩu đả đã sắp đến hồi kết. Hứa Sí được bạn bè sống chết kéo ra, đôi mắt hằn đầy gân máu, cả người toát ra bầu không khí lạnh lùng tiêu điều, chàng trai ngồi bệt dưới đất đối diện anh đang gào thét, máu mũi chảy đầy cả mặt.

Trông không giống là đánh nhau mà giống một bên động tay hơn.

Ôn Du ghét bạo lực, vì thế bất chợt chau mày, ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt của Hứa Sí.

Đôi mắt trong veo của cô gái dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi có màu như hổ phách, lúc cô nhìn anh cứ như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời, ánh mắt Ôn Du bất lực làm tan chảy những tia nắng trong ngày đông, như một hồ nước ấm áp, nhẹ nhàng dập tắt cơn giận trong lòng anh.

Tơ máu trong mắt Hứa Sí dần dần tan đi, cơ thể căng cứng cũng theo đó thả lỏng, khiến Sầm Dương đang liều mạng giữ anh ở phía sau cũng thở phào một hơi.

Anh không nói gì, chau mày nở nụ cười với cô, định lên tiếng chào hỏi.

Nụ cười này lại dọa cậu học sinh bị đánh kia đến mức la hét chói tai, ôm lấy đầu mình như đang đối mặt với một kẻ địch rất mạnh.

Hứa Sí không để ý đến cậu học sinh kia, tháo bỏ mọi ràng buộc phía sau rồi rời đi, Sầm Dương thấy hướng anh đi không phải đường về lớp nên vô cùng hoang mang hét lên: “Anh Sí, cậu đi đâu vậy?”

Hứa Sí lại dùng giọng điệu biếng nhác để đáp một cách sâu xa: “Văn phòng.”

Ôn Du nghe vậy thì không nhịn được bật cười, mỗi lần sau khi anh gây chuyện đều sẽ bị chủ nhiệm lớp hoặc chủ nhiệm khối kéo đến văn phòng để dạy dỗ một phen, bây giờ đã trở thành tính tự giác, không cần giáo viên gọi mà đã chủ động đến văn phòng để chịu phạt - quả nhiên là như một đứa con nít.

Sầm Dương nhìn theo bóng lưng anh rời đi, như một người tối cổ không hiểu gì cả, đẩy vai của anh em đứng bên cạnh mình: “Các cậu có biết vì sao anh Sí lại đánh cậu bạn kia không?”

“Ai biết được chứ? Trông cậu ta cũng không giống người quen của anh Sí, rõ ràng vốn không có chuyện gì cả, không ngờ anh Sí lại đột nhiên xông lên đánh cậu ta.”

“Chỉ đơn giản là nhìn không thuận mắt thôi, cậu ta hèn hạ lắm, đơn giản mà nói thì là một thằng đàn bà, tôi nhìn thôi cũng muốn đánh.”

“Ngược lại tôi lại thấy chuyện này rất kỳ lạ.” Có người chậm rãi làm ra động tác tiêu chuẩn của Conan khi đang suy luận, hạ thấp giọng xuống: “Tôi nghe nói cậu bạn đó và bạn của mình đang thảo luận về thành tích bài kiểm tra lần này, cậu ta khinh bỉ nói ai kia thi được một trăm bốn mươi chín điểm môn Tiếng Anh chắc chắn là một kẻ gian lận không biết xấu hổ, sau câu nói này thì anh Sí đã xông lên tẩn cậu ta.”

Một khoảng lặng yên.

Có người nhỏ giọng hỏi như đang âm mưu gì đó: “Người thi được một trăm bốn mươi chín điểm kia là ai thế?”

Sầm Dương suy nghĩ một lúc, dùng giọng điệu không chắc chắn nói: “Ôn… Du đúng không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp