Hiền Hậu Khó Làm

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Editor: Hanh Doan

Nguyên Bảo lập tức quay đầu xe ngựa, trở lại chỗ những lưu dân ban nãy. Chu Vân Kiến cũng xuống xe ngựa, chen vào đám người. Chỉ thấy một bé gái nhỏ gầy yếu ớt đang quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một nửa cái bánh cao lương đã bị mốc, đang cố gắng đưa vào trong miệng của một người phụ nữ nằm trên mặt đất. Cô bé vừa đút vừa sốt ruột nói: “Nương, người mau ăn đi! Tam Nha tìm được thức ăn rồi, người hãy mau ăn đi! Sao người vẫn còn ngủ thế? Người đã ngủ cả một ngày rồi mà!”

“Nương, người tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi mà!”

“Nếu người không ăn thì cơm sẽ nguội mất đó, sao nương không để ý đến Tam Nha nữa vậy?”

Chu Vân Kiến nhìn đến người phụ nữ nằm trên mặt đất, chỉ thấy người phụ nữ kia đã chết được một thời gian rồi, thi thể đã bắt đầu có dấu hiệu cứng lại. Bên cạnh có người thật sự không đành lòng, tiến lên mở miệng khuyên nhủ: “Tam nha đầu, nương ngươi đã chết rồi, nàng không ăn được đâu, ngươi hãy ăn đi!”

Bé gái ngây thơ cúi đầu nhìn người phụ nữ, lắc đầu nói: “Không, nương ta không có chết, bà ấy chỉ đang ngủ thôi. Ta phải đợi bà ấy tỉnh ngủ, bà ấy tỉnh ngủ là có thể ăn cơm rồi.”

Người nọ thở dài, còn nói thêm: “Tam nha đầu, ngươi ăn đi, nương ngươi không đói bụng đâu.”

Tiểu cô nương gầy yếu cầm miếng bánh cao lương quỳ nửa ngày, cuối cùng cũng bật khóc. Người bên cạnh tìm tới một tấm chiếu gai, bao lấy người phụ nữ đã chết kia, rồi chôn ngay tại chỗ. Chu Vân Kiến tiến lên ngăn cản, móc ra một chút bạc vụn, nói: “Tốt xấu gì cũng nên mua cho bà ấy một chiếc quan tài, coi như an ủi với người đã khuất.”

Tiểu cô nương vẫn không ngừng khóc thút thít được người đỡ lên dập đầu ba cái với Chu Vân Kiến, nói: “Đa tạ ân công, đại ân đại đức của ngài, Tam Nha không có gì báo đáp, nguyện bán mình làm nô tỳ cho ngài.”

Chu Vân Kiến lắc đầu nói: “Trước tiên muội hãy làm hậu sự cho nương muội đi đã!”

Nguyên Bảo cùng một tiểu thái giám vào trong thành mua một cỗ quan tài cùng tiền giấy, lại mua một cái nồi và bếp, lại đem toàn bộ bạc trên người mua thóc gạo và bánh màn thầu. Lập tức bắc nồi lên nấu một nồi cháo. Rất nhanh, đám dân chạy nạn đã được phát cho một chén cháo và nửa cái bánh màn thầu. Đám dân chạy nạn này không biết đã bao lâu không được ăn cơm, cuối cùng hôm nay cũng được ăn một bữa no, cả đám lưu dân gần như đã sắp chết đói ấy đồng thời quỳ xuống trước mặt Chu Vân Kiến, hô lên hết đợt này đến đợt khác: “ n công, Bồ Tát sống, đại thiện nhân!”

Lúc này, bên tai Chu Vân Kiến truyền đến một tiếng nhắc nhở: “Chúc mừng điện hạ, ngài đạt được 1000 điểm hiền đức! Nhận được một phần quà khen thưởng!”

Hả? Chu Vân Kiến có chút ngoài ý muốn, hỏi Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử này, làm việc thiện cũng có thể được cộng điểm hiền đức sao?”

Lý Liên Anh nói: “Đó là đương nhiên, thưa Hoàng Hậu điện hạ.”

Chu Vân Kiến lại hỏi: “Phần thưởng kia là cái gì? Có thể cho ta nhìn xem được không? Mỗi lần thành công đạt được điểm hiền đức, thì đều có phần thưởng đi kèm hả?”

Lý Liên Anh đáp: “Đúng vậy, thưa điện hạ, mời ngài kiểm tra và nhận phần thưởng trong hộp ở góc dưới bên phải của hệ thống.”

Chu Vân Kiến lập tức dùng ý niệm mở ra giao diện của hệ thống, dưới góc giao diện cổ trang quả nhiên có một chỗ hơi lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Chỗ phát sáng kia chính là rương phần thưởng, Chu Vân Kiến bấm mở rương phần thưởng, chạm nhẹ vào cái nút hình chiếc rương bảo vật, ngay lập tức có một cái rương bằng gỗ nhỏ xuất hiện trong xe ngựa của Chu Vân Kiến.

Y lập tức tiến lên mở rương gỗ ra, bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của Tiểu Lý Tử: “Chúc mừng điện hạ, ngài đã đạt được vật phẩm là hạt giống bắp lai tạo.”

“Hạt giống bắp lai tạo hả?” Chu Vân Kiến đảo đảo một vòng những hạt bắp nhỏ vàng óng ánh, những hạt bắp phát ra tiếng xào xạo. Cả một rương hạt bắp giống như này chừng mấy chục cân, hẳn là có thể trồng được mười mấy mẫu đất. Phần thưởng này là có lợi với nông nghiệp sao? Ở triều đại nhà Yến không có bắp, dù sao thì bắp cũng chỉ mới xuất hiện ở Trung Quốc mấy trăm năm trước mà thôi. Còn triều đại nhà Yến lại là 5000 năm trước, lúc ấy nông nghiệp vẫn còn tương đối lạc hậu.

Chu Vân Kiến vui mừng vô cùng, nói như vậy, nghĩa là y có thể được ăn bắp luộc thơm ngọt non mềm rồi sao? Đó thực sự là một điều tuyệt vời. Hơn nữa, nếu đã có được hạt giống bắp thì Chu Vân Kiến cũng đã tìm được hướng đi cho mình rồi. Y ngó ra ngoài xe ngựa hỏi Nguyên Bảo: “Lều cháo này của chúng ta có thể chống đỡ được mấy ngày?”

Nguyên Bảo tính nhẩm, nói: “Nhiều nhất cũng được ba ngày thôi!”

Chu Vân Kiến gật đầu, mắt thấy mặt trời sắp ngả về tây, cũng nên trở về rồi. Y vừa lên xe ngựa vừa nói: “Trở về tính toán thử xem trong tay có bao nhiêu tiền, chung quy cũng không thể cứ nuôi không bọn họ mãi. Nuôi lâu ngày, những người này sẽ sinh ra tính ỷ lại, nhàn rỗi sẽ sinh sự. Phải cho bọn họ làm việc gì đó, có thể đảm bảo tự cung tự cấp, cũng miễn để cho bọn họ rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

Nguyên Bảo đáp lại, sau đó đánh xe ngựa chạy về hướng hoàng cung. Sau khi tiến vào cửa thành, Nguyên Bảo cho xe ngựa dừng lại, Chu Vân kiến nhíu mày, vén mành xe lên hỏi: “Làm sao vậy Nguyên Bảo? Sao không đi nữa?”

Nguyên Bảo ở bên ngoài nhảy xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua phía sau, sau khi xác định rồi mới nói với Chu Vân Kiến: “Thiếu gia, tiểu cô nương khi nãy vẫn luôn đi theo chúng ta, dọc đường đều chạy theo sau xe ngựa.”

Chu Vân Kiến nhô đầu ra, quả nhiên nhìn thấy tiểu cô nương mặc quần áo mỏng manh, đi chân trần đứng cách xe ngựa không xa. Vẻ mặt y khó hiểu xuống xe ngựa, đi qua, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu nha đầu, muội sao lại đi theo tới đây? Trở về tìm người thân đi! Ta không cần muội bán mình.”

Tiểu nha đầu lại hít hít cái mũi, nói: “Quý nhân, muội không có người thân thích nào khác. Bà cụ hàng xóm nói ngài là người tốt, bảo muội đi theo người sẽ có thể sống sót. Muội như vậy, tám phần là sẽ bị bán vào kỹ viện.”

Chu Vân Kiến đen mặt nói: “Ai dạy muội nói mấy lời lung tung vớ vẩn như vậy?” Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng có thể tưởng tượng ra, đứa nhỏ này mới chừng sáu bảy tuổi, khó tránh khỏi sẽ có người có ý đồ xấu muốn bán nó đi đổi lấy lương thực.

Chu Vân Kiến hỏi nó: “Muội bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu nha đầu đáp: “Bảy tuổi.”

“Tên họ là gì?”

“Dương Tam Nha.”

Dương Tam Nha? Cái này mà gọi là tên á? Chu Vân Kiến hỏi: “Muội còn có hai tỷ tỷ sao?”

Dương Tam Nha đáp: “Không có, cha muội đứng hàng thứ hai, nhà đại bá có hai tỷ tỷ.”

Đúng rồi, các gia tộc thời cổ đại quả thật là có cách sắp xếp như vậy. Trong nhà không ra ở riêng, bắt đầu tính từ đại phòng (gia đình bác cả), ai sinh ra trước chính là đại ca, những người sinh sau sắp xếp theo thứ tự đi xuống.

Chu Vân Kiến lại hỏi: “Còn có thể tìm hai vị tỷ tỷ này của muội được không?”

Dương Tam Nha lắc đầu: “Cha muội cùng đại bá đi ra ngoài buôn bán cũng mất rồi, hai vị tỷ tỷ mới mười hai mười ba tuổi đã gả cho người ta. Chỉ còn lại muội và nương của muội, đi theo người trong thôn chạy nạn đến đây. Quý nhân, ngài đừng chê muội nhỏ, gánh nước, giặt quần áo hay nấu cơm gì muội cũng có thể làm được, xin hãy để muội hầu hạ ngài cả đời đi!”

Người cổ đại khai tuổi đều báo cả tuổi mụ, tiểu nha đầu này cũng mới có sáu tuổi. Bỏ mặc nó một mình, kỳ thật Chu Vân Kiến không đành lòng. Nhìn thế nào cũng chỉ là một bé gái vừa bằng cục kẹo, trong cung cũng không phải là không nuôi nổi. Vì thế y ôm tiểu nha đầu lên xe ngựa, nói: “Ta sửa tên cho muội nhé! Muội về sau gọi là Dương Chỉ Lan, đi theo Nguyên Bảo ca ca học chữ. Ta không cần muội hầu hạ, ta có rất nhiều người hầu hạ rồi.” (đọc truyện trên tyt là góp phần hổ trợ các team dịch)

Tiểu cô nương nghe Chu Vân Kiến nói xong, nước mắt lại chảy xuống, ở trên xe ngựa dập đầu với y ba cái, thề đời này sẽ trung thành tận tâm với y. Nếu như có bất kỳ ý nghĩ phản bội nào thì linh hồn mẫu thân cũng sẽ không tha thứ cho nó.

Chu Vân Kiến nghe cô bé nói một cách nghiêm túc như vậy, liền ôm vào trong lòng, bên tai lại truyền đến tiếng thông báo, nhắc nhở y tiếp tục đạt được 1000 điểm hiền đức và lại đạt được thêm một phần thưởng kinh nghiệm nữa. Chu Vân Kiến mừng rỡ, nhỏ giọng nói với Lý Liên Anh: “Có vẻ như kiếm điểm hiền đức cũng không khó lắm nhỉ!”

Giọng nói Tiểu Lý Tử có chút phức tạp, nói: “Chưa chắc đâu điện hạ! Chỉ có thể nói là vận may của ngài hôm nay hơi tốt chút thôi.”

Dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã dễ dàng đạt được hai ngàn điểm hiền đức, trên bậc thang thăng cấp, từ cấp 0 trở lên cũng đã lấp đầy được một đoạn. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần đạt được 10000 điểm hiền đức, là y có thể từ cấp 0 thành công thăng cấp thành chức vị đáp ứng. Nhưng mà nhìn bậc thang kia dường như một bậc lại cao hơn một bậc, Chu Vân Kiến biết đây là một quá trình không hề dễ dàng. Nhất là một bậc cuối cùng kia, từ hoàng hậu đến hiền hậu, cần điểm hiền đức lên tới tám con số! Không biết lúc y còn sống có thể hoàn thành được nhiệm vụ này không nữa.

Nhưng mà con người sống trên đời này quan trọng nhất vẫn là phải biết cố gắng, phải có ước mơ, biết đâu một ngày nào đó lại có thể thực hiện được thì sao?

Khi đi tới trước cửa cung thì sắc trời đã sẩm tối, mà đến lúc này đã là giờ giới nghiêm cấm đi lại trong cung, đáng nhẽ Chu Vân Kiến đã vi phạm quy định của cung cấm, chỉ có điều y đường đường là Hoàng Hậu, nên không cần tuân theo quy củ này. Thời điểm vào cửa chỉ cần đưa ra lệnh bài của Hoàng Hậu, bọn thị vệ lập tức cho đi, thậm chí còn không cần kiểm tra xem tình hình bên trong xe ngựa như thế nào.

Đến khi xuống khỏi xe ngựa, Tam nha đầu nhìn đến choáng váng, một tiểu nha đầu sống ở nông thôn từ bé, làm gì được nhìn thấy đình đài lầu các nguy nga lộng lẫy như vậy? Nó hết nhìn trái lại nhìn phải, cũng không biết rốt cuộc mình đã đi đến nơi nào, mở miệng thấp giọng hỏi Nguyên Bảo bên cạnh: “Nguyên Bảo ca ca, đây…… Đây là nơi nào vậy? Chẳng nhẽ đây chính là tiên cung trên trời sao?”

Nguyên Bảo cười cười, nói với tiểu nha đầu: “Chỉ Lan muội muội, nơi này là hoàng cung, về sau muội chính là cung nữ ở nơi này.”

Tiểu nha đầu nghe đến một tiếng ‘hoàng cung’, khuôn mặt nhỏ nhăn liền sợ ngây người, lại hỏi: “Vậy…. Vị quý nhân kia là…..”

Nguyên Bảo nói: “Cũng không thể kêu là quý nhân, đó chính là Hoàng Hậu điện hạ của chúng ta.”

“Hoàng Hậu điện hạ?” Tiểu nha đầu liền ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: “Thì ra quý nhân chính là người cuối cùng trúng tuyển trở thành nam hoàng hậu đó sao? Là Tam nha đầu không biết lễ nghĩa, xin quý nhân…… Hoàng Hậu điện hạ chớ trách.”

Chu Vân Kiến lập tức kéo tiểu nha đầu đứng lên, nói: “Đừng có hơi động tí liền quỳ xuống, ta cũng không có nhiều quy củ như vậy. Nguyên Bảo, sai người mang Chỉ Lan đi tắm rửa, đổi một bộ quần áo mới, sửa soạn một chút rồi đến gặp ta.”

Nguyên Bảo đáp lại một tiếng rồi mang tiểu nha đầu đi. Chu Vân Kiến mang theo hai tiểu thái giám xoay người đi vào Tây Noãn Các, đối diện lại đụng phải đại thái giám Lâm Hải bên người Hoàng Đế, nhìn dáng vẻ này chắc là đã đợi được một lúc lâu. Vừa trông thấy Chu Vân Kiến trở về, vẻ mặt lo lắng lập tức tiến lên đón, nói: “Hoàng Hậu điện hạ của nô tài ơi! Ngài cuối cùng cũng trở về rồi! Hoàng Thượng…… đã chờ ngài rất sốt ruột đó!”

Chu Vân Kiến vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Hoàng Thượng tới sao?” Y còn tưởng Hoàng Thượng sẽ kinh thường không muốn gặp lại y nữa chứ, nhớ lại bộ dáng sắp chết giống như ăn phải ruồi bọ của hắn hôm qua, chỉ hận không thể lập tức phế đi chức vị hoàng hậu của y. Hôm nay sao lại còn tới đây, đây chẳng nhẽ là muốn hồi tâm chuyển ý sao?

Y vội vàng vào phòng, nhìn thấy Hoàng Đế như một pho tượng băng đang ngồi ở chỗ kia. Chu Vân Kiến lập tức hành lễ, vô cùng khiêm tốn kính cẩn, nói: “Thần, bái kiến Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái, nói: “Ngươi còn biết đường trở về?”

Chu Vân Kiến hắng giọng, nói: “Cái đó….. Thần…..”

Nhưng không đợi Chu Vân Kiến nói cái gì, Hoàng Đế liền đánh gãy lời y nói, nói: “Trẫm biết, Thái Hậu cho phép ngươi tùy ý ra vào hoàng cung, cũng không cấm cản ngươi làm cái gì. Nhưng ngươi thân là Hoàng Hậu của trẫm, cần phải nhớ rõ thân phận của mình. Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Còn ……. Những lời nói không biết liêm sỉ đó của ngươi, nói ở trong cung cũng liền thôi đi, đừng có mà ra bên ngoài cũng nói, tránh làm mất mặt xấu hổ.”

Chu Vân Kiến da mặt dày ba mét, ngẩng đầu cười một cái thật quyến rũ với Võ Đế, nói: “Nơi nào có thể nói được chứ? Đó đều là những lời thân mật riêng tư mà thần nói với Thanh lang trong lúc đó thôi, người ngoài làm gì có vinh dự nghe được?”

Võ Đế: …….!!!

Cái đồ…… phong lưu phóng đãng này! Đây thật sự là do Chu thị lang tự mình dạy dỗ ra sao?

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp