Thái Tử Phi Bị App Địa Phủ Trói Buộc

Chương 55: Trao đổi tín vật.


11 tháng

trướctiếp

Đường chỉ tay của vị tiểu công tử mặt đen này đúng là rất tốt, tốt đến mức làm cho nàng thấy ghen tị.

Nhất là về phương diện tài vận, may mắn đến liên miên không dứt, cho dù của cải có mất đi thì cũng sẽ quay về lại chỗ cũ thôi.

Đệ tử dưới trướng Thần Tài là đây chứ đâu nữa!

“Ngươi xem ta là kẻ ngốc đấy à? Mấy chuyện ngươi nói những người quen ta đều biết cả! Danh tiếng hiển hách của Chu Cảnh Mậu ta đây có ai mà chưa nghe qua đâu!” Chu Cảnh Mậu không nhịn được trợn trắng mắt: “Ngươi không có cửa để gạt tiền ta đâu! Không được, thứ đồ này cũng chẳng đáng giá mười lạng bạc, trừ phi… Ngươi đưa thanh kiếm đó cho ta kiểm tra thì còn may ra.”

“Ngươi nổi tiếng đến vậy à?” Tiêu Tồn Ngọc có chút không vui.

Nàng ghét nhất là xem bói cho người nổi tiếng, rõ ràng là nàng xem đúng thật, nhưng lại bị người khác bảo là “gian lận.”

Nhưng bạc lấy thì cũng đã lấy rồi, tuyệt đối không thể phun ra.

“Ngươi thích thì sờ đi, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu đụng vào kiếm của ta, buổi tối sợ rằng ngươi sẽ gặp ác mộng đấy.” Tiêu Tồn Ngọc vì tiền mà tốt bụng nhắc nhở.

Thanh kiếm này có xuất thân từ địa phủ, ngoại trừ nàng ra, những người bình thường khác lúc chạm vào kiếm sẽ xuất hiện vài hiện tượng lạ.

Thông thường thì sẽ gặp ác mộng, cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn.

Lúc trước Đổng Kim Minh cũng từng chạm vào một lần, nhưng lúc đó hắn ta chỉ mới mười tuổi, người nhỏ tuổi gần như sẽ không bị ảnh hưởng.

Còn Chu Cảnh Mậu này, mặc dù số mệnh không tệ, nhưng khí tức lại vô cùng hỗn tạp, nên chuyện bị kiếm phản lại là đương nhiên.

“Ta mà phải sợ một thanh kiếm sao? Mở cái vỏ kiếm này ra, ta e là ngay cả lưỡi kiếm còn không có ấy chứ!” Nói đoạn, hắn cầm lên.

Ở khoảng cách gần thế này, Chu Cảnh Mậu càng nhìn càng thích. Thanh kiếm này không nặng không nhẹ, nắm trong tay không khó lắm, đeo bên hông trông cũng vô cùng tiêu sái. Chói mắt nhất phải nói đến là miếng bảo thạch này, trân phẩm như thế, đi cả thế gian cũng khó lòng tìm được, muốn mua phải tốn không ít bạc.

“Nhà ngươi làm nghề gì thế?” Chu Cảnh Mậu thật sự rất hiếu kỳ.

“Còn hai canh giờ nữa là đến giờ Tý rồi, ngươi không cân nhắc đến việc chạy trốn thật sao?” Tiêu Tồn Ngọc không trả lời câu hỏi của hắn, nàng hỏi ngược lại.

“Tên ngươi là gì? Hai chúng ta vừa nhìn đã biết là cùng một loại người, nên đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn đó nữa. Không phải là ngươi thiếu tiền sao, ta cho ngươi hết. Nếu ngươi không muốn thì tới nhà ta, chúng ta uống trà đàm đạo, nói chuyện về thanh kiếm này!” Chu Cảnh Mậu không muốn bỏ lỡ thanh kiếm này.

Đây là đồ tốt, hắn ta không có!

Nhất định phải mua cho bằng được.

“Hay là hai ta làm tri kỷ của nhau đi, trao đổi tín vật cho nhau, ngươi thấy như vậy có được không? Ta cho ngươi hai vạn ngân phiếu, ngươi đưa bảo kiếm này cho ta, từ nay chúng ta chính là tri kỷ!” Chu Cảnh Mậu nói tiếp.

“Không thể.” Tiêu Tồn Ngọc không chút do dự.

“Ngươi chê hai vạn lượng ít sao?” Chu Cảnh Mậu vẫn nghĩ đây là vấn đề tiền bạc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một người hào khí ngất trời như hắn đây, lại còn không ngại bằng hữu mà hy sinh mạng sống, làm gì có ai không muốn làm bạn cùng hắn chứ?

“Để ta tăng giá chút vậy.” Chu Cảnh Mậu ôm thanh kiếm vào lòng, không muốn buông ra.

Tiêu Tồn Ngọc đứng lên, tay nắm chặt vỏ kiếm, nở nụ cười cứng nhắc với Chu Cảnh Mậu, nghiêm mặt dạy dỗ: “Không mua bán gì hết, đưa ta mười lạng bạc, thế là đủ rồi.”

“Không…” Chu Cảnh Mậu siết chặt thanh kiếm hơn.

Lời trong miệng hắn ta còn chưa tuôn ra hết, đã thấy Tiêu Tồn Ngọc hơi dùng sức, một khắc sau, thanh kiếm trong tay hắn ta đã bị đoạt lại.

Tay Chu Cảnh Mậu cũng bị kéo đến đỏ lên.

Hắn ta có hơi hoảng, vốn chưa từng nghĩ đến rằng sức lực của mình không mạnh bằng một người gầy yếu, nhìn qua có vẻ là đồng trang lứa.

Còn đâu là mặt mũi của Chu Cảnh Mậu hắn ta nữa chứ.

Chu Cảnh Mậu thẹn quá hoá giận: “Ngươi không thấy ta đang giữ thể diện cho ngươi đó sao!”

“Tổ mẫu của nhà ngươi đang nhìn chằm chằm sang đây kìa, ngươi còn làm loạn nữa thì bà ấy sẽ khóc đấy.” Tiêu Tồn Ngọc mặt không đổi sắc nói.

Lời này, hơi khiến người ta sợ hãi: “...” Chu Cảnh Mậu rùng mình: “Ngươi… Lặp lại lần nữa đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp