Hiền Hậu Khó Làm

Chương 5


1 năm

trướctiếp

EDITOR: NHI BẢO

Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc Chu Vân Kiến là người cuối cùng được Thái hậu chọn trúng, Chủ mẫu nhà họ Chu Loan Thị vừa nghe đến chuyện này thì bắt đầu buồn rầu. Bà ấy tuân theo di nguyện của Thịnh nhị phu nhân nuôi dưỡng Chu Vân Kiến nên người, cũng nghe theo lời nhị phu nhân không để cho Y làm cái gì mà người hiển quý*. Đến độ tuổi thành gia lập thất, thì tìm cho Y một đứa con gái nhà quan gia hiểu tri thức, có lễ nghĩ rồi thành hôn, cứ bình yên như vậy mà sống hết cuộc đời này, tốt nhất là đừng để cho mọi người biết đến sự hiện diện của Y ở trên đời này.

(Hiển ý*: chức quan cao, quyền quý.)

Nhưng mà...nhưng mà tạo hóa trêu người, ai nấy đều biết nhà họ Chu có một đứa con trai nhỏ tuổi tác phù hợp, tất nhiên sẽ không thể nào mà không để cho Y tham gia tuyển tú được. Ai mà ngờ được ngày sinh bát tự của Y lại cực kỳ phù hợp với ý của Thượng sư Thừa Trạch, định sẵn Y chính là người được chọn cho vị trí Hoàng hậu.

Nếu như Y là một nữ nhi, Loan Phu nhân cũng sẽ vui mừng thay cho Y. Nhưng mà biết làm sao được khi Y là một thân nam tử, trở thành Hoàng hậu, có thể được chỗ nào tốt cơ chứ? Hoàng thượng thích Y thì tốt, nếu như Hoàng thượng không thích, vậy thì phải sống cô độc cả đời rồi, cuộc đời như thế coi như bỏ rồi. Tâm ý của Thái hậu bà ấy sao lại nhìn không thấu được chứ? Thì ra là muốn con trai của bà ấy sống như một góa phụ trấn thủ cho con trai bà ta? Không thể nào, chỉ cần Hoàng thượng thích, con trai của bà ấy sẽ có được hạnh phúc cả đời! Cần gì phải để tâm đến Thái hậu có tâm tư gì chứ, bà ấy phải nghĩ ra cách làm mai tác hợp cho hai người họ!

Thế là, bà ấy liền tìm một lão tiên sinh ở đến nhà, chuẩn bị cho bà ấy cao hoa hồng.

Chu Vân Kiến nhìn thấy bình cao hoa hồng này mà đau đầu đến muốn tự sát, lúc này thì Hoàng đế đã rời đi rồi, trước khi rời đi còn tự tay đặt bình cao hoa hồng lại vào trong tay Y, đồng thời nhắc nhở rằng: “Trẫm đồng ý với Thái hậu lập ngươi làm hậu, là vì không muốn làm phật lòng lão nhân gia. Ngươi cũng đừng có mà mơ mộng hảo huyền, Trẫm không đồng ý động phòng với người đâu.” Nói thẳng như vậy rồi, ý tứ chính là trong lòng ngươi có chút tính toán tiếp cận, lão tử đây một ngày không động vào ngươi, thì cả đời này cũng không thể nào động vào ngươi.

Trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm của Võ đế ở kiếp này? Ha ha, Y thấy rằng muốn trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm với

Võ đế ở kiếp này thì trở ngại phía trước vẫn còn nhiều lắm!

Chu Vân Kiến vô cùng sầu não, nhưng Nguyên Bảo ngược lại vô cùng vui vẻ. Tuổi tác của cậu ta vẫn còn nhỏ, không hiểu được ám thị ngầm giữa người trưởng thành với nhau, cậu ta chỉ nghĩ rằng Hoàng đế đã khuya như vậy rồi còn đến thăm thiếu gia nhà mình, chứng minh Hoàng đế rất xem trọng mối hôn sự này. Thế là cậu ta không ngừng nhảy nhót vui vẻ trước mặt Chu Vân Kiến coi nói liên tục không ngừng, Chu Vân Kiến nghe đến nổi mà đầu óc quay cuồng, Y liền đặt cao hoa hồng vào tay của Nguyên Bảo.

Tiểu lang quân Nguyên Bảo gương mặt mờ mịt cầm lấy cái bình sứ nhỏ tuyệt đẹp kia, mở ra đưa lên mũi ngửi, rồi nói: “Oa, thơm quá đi! Thiếu gia, đây là gì vậy?”

Gương mặt Chu Vân Kiến tràn ngập vẻ sống không bằng chết, nói: “Đồ dưỡng da.”

Y đuổi Nguyên Bảo đi nghỉ ngơi xong thì nói với Lý Liên Anh: “Liên Anh này! Ngươi nói xem, ta đây có còn cứu được nữa không? Hắn đã nói ta nói năng tùy tiện rồi! Hắn sẽ không phế hậu chứ?” Chết rồi, nếu như hắn muốn phế hậu, thì Y làm sao thăng cấp được? Việc còn chưa bắt đầu, đã kết thúc luôn rồi.

Tiểu Lý Tử khẽ thở dài một cái, nói: “Bây giờ biết sợ rồi? Điện hạ của tôi ơi! Ngài có biết, nhất cử nhất động vừa rồi của ngài, đã bị trừ 1000 điểm chỉ số hiền đứa rồi! Ở cái thời đại này, thân là một Hoàng hậu, nói năng tùy tiện phóng đãng, là những sai lầm tuyệt đối không được phạm phải!”

Chu Vân Kiến tức giận, nói: “Này! Cái này có thể trách ta sao? Đây là chủ ý của mẫu thân nguyên chủ mà!”

Tiểu Lý Tử nói: “Điện hạ, đừng mắng người, câu nói này cũng sẽ bị tính là phạm quy sẽ bị trừ 1000 điểm chỉ số hiền đức!”

Chu Vân Kiến: ...

Bây giờ Y bắt đầu có sự tán thưởng cho sự lanh trí thay đổi quyết định lúc ban đầu của mình, may là Y đã đồng ý với cái điều kiện đi kèm không công bằng của tên tiểu tiện nhân Lý Liên Anh. Nếu không, lúc này đã bị trừ 2000 điểm rồi!

Y trấn an mình, nói: “Bớt nói nhảm đi, mau chóng suy nghĩ cách bù đắp lại đi! Ta nhớ...Võ đế thượng võ, ngươi nói...ta biểu diễn tiết mục đập vỡ đá trên ngực cho hắn xem, có thể nào kiếm lại được chút ấn tượng tốt không?”

Lý Liên Anh một lúc lâu không phát ra tiếng, khoảng chừng 2 phút sau, Tiểu Lý Tử nói: “Điện hạ, nếu không...ngài suy nghĩ một chút, trở về thế giới cũ không?”

Chu Vân Kiến: ...

Phi! Ông đây chính là không muốn quay trở về thế giới cũ đó! Không phải chỉ là công lược Yến Võ đế thôi sao? Ta chính là không tin! Đợi đến khi động phòng hoa chúc ta biến thành nam Đắc Kỷ*, không tóm gọn được hắn thì tên ta không phải là Chu Vân Kiến!

(Đắc Kỷ*: Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Đắc Kỷ được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ.)

Nhưng Y đúng thật không phải tên là Chu Vân Kiến.

Y mặt dày cáu kỉnh đặt lưng xuống ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Vân Kiến tỉnh dậy, dựa theo sự sắp xếp của Tiểu Lý Tử bắt đầu luyện tập. Người ở triều Đại Yến, đều dùng viết lông cổ đại, Y cũng không thể cứ cất giấu cọng lông vũ mãi được. Dù sao thì chữ viết bằng bút lông vẫn là dựa vào lực cổ tay, Y từ nhỏ đã dùng bút chì, bút máy, bút mực, cổ tay không cần sử dụng quá nhiều lực. Thế là chữ viết ra, giống như móng của con mèo đã từng cào qua* vậy.

(*Ý chỉ chữ xấu.)

Tuy rằng Lý Liên Anh không có hình dáng thật sự, nhưng Chu Vân Kiến có thể cảm giác được là gương mặt nó đang chau lại giống như một trái khổ qua vậy. Viết chữ bằng bút lông, thật sự rất khó luyện! Cuối cùng Lý Liên Anh chỉ có thể thờ dài, nói: “Điện hạ, hay là chúng ta vẫn là nên luyện đập bể đá bằng ngực đi?”

Chu Vân Kiến đặt bút lông xuống, suy nghĩ cẩn thận về lời đề nghị của Tiểu Lý Tử.

Lúc này, một lão thái giám lớn tuổi bước vào sân của Minh Lý điện. Chu Vân Kiến vừa nghe thấy giọng truyền chỉ của người ở bên ngoài, lập tức dẫn theo Nguyên Bảo và một nhóm cung nữ thái giám đi tiếp chỉ, lão thái giám hắng giọng, bắt đầu tuyên chiếu chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”

Quả nhiên...lời mở đầu lúc nào cũng rập khuôn như vậy, nói đến cách hành văn của Hoàng đế, cũng quá là qua loa cho có lệ rồi đó. Y quỳ xuống, cúi đầu nghe chiếu, nghe xong chiếu chỉ, Chu Vân Kiến cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Hoàng đế không có vì cử chỉ phóng đãng và lời nói tùy tiện của Y mà phế bỏ thân phận Hoàng hậu của Y, hơn nữa còn khẳng định mùng một tháng sau sẽ cử hành đại hôn. Bây giờ đã là 22 rồi, còn không tới 8 ngày nữa. Cũng may Thái hậu vẫn luôn thu xếp chuẩn bị hết rồi, chỉ cần sắp xếp ngay ngắn một vài chi tiết nhỏ nữa là xong, đại hôn có thể cử hành đúng hạn.

Tuyên chiếu kết thúc, Chu Vân Kiến khấu đầu nhận chỉ, hô ba lần vạn tuế. Sau khi Y đứng lên, lão thái giám nở nụ cười dịu dàng nói: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, chiếu thư sắc phong Vạn tuế gia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi đến ngày cử hành đại hôn liền có thể tuyên chiếu chỉ. Hy vọng điện hạ và bệ hạ phu thê hòa hợp như chim liền cánh, chung sống với nhau bách niên hảo hợp.”

Lời này nghe thì không thấy có gì bất ổn, nhưng dùng trên trường hợp của hai người nam nhân thì Chu Vân Kiến cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Dù sao thì đời trước Y vẫn là một tên trai thẳng, thích những cô em ngực to, eo thon và chân dài cơ. Nhất định phải tận lực nhanh chóng bẻ cong bản thân, nếu không vào đêm đại hôn, bản thân làm sao có thể hóa thành nam Đắc Kỷ được chứ?

Chu Vân Kiến bắt đầu buồn rầu.

Y vẫy tay, Nguyên Bảo liền đưa một túi bạc nhét vào tay của lão thái giám. Tuy rằng không ở trong cung quá lâu, nhưng mà Y xem được học được khá nhiều từ phim truyền hình cũng không ít. Dùng bạc như một thủ đoạn lôi kéo, trước lạ sau thân.

Lão thái giám nhìn dáng vẻ cũng giống kiểu xuất hiện khá phổ biến, vui vẻ nhận lấy bạc, nói một cách cung kính rằng: “Điện hạ vừa nhìn liền biết là có tướng mạo của quý nhân, Vạn tuế gia là một người lãnh cảm, tâm tư của ngài có thể linh hoạt được như vậy, chắc chắn có thể sống cả đời giao hảo với bệ hạ.”

Chu Vân Kiến và lão thái giám ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, nói những lời lẽ khách sáo với nhau, lão thái giám bèn trở về cung phục mệnh. Chu Vân Kiến đứng lên, nói với Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, ngươi có thể gửi một lá thư cho chủ mẫu được không?”

Nguyên Bảo nói: “Tất nhiên là được! Trình Thống lĩnh trong cung là tâm phúc của Chu gia chúng ta, ta nhờ hắn chuyển thư ra ngoài giúp chúng ta là được.”

Chu Vân Kiến nói: “Được, vậy ta viết một lá thư, ngươi giúp ta mang đến cho mẫu thân đại nhân.”

Nguyên Bảo vâng một tiếng, Chu Vân Kiến bèn trở về phòng viết thư. Viết một bức thư dài tràng giang đại hải, Y lo lắng mẫu thân đại nhân không nhận ra bút tích của mình, Y còn để kèm một miếng ngọc thân tùy thân ở bên người. Y không biết chữ của Chu Vân Kiến nguyên gốc viết như thế nào, Y dựa trên việc một công tử ăn chơi trác táng được nuông chiều tử nhỏ để phân tích, chắc là sẽ không có gì quá sai biệt đâu nhỉ?

Đóng kín thư, Y liền đưa cho Nguyên Bảo đem ra ngoài. Lý Liên Anh ở bên tai lại khẽ thở dài, nói: “Thần khuyên ngài đừng có làm như vậy, điện hạ, ngài đây là đùa với lửa đấy.”

Chu Vân Kiến nói: “Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Tôi chưa từng làm gay, cậu từng làm rồi sao?”

Tiểu Lý Tử hơi ngớ người, nói: “Cái này...nô tài cũng chưa từng thử qua.”

Chu Vân Kiến nói: “Cậu là một thái giám, đương nhiên là chưa từng thử qua rồi! Ài, cứ xem như là ta chưa hỏi đi, đợi đến khi ta học được cách làm sao câu dẫn Võ đế rồi, thì ngươi liền có thể nhìn thấy chỉ số hiền đức của ta không ngừng thăng cấp vèo vèo đi!”

Tiểu Lý Tử lại thở dài lần nữa: “Điện hạ, hiền đức...không đề cập đến sự mê hoặc, nếu không thì ngài đã không phải là hiền hậu, mà là yêu hậu rồi. Còn có, cái tên thái giám này...không phải là ngài đặt cho thần sao?”

Chu Vân Kiến hắng giọng, nói: “Đúng vậy! Nhưng mà cái này không quan trọng, điều quan trọng là ngươi có từng làm gay qua chưa. Nếu như ngươi không thể hướng dẫn cho ta làm thế nào mà tiếp nhận việc bị người khác đinh đinh làm loạn ở trong cơ thể ta, thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại đi!” Trở thành hiền hậu là một trong những điều kiện thôi, Y còn phải trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm của Võ đế ở kiếp này, nắm bằng cả hai tay thì hai tay đều phải chắc*, đầu tiên thì nên xuống tay từ việc đơn giản nhất.

(*:Nguyên văn 两手都要抓! 两手都要硬!” – Là tư tưởng chiến lược cơ bản của Đặng Tiểu Bình về việc xây dựng Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc. Một tay nắm bắt xây dựng văn minh vật chất, một tay nắm bắt xây dựng văn minh tinh thần, một tay nắm bắt kiên trì bốn nguyên tắc cơ bản, một tay nắm bắt cải cách mở cửa, một tay nắm bắt xây dựng, một tay nắm bắt pháp chế… đảm bảo việc thúc đẩy thuận lợi cải cách mở cửa và xây dựng hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa. Ý của Chu Vân Kiến là một tay thì nắm vững vị trí hiền hậu, còn 1 tay thì nắm chặt trái tim của Võ đế.)

Tiểu Lý Tử ngậm miệng, nó tất nhiên là hy vọng người chơi lần này có thể thành công qua ải. Bởi vì nếu như lại không có người chơi nào thành công qua ải, thì nó thật sự là không thể nào vượt qua nổi kỳ thực tập rồi. Làm một hệ thống tập sự, cũng là điều không hề dễ dàng chút nào.

Buổi sáng Hoàng thượng và Thái hậu không ngừng đưa cho Y rất nhiều châu báu và đồ làm bằng ngọc, đều là những món đồ lặt vặt tuy quý giá nhưng mà lại vô dụng. Buổi chiều Thái hậu cử người đến đo số may quần áo cho Y, nói là vào ngày đại hôn phải mặc lễ bào. Chỉ còn lại không tới 8 ngày, mười mấy con người phải làm việc không quản ngày đêm gấp rút chế tác lễ bào. Đám cô cô ở Chưởng y cục bắt đầu làm việc liên tục không ngừng nghỉ, bận rộn đến mức chân cũng sắp đá lên phía sau gáy* luôn rồi.

(*Ý chỉ vô cùng bận rộn, chân không thể chạm đất.)

Đám quan viên của Lễ bộ người nào người nấy cũng bắt đầu chạy tới chạy lui, chạy ra chạy vào, nhiệm vụ cần phải sắp xếp vừa nhiều mà lại còn phức tạp, nề nếp quy định cũ thì do gặp phải sự tranh chấp với một nhóm quan viên lớn tuổi mà cứ chậm chạp không tiến hành. Mọi người cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai, giằng co không ngừng.

So với đám người này, Chu Vân Kiến người sắp trở thành Hoàng hậu lại là người thoải mái và nhàn nhã nhất. Y chỉ cần yên lặng ngồi ngây ngốc ở Minh Lý điện, lặng lẽ chờ đến ngày đại hôn là được. Lúc trời sắp tối thì lại có người đưa tin đến, nói là Tề Hiên cái người đẩy Y xuống hồ băng hôm đó, đã ra tù rồi. Ỷ vào việc Hoàng thượng đại thắng mà đại xá thiên hạ, tất cả những phạm nhân đều sẽ được giảm tội. Chuyện của Tề Hiên, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cũng không lớn. Trọng điểm là phụ thân của hắn ta là đệ đệ ruột của Tề Quốc công, là dòng dõi quý tộc có dây tơ rễ má phức tạp của Triều đại nhà Yến, kéo một sợi tóc rất dễ dẫn đến bức dây động rừng. Không phải là Yến Thanh không dám động đến, mà là nếu đánh tan thế lực nhà họ Tề thì muốn gây dựng lại phải tốn rất nhiều sức lực ít nhất cũng phải hơn 10 mấy năm. Yến Thanh chỉ có thể tạm thời trấn an, từ từ trù bị kế hoạch.

Những việc khác không nói đến, chỉ riêng chuyện này thôi mà vẫn có thể nhịn đến mức này, cũng là việc khiến cho Chu Vân Kiến khá là bội phục hắn.

Trời càng lúc càng tối, Chu Vân Kiến dùng bữa tối xong, cửa cung cuối cùng cũng truyền đến tin tức, đích mẫu của Y hồi âm thư cho Y rồi. Trong lòng Nguyên Bảo ôm một chồng sách thư dày cộm, đi xuyên màn đêm tiến vào cửa của Minh Lý điện. Cậu ta thở hổn hển, lặng lẽ tiến vào nội cung. Nội cung vẫn còn để đèn, Chu Vân Kiến tóc tai bù xù ngồi thắp đèn đọc gì đó. cậu ta vừa tiến lại gần nhìn, thì phát hiện Y đang ngồi sắp xếp lại bài poker.

Nguyên Bảo: ...đúng là tác phong của tiểu thiếu gia nhà mình rồi.

Nguyên Bảo móc thư hồi âm ra, nói: “Thiếu gia, chủ mẫu hồi âm lại rồi, viết nhiều như vậy, ngài từ từ mà xem.”

Chu Vân Kiến lập tức bỏ lá bài xuống, cầm túi giấy dầu qua, trả lời: “Phải vậy chứ!” Nói rồi Y xé cái túi giấy dầu bọc thư lại ra, những lá thư ở bên trong bọc giấy hiện ra rõ ràng như núi Lư Sơn.

Chỉ nhìn thấy một quyển sách đã mở, bên trên đề ba chữ: Hậu Đình Xuân.

Nguyên Bảo: ! ! ! ? ? ? ! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp