Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 42: Phú thương đệ nhất thiên hạ (8)


11 tháng

trướctiếp

Lâm Túc nhíu mày không hỏi nữa, Thẩm Đường ngồi trên xe ngựa lại có mấy phần nóng nảy bất an: “Em không tò mò xem quà ta tặng là gì à?”

“Ta đã hỏi rồi, là chàng không nói cho ta biết đấy chứ.” Lâm Túc nắm lấy một bàn tay cậu, vuốt ve từng ngón tay.

Tay của khổng tước cực kỳ đẹp, đây là điều Lâm Túc xác nhận ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, không phải kiểu mềm oặt như không xương như thường thấy ở nữ tử mà ngược lại còn mềm dẻo như ngọc. So với mấy món đồ trang trí bằng ngọc thì chỉ có hơn không kém.

Thẩm Đường bị hắn sờ hơi ngứa, nhưng càng nhiều hơn là dễ chịu, cậu không nhịn được mà dựa người qua nói: “Em không thể hỏi thêm mấy lần à?”

Cậu không muốn người khác biết mình đã tặng gì, nhưng lại muốn kể cho Lâm Túc nghe.

Lâm Túc nhéo nhéo đầu ngón tay cậu cứ như đang bóp đệm thịt trên chân mèo con, cười nói: “Ừ, rốt cuộc chàng tặng gì cho hắn ta thế?”

Thẩm Đường không nhịn được mà giật giật ngón tay, dán sát bên tai hắn nói: “Phu nhân xin ta đi, ta sẽ nói cho em biết.”

“Ừ, xin chàng đấy.” Xưa nay Lâm Túc không đặt nặng chuyện mặt mũi.

Thẩm Đường cũng không lòng vòng nữa, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Sau khi nói xong, quay về vị trí cũ thì vẻ mặt trông rất đắc ý: “Em nghĩ xem, làm vậy có thể khiến hắn ta mở rộng tầm mắt không?”

“Ta chỉ biết vài năm nữa, khi hắn ta quay về có lẽ sẽ đến tới gây chuyện với chàng thôi.” Lâm Túc đã đoán được đáp án này từ sớm, nhưng vẫn có chút bất ngờ với hành vi khiêu khích, tìm đường chết của con khổng tước này.

Thẩm Đường hơi ngỡ ngàng: “Không phải em nói đệ ấy thích những chuyện kia à?”

Lâm Túc nghi ngờ: “Ta nói lúc nào?”

Thẩm Đường nhìn thẳng vào hắn, sửng sốt.

Lâm Túc lại suy tư, nói: “Ta còn nhớ đưa tặng vật kia là có ý đùa giỡn, chỉ người trong khuê phòng mới tặng thôi. Chẳng lẽ phu quân....”

“Không có, không có, ta tuyệt đối không có ý này.” Thẩm Đường lập tức nhảy dựng lên, cứ như bị người ta túm được cái đuôi: “Phu nhân đừng tức giận.”

Dáng vẻ cậu vô thức hạ mình làm kẻ yếu trông vô cùng đáng yêu, khiến người ta chỉ hận không thể vò nắn cậu.

“Ừ, không giận.” Lâm Túc thản nhiên nói.

...

Vân Hồi nhìn Kinh Thành phía xa qua cửa sổ xe, trong lòng chỉ có cảm giác thoải mái. Y nhìn chiếc hộp gỗ Thẩm Đường tặng đặt bên cạnh, nghĩ đế ánh mắt tỏ vẻ ngầm hiểu ý nhau của cậu, đúng là có hơi tò mò muốn biết đối phương đã tặng mình thứ gì.

Y mở hộp, bên trong có vài cuốn sách. Vân Hồi lật bừa một cuốn xem thử nội dung thế nào, nhưng ngay khi nhìn thấy thì lại vô thức ném thẳng cuốn sách trong tay ra ngoài: “Thứ này, thứ này đúng là!!! Thẩm Cảnh Thâm!!!”

Mặt y nóng bừng lên, tâm loạn như ma, không thể ngờ Thẩm Đường lại tặng cho mình thứ này.

Tuy đối phương hay quấy rối làm ẩu nhưng đáng lẽ không phải kiểu người sẽ làm ra chuyện thế này chứ.

“Đại nhân, ngài làm sao thế ạ?” Gã hầu bên ngoài nghe thấy tiếng động thì dò hỏi.

“Không có gì, chỉ là không cẩn thận đụng trúng đồ đạc thôi.” Vân Hồi gắng gượng giải thích.

Y nghĩ loại sách này không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy được, thế là chỉ đành thể đi nhặt về, bỏ vào trong hộp đậy kín lại, mắt không thấy lòng không phiền.

Có điều, y vẫn bận lòng nghĩ tại sao Cảnh Thâm tặng mình thứ này, chẳng có lẽ…? Không đâu. Cậu đã có phu nhân, hai người lại ân ái hoà hợp, chắc chắn sẽ không làm ra việc thế này. Làm thế chẳng khác gì đang làm nhục cả ba người.

Ngoại trừ suy đoán này ra… không phải việc lúc trước y thầm quan sát hai người đã bị đối phương phát hiện rồi chứ?

Phi lễ chớ nhìn chính là tác phong làm việc của quân tử, không phải Cảnh Thâm đang cảnh cáo y đấy chứ? Nhưng tại sao lại tặng tranh long dương*? Chẳng lẽ trong đó còn có ý nghĩa sâu xa nào đó?

(*Tranh long dương: hình sex nam nam thời cổ đại.)

Vân Hồi nhìn cái hộp kia, ngón tay đưa ra rồi lại thu về như bị lửa đốt. Cứ đưa ra rụt về như thế mấy lần, cuối cùng khi quyết định mở ra thì chợt cảm thấy xe ngựa dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Vân Hồi hỏi.

Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của một người: “Tử Ngọc, đệ rời khỏi Kinh Thành là để tránh né ta ư?”

Là giọng nói của Tiêu Hoàng.

Trước kia, lúc Vân Hồi trò chuyện với hắn ta luôn cảm thấy nói mãi không hết chuyện. Sau này hai người đã trở thành tri kỷ, đôi khi y cũng sẽ có chút chờ đợi được gặp mặt. Bây giờ nghĩ lại thì đúng là thiếu chút nữa đã vượt qua giới hạn kia, tình đậu ngầm sinh.

Thế nhưng lúc này trong lòng Vân Hồi chỉ còn lại lạnh lùng hờ hững, thì ra khi ghét một người thì dù chỉ nghe đối phương nói chuyện cũng cảm thấy thừa thãi không cần thiết.

“Lần này Vân mỗ đi là vì trên người có công vụ. Lũ lụt xảy ra liên miên, việc này không thể chậm trễ được. Thần Vương điện hạ, không nên vì việc tư mà quên việc công.” Vân Hồi mở miệng nói: “Mong ngài trở về đi.”

“Tử Ngọc, ngay cả việc gặp ta một lát mà đệ cũng không muốn ư?” Tiêu Hoàng hỏi: “Ta một thân một mình đến đây chỉ vì muốn gặp đệ. Đệ cũng biết trong kinh vô cùng xáo trá quỷ quyệt, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi cũng có thể thất bại, chết bất đắc kỳ tử. Bây giờ từ biệt, không biết còn có ngày gặp lại hay không, Tử Ngọc.”

Vân Hồi thực sự không muốn gặp lại hắn ta, đang nghĩ xem nên từ chối thế nào thì lại nghe thấy tiếng thứ gì đó xé gió lao đến. Mấy tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tiếng lưỡi mác va chạm, lại có người nhanh chóng xông tới.

“Bảo vệ Thần Vương điện hạ!”

“Thần Vương điện hạ, ngài có sao không?”

“Tên ở đâu ra, mau đi tra xét cẩn thận!”

Âm thanh bát nháo, chắc phải có hơn chục người.

Vân Hồi biết Tiêu Hoàng ra ngoài chắc chắn phải có người bảo vệ chặt chẽ, chỉ là lúc này y lại cảm thấy có mấy phần châm chọc: “Vân mỗ phải lên đường đi nhậm chức, xin Thần Vương điện hạ cho qua.”

“Điện hạ, có muốn điều tra...” Có thị vệ hỏi.

Nhưng cuối cùng người này lại bị quát, bảo ngưng lại. Trong lòng Tiêu Hoàng biết chuyện hôm nay lại bị người khác phá hoại tiếp rồi, chưa chắc đã nói được lời tạm biệt với Vân Hồi. Nếu còn tra xét, chỉ sợ cuối cùng sẽ bị đối phương chán ghét: “Tử Ngọc, ta chờ đệ quay về. Đệ đi đi.”

Xe ngựa rời đi, sắc mặt Tiêu Hoàng nặng nề đến cực hạn: “Rốt cuộc thông tin hôm nay ra ngoài là do ai tiết lộ? Mau đi thăm dò!”

Chỉ trong một đêm mà nội ứng trong Thẩm phủ đã bị cắt đứt sạch sẽ. Dù không phải do Thẩm Đường thì Tiêu Hoàng cũng có thể khẳng định là do Lâm Túc làm.

Sau tiệc thưởng hoa yến, không phải Tiêu Hoàng không có suy nghĩ nhổ cỏ tận gốc, nhưng cao thủ bên cạnh Lâm Túc đã vượt xa tưởng tượng của hắn ta. Toàn bộ Thẩm phủ đều bị bọn họ trông coi chặt chẽ, cứ như một cái thùng sắt, đến một con muỗi cũng không lọt qua được. Hắn ta muốn hãm hại đối phương trên triều đình thì lại có một tên Tiêu Thiều chướng mắt, cản trở khắp nơi.

Lâm Túc đang nâng đỡ ai, liếc qua là có thể thấy rõ được ngay. Người kia thật sự đến khắc hắn ta  đấy à?

...

Thẩm gia đã gần ngay trước mắt. Đợi xe ngựa dừng lại, Thẩm Đường nhảy xuống xe trước, sau đó lập tức xum xoe với phu nhân nhà mình: “Phu nhân cẩn thận, để ta bế em xuống nha.”

Lâm Túc vịn cửa xe, cảm nhận sâu sắc một chuyện: lúc đó hắn thật sự không nên vì sảng khoái nhất thời mà đồng ý gả vào, đáng lẽ hắn nên tốn thêm chút tâm tư để cưới người này vào cửa mới đúng. Nhưng việc đã đến nước này, không cần mặt mũi cũng được thôi.

Lâm Túc vịn tay Thẩm Đường, thật sự để cậu bế xuống. Nhưng hắn vừa ôm cổ Thẩm Đường, Thẩm Đường đã cảm thấy cơ thể trĩu xuống, đi vài bước mà chóp mũi đã đổ mồ hôi: “Phu nhân à, sao em nặng thế?”

Cậu là người tập võ, dùng nội lực thì ngay cả cửa sư tử đá trước cổng cũng có thể dùng một tay nhấc bổng lên. Có lý nào ôm một nam tử bình thường như phu nhân lại thấy nặng như đeo chì, muốn đi vài bước cũng khó khăn thế này.

Lâm Túc ôm cổ cậu, cười nói: “Dạo này ăn nhiều nên hơi mập, phu quân vất vả rồi.”

Để ngăn chặn cảnh sau này bị bế tới bế lui, Lâm Túc chỉ có thể phối hợp, vận chút nội lực để gây khó dễ cho đối phương.

Thẩm Đường có khổ mà không dám nói, nhưng thật sự nặng quá rồi, thế là vừa vào cửa đã bắt đầu thương lượng: “Phu nhân, hay là để ta đỡ em đi nhé.”

Phu nhân thế này không phải chỉ hơi mập thôi đâu, rõ ràng là ăn cả một ngọn núi lớn luôn.

“Được, phu quân vất vả rồi.” Lâm Túc nhảy xuống. Thấy dáng vẻ vung tay như điên của Thẩm Đường, hắn nhẹ nhàng khom người bế bổng đối phương lên: “Có qua có lại.”

Thẩm Đường cũng cố gắng trầm người như núi, lấy hết sạch sức bình sinh ra, nhưng Lâm Túc vẫn không nhanh không chậm, chẳng hề có chút cảm giác tốn sức nào.

“Phu nhân thật lợi hại.” Thẩm Đường không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa.

Lâm Túc khiêm tốn nói: “Còn lâu mới bằng phu quân.”

Thẩm Đường: “...”

Câm miệng đi cái tên lừa đảo kia!

Buổi chiều là lúc nóng nực, Thẩm Đường ngồi gần chậu băng ăn đào ướp lạnh, lầm bầm tính thử năm nay nóng bức thế này, bán đá lạnh thì sẽ thu được bao nhiêu tiền bạc. Ngay lúc cậu đang sung sướng vô thức xòe đuôi thì bỗng có người tông cửa xông vào, trên vai còn đeo cung tên, vừa vào đến đã kêu ca phàn nàn: “Nóng chết mất, nóng chết mất thôi. Thời tiết thế này thì đừng nên ra ngoài làm việc mới đúng.”

Suy nghĩ của Thẩm Đường bị ngắt ngang, bàn tay đang chỉnh âm trên dây đàn của Lâm Túc cũng ngừng lại: “Lục huynh, lần sau vào phòng có thể gõ cửa được không?”

“Đều là nam nhân với nhau...” Ánh mắt Lục Quá liếc tới Thẩm Đường mặc mỗi áo lót ngồi trên giường, tự dưng lại thấy con ngươi bị diễm sắc chói lọi đâm cho nhức nhối nên vội vàng thu mắt về.

Lúc hắn ta mới gặp vị thiếu gia Thẩm gia này, chỉ cảm thấy trông cậu cũng khá đẹp, nhưng không phải kiểu trời sinh đã quyến rũ động lòng người như bây giờ.

Vẫn là Lâm huynh biết dạy dỗ, chẳng trách lại không nỡ để người khác người thấy. Nếu đổi lại là phu nhân của hắn ta.... hắn ta nào có phu nhân.

“Khụ, đắc tội đắc tội rồi. Hôm nay phải chạy mấy chục dặm đi tập kích người ta, đúng là mệt đến choáng váng luôn rồi. Không có lần sau, không có lần sau nữa đâu.” Lục Quá nói xin lỗi luôn mồm.

Y phục trắng trên người hắn ta dính không ít đất, mồ hôi đổ thành dòng có thể nhỏ xuống được luôn, đúng là vất vả thôi. Lâm Túc chỉ nhắc nhở chứ không có ý trách tội, Thẩm phủ có thể kín mít không một kẽ hở như bây giờ, không thể thiếu được công lao của Lục Quá.

“Lục huynh chú ý là được.” Lâm Túc đứng dậy, sau đó gọi hầu đưa nước tới để Lục Quá lau mặt rửa tay.

Tuy đôi khi Lục Quá hơi cẩu thả không để ý nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cả quá trình đưa nước gã hầu kia đều cúi đầu, ngay cả một ánh mắt cũng không dám đưa về phía không nên nhìn.

Lục Quá đi vào phòng bên cạnh lau rửa sơ qua rồi quay lại báo cáo chuyện ngày hôm nay: “Đã làm như lời huynh nói rồi, ta chỉ bắn một tên rồi rời khỏi đó ngay.”

Lúc hai người nói chuyện, Thẩm Đường đi ra từ phòng trong. Cậu không còn mặc mỗi áo lót như vừa nãy mà đã khoác thêm áo ngoài, mái tóc dài chỉ tùy ý buộc sang mộ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp