Khi ta tỉnh dậy, trời đã hừng đông.
Ta dụi mắt, chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bạch Lẫm đã biến mất.
Nhưng mà, trên người ta là chiếc áo ngoài...
Là bộ y phục ban đầu của ta sao?
Sạch sẽ... nhưng có vài vết xước trên đó.
Trong đầu ta hiện lên cảnh tượng một con hổ trắng ngậm đồ đến bên bờ sông, dùng móng vuốt cẩn thận xoa nắn y phục...
Hắn thật sự đã giặt đồ cho ta sao?
Ta mím môi, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Thực ra, chưa có ai từng giặt y phục cho ta cả, đột nhiên giờ lại có nên tự nhiên cảm thấy thật kỳ quặc.
Ta đứng dậy đi tìm Bạch Lẫm, hóa ra bên sườn hang động này còn có một dòng suối nhỏ.
Bạch Lẫm trong hình người đang ngồi vận khí bên bờ suối, lúc này hắn đã mặc quần.
Lúc này ta mới phát hiện ra nguyên hình người của Bạch Lẫm, khụ, ngoại trừ những vết đỏ do ta cào ra, toàn thân hắn phủ đầy những hoa văn kỳ lạ màu vàng kim, trông như mặt trời, lại giống như những chú văn…
Ta nhíu mày quan sát Bạch Lẫm, hoàn toàn không cảm nhận được xu hướng nhập ma nơi hắn.
Nhưng khi nhìn thấy tầng ma khí đen kịt tụ thành một xoáy nước đang xông thẳng vào cơ thể Bạch Lẫm...
Ta đã tê dại cả người.
Ta xoay người bỏ đi, hắn không nhập ma, bởi vì Bạch Lẫm chính là ma.
Người tu tiên sợ nhất là ma khí nhập thể, nhẹ thì sinh tâm ma, tu vi thụt lùi; nặng thì thương tổn linh căn, nguy hiểm đến tính mạng.
Dù là người hay yêu cũng đều kinh sợ ma khí.
Ta thì không sợ, thể chất cửu âm có thể dung hòa vạn loại linh khí, tuy ta là linh căn thiên Thủy nhưng cũng có thể hấp thu và luyện hóa ngũ hành các loại linh khí khác.
Tất nhiên ma khí cũng vậy, nhưng ta chưa từng nói với ai về chuyện này.
Tu luyện thần tốc, đó là lý do ta nổi danh từ thuở niên thiếu.
Nhưng dù sao đó cũng chính là ma khí, không ai biết sau này nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí, khiến tâm ma tràn lan hay không.
Ta trở lại trong động, bắt đầu luyện hóa luồng... tạm gọi là yêu lực mà Bạch Lẫm đã truyền cho ta.
Mặt ta đỏ bừng, cố gắng không nghĩ đến tên gọi và hình thái cụ thể của yêu lực này.
Ta buồn bã nhìn Kim Đan đầy vết nứt ảm đạm trong đan điền.
Đạt Kim Đan kỳ lúc 18 tuổi, nghe có vẻ ấn tượng lắm.
Đáng tiếc, đã bị Kiếm Tôn Ôn Hành đánh vỡ...
Phải rồi, không phải sư tôn nữa, giờ nên gọi hắn ta là Kiếm Tôn Ôn Hành.
Suy nghĩ hồi lâu, ta vẫn quyết định kết một viên Kim Đan mới, viên đan vỡ này cứ để lại vậy.
Ta tập trung toàn bộ linh lực trong cơ thể, cố gắng nắn thành hình đan.
Mười mấy ngày sau.
Ta nhìn viên Kim Đan cực phẩm trong đan điền, rất đỗi vui mừng.
“Thật vô dụng, cho ngươi nhiều nguyên dương như vậy, ngươi vẫn chỉ kết được Kim Đan.” Bạch Lẫm không biết đã vào từ khi nào, lúc này đang lạnh lùng nhìn ta: “Sao không nhân cơ hội kết anh luôn?”
“Vì không thích đầu cơ trục lợi. Tu vi do chính mình từ từ Trúc Cơ mới là vững chắc nhất.”
Ta liếc nhìn hắn, nghĩ bụng đã kết được Kim Đan, kinh mạch cũng đã được chữa trị, có vẻ như ta không còn gì để cầu xin hắn nữa?
Vì thế, ta quay đầu đi, mặc kệ hắn, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Ta chợt nhớ ra một chuyện.
“Liệu ta có thể...” Ta hơi ngập ngừng mở lời.
“Cảnh giới của ta cao như vậy, sao có thể dễ dàng lưu lại hậu tự.” Bạch Lẫm hừ lạnh, cắt ngang lời ta.
Ta gật đầu: “Ồ, ngài không lưu lại, vậy là tốt rồi.”
Bạch Lẫm trừng mắt nhìn ta, sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng giải thích: “Đó là do Thiên Đạo ràng buộc, tu sĩ cấp cao khó có hậu tự!”
Bạch Lẫm nhìn gương mặt bình thản không chút gợn sóng của ta thì trong lòng rất bất mãn, hắn chợt nhớ ra khi nào mới có thể làm ta thay đổi sắc mặt.
Chỉ có lúc nhắc đến chuyện song tu.
Bạch Lẫm bỗng cong môi cười, cúi người áp sát tai ta bắt đầu trêu chọc: “Nếu ta dùng trạng thái thú nhân cùng ngươi song tu... Có lẽ tỉ lệ thụ thai sẽ cao hơn một chút.”
“Nếu ngươi muốn sinh con nối dõi cho ta...”
Ta giữ nét mặt vô cảm, không hề biểu lộ vẻ ngượng ngùng bối rối như Bạch Lẫm mong đợi. Ngược lại, ta bình thản ngẩng đầu khiêu khích nhìn hắn:
“Xin lỗi nhé, kỹ thuật của ngài quá kém, làm ta đau lắm. Vì thế lần sau ta sẽ không tìm yêu tu họ mèo nữa.”