“Được.” Lê Nguyên khẽ nói: “Nhưng e là bây giờ bệ hạ
không tiện từ chối những quý nữ kia đâu.”
Chỉ cần tiếp xúc với chuyện triều chính là biết lúc thiên
hạ còn chưa bình định an ổn, Hoàng đế một nước không có con nối dõi cũng không
định có con nối dõi sẽ gây lên sóng gió lớn như thế nào đối với giang sơn.
Chính vì vậy, Lê Nguyên mới cảm thấy khó phản bác, nhưng
bảo cậu tự tay đẩy Lâm Túc đi thì là điều không thể. Đời này cậu chỉ cần một
người, bệ hạ cũng chỉ cần một mình cậu, nếu đẩy Lâm Túc ra chỉ vì bình định
thiên hạ gì đó, e rằng đời này có hối xanh ruột cũng chẳng lấy lại được.
“Muốn từ chối cũng dễ thôi.” Lâm Túc xoa đầu cậu nói:
“Chỉ cần xem từng người một, rồi bỏ tuyển từng người một là được. Nếu còn không
đẹp bằng Hoàng hậu của trẫm, dựa vào đâu mà vào hoàng cung này làm phi tử chứ?”
“Nếu có người đẹp hơn ta thì sao?” Được hắn nói như vậy,
Lê Nguyên không nhịn được cười hỏi.
“Trong lòng trẫm, đương nhiên Hoàng hậu là đẹp nhất,
không ai so sánh được. Nhưng nếu gặp bọn họ...” Lâm Túc lùi ra sau quan sát Lê
Nguyên: “Em thích mặc đồ bạc y đơn giản, tuy vẫn đẹp, nhưng không sáng ngời như
đồ màu đỏ, khiến những kẻ muốn so sánh không có chỗ dung thân. Để ta bảo cục
dệt may làm cho em mấy bộ đồ mới nhé?”
Lê Nguyên vừa nhen nhóm suy nghĩ muốn mặc đồ hoa lệ để
chèn ép hoa thơm cỏ lạ thì đã bị người này nói huỵch toẹt ra rồi: “Bệ hạ cứ
quyết đi.”
Người yêu nhau tỏ rõ lòng của nhau, trên thế gian này
không có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này được nữa.
Lâm Túc chắp bút phê duyệt tuyển chọn thiếu nữ vào cung,
đám văn thân mong đợi Đế vương kéo dài hương hỏa lập tức thở phào. Khi phu nhân
các nhà đang lựa người trong mấy cô nữ nhi thì người trong hoàng thất Lê quốc
bị đưa vào đế đô Tề quốc, trở thành hàng xóm với Lương đế, Nam đế trước đây.
Cho dù là Đế vương thì trong những lúc nhàn nhã không có
việc gì, ngoài ngâm thơ vẽ tranh buồn thương man mác ra, thì cũng sẽ chú ý tới
chuyện của người khác, nhất là chuyện của Lê Đế từng là đối thủ.
Dù sao các Đế vương khác cũng đi vào với y sam coi như
sạch sẽ, dù là phụ nhân cung đình thì lúc đi vào y sam cũng chỉnh tề, còn khi
Lê Đế rồi cả Đức phi và đứa nhi tử ông ta sủng ái nhất đi vào, lại khiến Lương
Đế suýt chút nữa tưởng rằng đây là khách đi đường tranh giành tình cảm trên phố
hoa vào đây ở.
Lâm Túc hạ lệnh không cần khắt khe, đương nhiên binh sĩ
cũng không nghiêm khắc với bọn họ, nếu muốn nghe ngóng chút chuyện gì đó thì
biết gì sẽ nói ngay.
“Ngươi xem bọn họ đi, Hoàng đế kia bị bắt khi đang ngủ
sung sướng trong lòng mỹ nhân, còn lúc phi tử kia bị bắt thì đang ái ân với nam
sủng. Trước đây có quyền có thế, giờ thì chẳng còn gì nữa, chuyện như bị cắm
sừng này có cái để đánh rồi.” Binh sĩ cười xấu xa.
Lương Đế bừng tỉnh, ông ta cũng coi như biết được những
chuyện bẩn thỉu trước đây của Lê quốc. Thấy kết cục của đối thủ còn thảm hơn
mình, tấm lòng già cỗi cũng được an ủi: “Vậy Hoàng hậu của các ngươi mặc kệ bọn
họ à?”
“Hoàng hậu hạ lệnh, bọn họ khác với các ngươi, quần áo ăn
uống đều phải tự mình làm việc mới có, nếu không, có chết đói cũng mặc kệ.”
Binh sĩ nói.
Xem ra Lê Đế thực sự đắc tội rất nặng với đứa con kia của
ông ta. Sủng thiếp diệt thê, lại đi để trưởng tử còn bé tí đã phải gả tới nước
khác. Dù là Hoàng đế hoang đường tới mức nào cũng không thể làm ra loại chuyện
thất đức đó được.
Bọn họ là tù phạm, địa vị thấp, nhưng khi có người có địa
vị còn thấp hơn bọn họ, bọn họ liền sung sướng vô cùng.
Trước đây ở hoàng thất Lê quốc có người hầu hạ, còn bây
giờ đến nước cũng phải tự gánh, cơm tự nấu mà ăn, lửa tự đốt mà sưởi. Đều là
một đám được ăn sung mặc sướng, đã bao giờ phải làm những chuyện này đâu. Mà
cũng vì trước đây có địa vị cao quý, giờ lại lưu lạc thành thân phận thấp hèn
như vậy, thành ra cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn,
trông không khác nào cảnh chửi bới ở đầu đường xó chợ, khiến mấy người trong
hoàng thất cũ kia hóng chuyện sung sướng vô cùng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.