Hiền Hậu Khó Làm

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Editor: Đông Miên

Chợt nhận ra điều gì đó, Chu Vân Kiến bỗng nhiên cười rồi, y nhận lấy lọ cao hoa hồng từ trong tay của Loan phu nhân, nói: "Nương, nương đúng là mẫu thân ruột thịt của con! Tuy rằng bây giờ con không cần nhưng sớm muộn gì con cũng sẽ dùng đến." Nói xong liền cất lọ cao hoa hồng vào trong lồng ngực, vui vui vẻ vẻ đi kiểm tra tiến độ công việc của những người điền công lâu năm.

Loan phu nhân không biết vì sao lúc đầu nhi tử đã từ chối rồi nhưng lúc sau lại thay đổi suy nghĩ, nhận lấy một cách thoải mái như vậy. Chẳng qua nếu như nhi tử đã tự tin sớm muộn gì cũng dùng đến lọ thuốc đó như thế thì nhất định là có chỗ dùng được. Chỉ cần Võ Đế và Vân Nhi của bà ấy viên phòng rồi thì bọn họ mới thật sự trở thành phu thê, chỉ khi hai người thực sự trở thành phu thê rồi thì mới có thể sản sinh ra mối quan hệ thân mật. Như vậy thì trong hậu cung khổng lồ kia, cho dù sau này Võ Đế có phong bao nhiêu phi tần thì Vân Nhi vẫn sẽ có một chỗ đứng. Bọn họ không thể có con, cho nên càng phải củng cố sợi dây quan hệ, để nó trở thành mối ràng buộc duy nhất giữa hai người họ đi!

Chu Vân Kiến không biết rằng Loan phu nhân đã lên hết kế hoạch cho y, một lòng chỉ nghĩ về việc trồng khoai tây, ngô và đậu phộng. Mới sáng sớm, vị trưởng lão trong làng tên là Thái Triệu đã dẫn thôn dân đi đào mương xới đất, những điền công khác thấy tuổi tác của ông ấy lớn, cũng rất có sức ảnh hưởng, cho nên đều nghe theo sự điều hành của ông ấy. Thế như có đến hàng trăm gia đinh, chỉ có một người thì đương nhiên không thể nào quản lý hết được. Chu Vân Kiến bảo bọn họ chia mười người gộp thành một nhóm, mỗi nhóm chọn một người đứng đầu có uy tín để phụ trách điều phối công việc của nhóm mình.

Người đứng đầu mỗi nhóm nhỏ không có thực quyền, nhưng lại phải làm nhiều việc hơn những người khác, cho nên Chu Vân Kiến lại tăng thêm cho bọn họ 50 văn tiền.

Sau khi chia xong các nhóm, Chu Vân Kiến sai Thái thúc đem hạt giống ra, chia cho mỗi nhóm vài cân hạt giống, phân công họ gieo xuống từng mảnh đất khác nhau. Thật trùng hợp, thời tiết có chút u ám, Chu Vân Kiến vốn dĩ định sau khi gieo hạt giống xong sẽ phân công các nhóm đi tưới nước, bây giờ thấy vậy liền từ bỏ ý định đó. Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ầm ùng vang lên trên đỉnh đầu, rất nhanh cơn mưa đã kéo đến, bao phủ lấy cả mảnh ruộng.

Cơn mưa này đến thật là đúng lúc, vừa hay ngô non và đậu phộng có thể được uống nước no nê.

Chu Vân Kiến và những người khác quay trở lại mái hiên, nhất thời đám đông cùng tụ họp lại với nhau, không khí sôi động hẳn lên. Y lại nhớ ra bộ bài pu-khơ do mình tự tạo ra, vì vậy lại sai Nguyên Bảo lấy nó ra, tập hợp một vài người quây thành một hình tròn cùng nhau chơi đấu địa chủ. Vừa dạy vừa chơi, ai thua thì sẽ phải đội gạch lên đầu, có một tiểu ca bị thua liền 4 trận, không đội nổi gạch nữa cho nên chỉ đành đổi sang hình phạt vẽ hình rùa lên mặt. Hiện trường nhất thời náo nhiệt và vui vẻ hẳn lên.

Mặc dù mưa không quá lớn, nhưng mà vẫn rả rích suốt cả buổi chiều. Đến trưa, Thái thẩm dẫn đấu mấy dân phụ đi gọi cơm tối, mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh. Dưới mái hiên có hơn chục chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trên đó đã bày sẵn bát đũa và đồ ăn. Tuy rằng không phải là bữa ăn xa hoa, nhưng đó cũng là rau trái tươi thơm theo mùa ở nông thôn. Chu Vân Kiến cũng không tỏ ra khách khí với những người điền công làm gì, trực tiếp động đũa dùng bữa rồi. Lúc này, đám người điền công lại bắt đầu thấp giọng bàn luận: “Gia chủ của chúng ta đúng là người tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ chán ghét xuất thân lam lũ bần hàn của chúng ta mà còn ngồi ăn cơm cùng với chúng ta nữa.”

Loan phu nhân cũng bị trận mưa to này làm mắc kẹt ở đây, ngồi ở một bên quan sát lời nói và hành động của con trai út, trong lòng cũng được an tâm phần nào. Ba đứa con trai, con trai cả phải lo chuyện làm rạng danh Chu gia, kế thừa hương hỏa của tổ tiên. Vì vậy bà ấy đã mời sư phó nghiêm khắc nhất đến để dạy dỗ nó, từ nhỏ con trai cả đã bị nuôi dưỡng theo hình mẫu trở thành người thừa kế chức vị gia chủ của Chu gia. Sau khi đứa con trai thứ hai ra đời, vốn dĩ bà ấy muốn tùy theo ý thích của nó. Dù sao thì là con thứ, cho nên trách nghiệm sẽ không nặng nề như con trưởng, thế là bắt đầu buông lỏng giáo dưỡng. Kết quả lại nuôi dưỡng ra một tên hỗn thế ma vương, suốt ngày chỉ lo xuất tiếu giang hồ, thà dầm mưa dãi nắng chứ không chịu về nhà.

Muội tử Thịnh gia cả ngày đeo nạng che mặt, thậm chí đến nói chuyện cũng không hé răng được nửa lời, trước khi có thai đi đến cậy nhờ Chu Sùng. Nếu như không phải là đến bước đường cùng thì khẳng định sẽ không chạy đến tận đây. Về sự sống chết của Chu Sùng, Loan phu nhân đã cho người đi nghe ngóng, vừa biết được ông ấy là ân nhân của vợ cả, không nói hai lời đã đem người giữ ở lại. Chu Sùng có tình có nghĩa, năm đó được nhận ơn cứu mạng của ông ấy, báo đáp lại ân tình này chính là lẽ đương nhiên.

Loan phu nhân không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng lại cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, đối với phu quân cũng là một lòng càng thêm kính nể. Vừa hay hai đứa con trai của bà ấy, một đứa thì không quan tâm đến việc nhà, một đứa lại không muốn quan tâm đến việc nhà. Tiểu Vân Kiến vừa mới sinh ra đã được nuôi nấng ở bên người bà ấy rồi. Vị Thịnh Tuyết cô nương sau khi sinh con không được bao lâu thì đã chết rồi, bởi vì lúc vừa mới đến, thân thể của bà ấy sắp không trụ được nổi. Cố gặng hơi sức cuối cùng sinh ra một đứa con giao cho Chu gia, cuối cùng ôm nỗi tiếc hận mà chết.

Từ nhỏ tính tình của Tiểu Vân Kiến đã hiền lành đáng yêu, Loan phu nhân đối xử với y còn thân thiết hơn cả hai nhi tử thân sinh của mình. Đáng tiếc thay lại chiều chuộng quá mức, bản thân bà ấy cũng hối hận, ném một đứa con có tính khí thiên chân như vậy vào trong cung, còn không phải là để cho người khác ăn tươi nuốt sống hay sao? Từ trước đến giờ bà ấy chưa từng nghĩ qua, rằng đứa con trai út lại đem đến cho mình một bất ngờ lớn như thế. Đồn điền trang trại phân phó công việc đâu ra đấy, lại còn có khả năng thu phục lòng người như thế này, điều này khiến cho người làm nương như bà ấy tự thẹn không bằng. Như vậy, bà ấy còn có cái gì cần phải lo lắng chứ? Đột nhiên cảm thấy mấy ngày hôm nay bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nói không chừng nhi tử còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Bên ngoài mưa đã dần tạnh, đường đi có chút lầy lội. Chu Vân Kiến giẫm lên bờ ruộng và về phía cánh đồng khoai tây, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc lá xanh nhô ra trên cái đầu nhỏ của củ khoai tây. Màu xanh mươn mướt, trông rất khiến người khác yêu thích.

Chu kỳ sinh trưởng của khoai tây rất ngắn, ngay cả giống chín muộn cũng chỉ mất 3 tháng từ khi nảy mầm cho đến khi thu hoạch. Hạt giống mà hệ thống ban thưởng lại còn là loại hạt giống cải tiến cho nên theo chu kì thì chỉ cần khoảng hai tháng đã có thể thu hoạch rồi. Khoai tây là một loại cây trồng ít tốn kém tiền bạc bởi yêu cầu sinh trưởng của chúng không cao nhưng lại có năng suất cao đáng kinh ngạc. Đối với giống khoai tây tốt, năng suất mỗi vụ thậm chí có thể lên tới hàng chục nghìn cân. Tính nhẩm một chút, khoai tây có thể được dùng để làm lương thực chính, một vạn cân khoai tây, đủ để cho đám người này ăn cả năm không hết.

Nguyên Bảo đi theo sau lưng của y, vẫn luôn không hiểu hỏi: “Thiếu gia, đám hạt giống này của ngài ở đâu mà ra thế? Sao mà từ trước đến giờ nô tài… chưa bao giờ nhìn thấy qua?”

Không chỉ có Nguyên Bảo thắc mắc mà những người điền công lâu năm cũng có điều không hiểu, chỉ là không dám hỏi. Bởi vì Thái thúc đã nói rồi, chuyện của gia chủ không được phép hỏi nhiều, cứ an phận làm tốt những công việc được giao phó là được rồi.

Câu hỏi này, Chu Vân Kiến đương nhiên đã từng nghĩ qua. Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Nguyên Bảo, ta nói với ngươi, ngươi nhất định phải thay ta giữ bí mật.”

Nguyên Bảo nắm tay thành quyền, nói: “Thiếu gia cứ yên tâm! Tính mạng của Nguyên Bảo là do ngài cho, đừng nói đến việc giữ bí mật, chỉ cần ngài nói một câu, việc gì Nguyên Bảo cũng nguyện ý làm vì ngài!”

Chu Vân Kiến hắng hắng giọng, có chút thần bí nói: “Trước khi vào cung, ta đã có một cuộc kỳ ngộ. Ta đang vân du thì gặp gỡ một vị cao nhân ngoại đạo, ông ấy nói mỗi khi ta làm một chuyện tốt thì ông ấy sẽ ban cho ta một số phần thưởng tương ứng để lấy làm thù lao. Mấy ngày hôm nay ta cứu không ít dân tị nạn, có lẽ đây chính là việc thiện mà ông ấy nói đi! Ban đầu ta cũng không tin, nhưng khi ta tỉnh lại đã phát hiện ra thực sự là có một thùng chứa đầy hạt giống ở bên cạnh mình! Ngươi nói xem, đây có phải là kỳ ngộ hay không?”

Nguyên Bảo nghe xong thì sửng sốt, nói: “Thiếu gia… ngài… đã gặp được thần tiên rồi hay sao?”

Chu Vân Kiến lập tức đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Nguyên Bảo im lặng, còn mình thì nói tiếp: “Suỵt… chuyện này ta chỉ nói với ngươi thôi, đến mẫu thân ta còn không nói, cũng không dám truyền chuyện này ra bên ngoài.”

Nguyên Bảo khóe miệng làm một cái động tác khâu túi, nói: “Ngài yên tâm đi thiếu gia! Nô tài nhất định sẽ không truyền ra bên ngoài đâu.”

Chu Vân Kiến thấy vậy, trong lòng nhịn cười, đứa trẻ này đúng thật là tâm hồn ngây thơ, nói cái gì thì cậu ta liền tin như vậy. Chẳng qua đúng thật là y cũng cần Nguyên Bảo giúp mình truyền chuyện này ra bên ngoài, thế là lại nói với cậu ta: “Nếu như lại có người hỏi câu này thì ngươi cứ nói đây là những hạt giống do ngoại tổ gia của gia chủ đi buôn bán ở nước ngoài mang về. Như vậy cũng có thể giảm bớt đi những thị phi, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, làm suy yếu cảm giác tồn tại càng nhiều càng tốt.”

Nguyên Bảo gật đầu nói: “Nô tài biết rồi thiếu gia!”

Có ngoại tổ Loan gia của y làm chỗ chống lưng, sau này có chuyện gì cũng dễ làm. Dù sao thì ngành hàng hải của Loan gia cũng nổi tiếng khắp Đại Yên này, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai món đồ ngoại lai nhập vào trong nước, đều là những thứ cực kỳ hiếm thấy ở trong nước.

Cho nên cho dù là có vận chuyển đến một loại hạt giống mà trước đây chưa ai từng thấy thì cũng không có gì là hiếm lạ cả.

Buổi chiều, Chu Vân Kiến gọi Lưu quản gia đến phân phó công việc, đồng thời giữ Dương Chỉ Lan ở lại. Y cảm thấy hoàng cung không thích hợp cho một tiểu nha đầu như vậy sinh sống, chi bằng để y giữ lại cô ấy ở điền trang làm việc đi. Dù sao cũng có các mama cùng nha hoàn chăm sóc, một đại nam nhân như y, cũng không thể chăm sóc chu toàn cho một tiểu cô nương được. Mặc dù tiểu nha đầu có chút không nỡ, nhưng mà cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Chu Vân Kiến.

Ngày mai y nhất định phải chép xong 《Nữ giới》rồi, nếu không Võ đế lại hỏi chuyện này thì y có muốn vòng vo cũng không tìm ra được cớ để nói. Trước khi rời đi, y dặn dò lão Lưu, phân phó cho những người điền công lâu năm xay xe lúa mì mà Nguyên Bảo mang đến ra thành bột. Đợi lần sau y quay lại, chỗ bột này ắt sẽ có chỗ dùng đến.

Sau khi phân phó xong, Chu Vân Kiến đã quay trở về cung từ sớm. Y sợ là nếu như quay về quá muộn thì Võ Đế sẽ lại làm mặt đen với mình. May mắn thay, lần này sau khi quay về cung cũng không gặp phải Võ đế, hắn vẫn luôn ở trong Nam Thư phòng bàn luận chuyện quốc gia. Cửa thư phòng đóng chặt, chỉ cần đi ngang qua cửa là có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bên trong. Lâm Hải canh giữ ở bên ngoài, tựa hồ như là trong đó đang có chuyện quân sự trọng yếu cần phải thương lượng.

Chu Vân Kiến liếc nhìn từ xa, rồi sau đó quay về Hậu Khôn cung. Trải cuốn 《Nữ giới》ra, nắn nót chép lại từng chút một. Vừa chép, vừa nói chuyện với Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”

Lý Liên Anh đáp: “Không phải điện hạ là nhà sử học hay sao? Trong năm Thanh Bình Yến Võ đế xảy ra sự kiện gì lớn thì đáng lẽ ngài nên hiểu rõ hơn nô tài chứ?”

Vừa chép sách vừa nghĩ ngợi, Chu Vân Kiến thực sự không nhớ nổi năm Thanh Bình Yến Võ đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì. Ngược lại năm Thanh Hòa đã xảy ra một biến cố lớn, Đằng Vương cùng với bọn thổ phỉ ở Nam Cương nổi loạn, Yến Võ đế tự mình bình định, suýt chút nữa là không còn mạng để về nữa. Nghe nói bởi vì hậu viện phát hỏa, hơn nửa tháng lương thực đều bị cháy xém hết. Cuối cùng trong lúc tuyệt vọng, một mình hắn nửa đêm xông vào trong đại doanh của Đằng Vương. Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Đằng Vương, đã thành công vào được lều của hắn ta, lấy đi thủ cấp của Đằng Vương.

Sau khi chép sách đến nửa đêm, 《Nữ Giới》 phiên bản Chu Vân Kiến cũng coi như xong xuôi rồi.

Tuy nhiên, cả đêm Võ đế đều không qua đây, chẳng qua cũng phải, chỉ có mùng một và ngày rằm mới là ngày mà hoàng đế và hoàng hậu ngủ cùng nhau. Nhưng mấy ngày nay hắn cứ đến liên tục, đột nhiên hôm nay không đến nữa, thật sự khiến cho trong lòng Chu Vân Kiến có chút nghĩ ngợi. Xảy ra chuyện lớn thật rồi à?

Tiểu thái giám đem nước đến tắm rửa cho y, Nguyên Bảo chờ y cởi quần áo nằm trên giường mới lui ra. Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, Chu Vân Kiến cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Ngày hôm sau y cũng không vội rời cung, nghĩ đến kế hoạch ngày hôm qua, liền sai Nguyên Bảo đi lấy một ít bột mì đến cho mình.

Hai người lấy một cái chậu lớn, cho muối vào, nhào bột, đợi đến khi bột nở, bột vừa mới nhào xong đã thấy Võ đế bước vào. Chu Vân Kiến vừa mới cặm cụi với chậu bột mì ngẩng đầu lên, trên tay và trên mặt đều là bột trắng xóa. Vừa xoa má vừa nói: “Hoàng thượng, ngài đã đến rồi sao? Thần đang bận một chút! Thôi không hành lễ với ngài nữa nhé.”

Võ đế: ???

Chu Vân Kiến rõ ràng là nhìn thấy có một nụ cười cố nén hiện lên trên khuôn mặt của hắn.

Hứ! Có cái gì đáng cười đâu? Không phải chỉ là có vài vệt trắng ở trên mặt thôi hay sao? Đợi sau khi phát minh mới của y ra đời rồi thì hắn đừng có mà cười vui đến rớt răng!

Nhưng mà y ngược lại hiếm thấy Võ Đế bày ra vẻ mặt nén cười thế này, một người nghiêm nghị cao quý như thế, vậy mà lại bị bản thân mình chọc cho cười rồi, đúng thật là không dễ dàng gì. Y la liếm đi tới trước mặt Võ Đế, mặt cười tà mị nói: “Ể? Hoàng thượng cười rồi? Cười là đúng rồi! Mặc dù mặt của thần dính nhiều bột, nhưng mà lại có thể chọc cho hoàng thượng cười tươi, đây cũng coi như là xấu một chút nhưng mua được nụ cười xuân đi?”

Võ đế không phủ định cũng chẳng khẳng định, vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng như cũ, mở miệng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có vài lời muốn nói riêng với hoàng hậu.”

Đám người quỳ xuống rồi lần lượt đi ra ngoài, Chu Vân Kiến lại bởi vì lời nói đó mà vô cùng kích động, ngẩng đầu lên hai mắt lấp lánh nói: “Thanh… Thanh lang đây là…, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, muốn sủng hạnh vi thần hay sao?”Vừa nói vừa tiến lên nắm tay Võ Đế, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội chiếm tiện nghi nào.

Sắc mặt của Võ đế đen như đáy nồi, đột nhiên cảm thấy bản thân đến đây là một sai lầm, hoàng hậu như thế này thì có thể bàn chuyện quốc gia đại sự được cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp