Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 2: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (2)


1 năm

trướctiếp

Tình huống bên chỗ Lâm Đường, Lâm Túc cũng không rõ lắm. Sau khi ra ngoài anh không đến công ty, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, phải tranh thủ thời gian tính toán cho tương lai mới được.

Anh có thể không cần tiền của nhà họ Lâm nhưng tiền của mình thì nhất định phải đi kiếm. Thời đại này đúng là có rất nhiều cách kiếm tiền hợp pháp, đơn giản nhất chính là đầu tư cổ phiếu.

Đối với Lâm Túc thì phân tích hướng phát triển hay lợi và hại của một ngành nghề nào đó cũng không phải việc khó khăn gì. Sau khi suy tính xong xuôi, anh lập tức quăng hết tiền của tích góp được vào vài cổ phiếu mà mình xem trọng.

Muốn ổn định thì đương nhiên là cổ phiếu dài hạn sẽ tốt hơn. Nhưng muốn cày tiền, tài sản tăng gấp bội trong thời gian ngắn thì cổ phiếu ngắn hạn lại nhanh gọn hơn nhiều.

Hệ thống 06 không phải đứa hay nói dông dài, nhưng lúc này nó vẫn đưa ra ý kiến của riêng mình: [Lúc này đừng trêu chọc Lâm Đường, chuyện này chẳng mang lại lợi ích gì cho ngài hết.]

Mấy lời lúc ăn cơm chắc chắn sẽ không mang lại bất kỳ hiệu quả trước mắt nào, có khi còn khiến Lâm Đường nảy sinh tâm lý phản nghịch chống đối. Đạo lý đơn giản này đến nó còn nhận ra, không lý nào ký chủ lại không biết.

[Ngoài việc lên đại học thì tiểu thiếu gia rảnh quá, không có việc gì làm. Để cậu ta tập trung chú ý vào chỗ tôi vẫn tốt hơn là đi quấn lấy Thịnh Hoằng.] Lâm Túc trả lời.

Tiểu thiếu gia làm loạn ở chỗ anh thì anh cùng lắm là gặp chiêu phá chiêu, chứ cậu mà chạy đến chỗ Thịnh Hoằng giở trò thì chỉ khiến nhiệm vụ chệch hướng thôi.

Y như Lâm Túc đã dự đoán, Lâm tiểu thiếu gia rap diss anh xong thì bắt đầu tụ tập với đám bạn bè xấu xa của mình. Mấy thằng ranh chụm lại, bàn bạc với nhau 1001 cách khiến Lâm Túc phải khóc lóc nhận sai.

Tìm được trò để chơi, đám bạn xấu của Lâm Đường bắt đầu nảy ra vô số ý tưởng kỳ quái. Không hề giống lúc làm bài thi, vò đầu bứt tai vẫn để giấy trắng, mấy thứ bọn họ liệt kê ra có thể đóng thành sách tham khảo được luôn.

Về phía Lâm Túc, sau khi xử lý tài sản của mình xong thì không lang thang đi dạo bên ngoài nữa. Mặc dù nhà họ Lâm không để ý đến anh lắm nhưng nếu dính dáng đến vấn đề lời lãi thì họ sẽ rất nhạy cảm. Cái quan trọng nhất là Lâm Túc cũng không mấy hứng thú với cuộc sống về đêm của giới trẻ, với anh thì tập thể dục cường độ cao cũng đủ để xả hết tinh lực dư thừa rồi.

Sau khi về đến nhà, Lâm Túc thay quần áo rồi tới phòng tập thể hình. Trước mắt, tuy dáng người này cũng được nhưng còn chưa đạt tới tình trạng khiến anh hài lòng. Quá trình vận động cũng là thời gian để đầu óc tự suy xét, bình tĩnh lại.

Trong lúc Lâm Túc đổ mồ hôi như mưa ở phòng tập thì cửa phòng ngủ của anh lại bị người ta mở ra, một bóng người vác bao bố lẻn vào. Chưa đầy ba phút người này đã chạy ra, sau đó hít sâu một hơi rồi rón rén chuồn xuống lầu.

Lâm Túc vừa ra khỏi phòng tập, tình cờ thấy Lâm Đường cứ chốc chốc lại liếc sang đây. Ánh mắt cậu có chút thấp thỏm xảo trá, trong xảo trá lại có tí dạt dào đắc ý… hoàn toàn có thể kết luận là: vừa làm chuyện xấu.

Lâm Túc chỉ mặc mỗi cái quần bên dưới, phần áo ướt sũng mồ hôi bị anh cởi ra, vắt trên cánh tay. Nửa người trên còn đầy hơi nước chưa lau khô, so với đàn ông bình thường thì bụng có bốn múi thế này đã là khá ổn rồi.

Nhưng Lâm Đường chỉ liếc một cái đã lập tức mở miệng chê bai: “Body nát này mà không thấy xấu hổ, còn để lộ ra nữa chứ.”

Anh Hoằng còn có tận 8 múi kia kìa, bỏ xa ông anh trai hờ này tận 8 con phố luôn.

Tất nhiên là Lâm Túc biết, dáng người mình lúc này mà đi so với nam chính thì chỉ có tự rước lấy nhục. Nhưng nếu anh không nhìn nhầm thì bụng thằng nhãi đang đứng trước mặt mình mới gọi là phẳng lỳ, nửa múi cũng không có.

Nói thế nào nhỉ? À: cậu là thụ, cậu có lý!

Lâm Túc không cãi lại. Mục đích lúc trước đã đạt được rồi, giờ mấy trò quỷ của Lâm Đường cũng đủ để hai người giằng co một thời gian.

Lúc Lâm Túc chuẩn bị lên lầu, làm như vô tình liếc qua Lâm Đường. Phát hiện cậu chàng có vẻ hưng phấn bất thường, anh không hề do dự, đi lên luôn.

Hệ thống 06 rất có trách nhiệm, báo cáo: [ Ký chủ, trong phòng ngài gián bay vèo vèo.]

Không cần hỏi cũng biết là Lâm Đường thả.

Ngón tay Lâm Túc gõ nhẹ lên cánh cửa, cười khẽ. Tuy đây là do anh chủ động trêu chọc nhưng cũng đâu có nói là sau khi phá chiêu thì sẽ không trả thù nhỉ.

Anh đẩy mạnh cửa: “Á!” một tiếng rõ to rồi quay người lách vào phòng cho khách, đóng kín cửa lại.

Lâm Đường ở dưới lầu vốn đang hóng hớt, chờ xem phản ứng của đối phương thế nào nên vừa nghe thấy tiếng kêu là cậu chàng đã bừng bừng hăng hái xông lên lầu, muốn xem dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của anh. kết quả trên lầu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có nguyên một đám gián bay vù vù từ phòng Lâm Túc ra ngoài. Trong số đó còn có mấy con còn nhào thẳng về phía mặt Lâm Đường, trình độ đáng sợ có thể so với việc gặp phải Godzilla.

“Á!!!” tiếng gào của Lâm Đường chắc chắn có thể liệt vào hàng maximum, tất cả những người đang ngủ lại nhà họ Lâm đều lập tức giật mình tỉnh giấc.

Lúc bảo vệ xách gậy cảnh sát chạy đến, thứ họ nhìn thấy không phải lưu manh trộm cướp mà là gián bay loạn đầy nhà. Đám người làm tay chân luống cuống gia nhập đại quân diệt gián, căn bản là không thể hiểu nổi tại sao bình thường quét dọn sạch boong kin kít rồi mà vẫn lắm gián như thế. Xem kìa, doạ tiểu thiếu gia nhà mình sợ tới mức vành mắt cũng ửng đỏ luôn rồi.

Lâm Đường không phải bị dọa sợ, cái này thuần túy là do bệnh thích sạch sẽ bùng lên. Lúc vác bao tải thì còn có cái che đi nên vẫn tạm chấp nhận được, chứ tận mắt nhìn thấy đám gián này bay loạn khắp nơi thì TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ!

Bảo vệ vừa đập gián vừa làu bàu: “Ở bẩn mới có gián, đống này từ đâu chui ra mà nhiều dữ vậy?”

Mấy người làm khác chưa chú ý đến, Lâm Đường vừa nghe hỏi chuyện thì tinh thần đã vực dậy như được gắn lò xo. Cậu muốn cho mọi người biết Lâm Túc có đam mê nuôi gián, xem anh về sau còn dạy dỗ cậu kiểu gì: “Từ phòng anh hai tô… ưm… ưm…”

Cậu chàng còn chưa nói xong đã bị một bàn tay rất lớn bịt kín miệng, kéo vào phòng cho khách ở bên cạnh.

Vào phòng, Lâm Đường thấy rõ là ai thì không thèm sợ nữa. Cậu kéo tay Lâm Túc ra, đôi môi đỏ nhếch lên, dương dương tự đắc: “Sao nào, anh ở bẩn muốn chết mà còn sợ người ta nói này nói kia hả?”

Thật ra Lâm Túc không hề tức giận vì mấy trò vặt của thằng em trai hờ. Tất nhiên nguyên nhân không phải vì anh tốt tính hay gì, cái này đều là do cái tật thích mặt đẹp mà ra. Hình như cứ xinh xắn đáng yêu là anh có thể bỏ qua hết mấy lỗi lầm lặt vặt của đối phương.

“Nếu cậu không sợ bị ba mắng cho một trận thì có thể ồn ào tiếp.” Lâm Túc hờ hững nói.

Tuy ba Lâm cưng chiều con trai thật, nhưng nếu cậu làm ra mấy trò quá đáng thì ông cũng không hề dung túng. Cho nên Lâm Đường vẫn khá kính sợ ba Lâm. Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ tất cả thẻ của cậu đều là thẻ phụ của ba Lâm, ông muốn đóng băng lúc nào thì đóng băng lúc đó.

Sắc mặt Lâm Đường hơi thay đổi, cặp mắt hoa đào xinh đẹp trợn tròn thành mắt hạnh, đầy vẻ giận dữ nhìn anh: “Anh dám đe dọa tôi hả? Cánh cứng rồi đấy nhỉ!”

Lâm Túc cảm thấy câu nói sau rất có thể là Lâm Đường đã trích dẫn lại, đối tượng trích dẫn đương nhiên là ba Lâm. Còn có đúng hay không thì rõ ràng là tiểu thiếu gia cần quái gì biết.

“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” Lâm Túc buông tay nói: “Tôi biết cậu không thích tôi. Chúng ta hoà bình giải quyết chuyện này xong thì tôi sẽ dọn ra ngoài, không làm cậu chướng mắt nữa. Sau này cũng không lên giọng dạy dỗ cậu nữa, thế nào?”

Lâm Đường nghe vậy thì có tí động lòng, làm người ta thấy phiền đến mức phải dọn đi… đúng là sướng chết được. Ơ! không đúng, nếu anh ta đi mất, kế hoạch phía sau áp dụng với ai đây? Bọn cậu khó lắm mới nghĩ ra được một cuốn cẩm nang chỉnh người mà.

“Không được, anh không thể đi! Nếu anh mà đi, chắc chắn ông bô sẽ cảm thấy là do tôi ép anh.” Sắc mặt Lâm Đường không tốt lành gì: “Nghĩ hay quá đấy.”

Kế hoạch tiếp theo nhất định sẽ phải thực hiện, chỉ cần Lâm Túc khó chịu là cậu thấy sướng rồi.

Nếu Lâm Túc thật sự muốn đi, chắc chắn sẽ không bàn bạc với Lâm Đường. Sở dĩ nói như vậy là chỉ muốn cậu tém tém một chút, đừng bày trò giống như bây giờ, khiến nhà họ Lâm loạn thành một nùi rồi tự vác đá nện chân mình.

“Nếu cậu đã khăng khăng vậy thì okay.” Lâm Túc nói cứ như bất đắc dĩ lắm vậy.

Lâm Đường gọn gàng dứt khoát: “Tôi cứ khăng khăng thế đấy!”

Khóe môi Lâm Túc hơi cong lên rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Mấy con gián khiến nhà họ Lâm náo loạn muốn chết. Lúc ba Lâm trở về, thi thoảng còn có vài con dắt díu người nhà bay ngang qua mặt ông, muốn làm như không biết đã xảy ra chuyện gì cũng khó.

Lâm Túc cùng Lâm Đường đứng xếp hàng trước mặt ba Lâm. Từ khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông. Ấn tượng trong trí nhớ không giống như khi nhìn thấy người thật. Người đàn ông trước mắt tuy đã đến tuổi 60, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng nhìn sơ cũng biết là không dễ chọc vào.

Có thể làm người cầm quyền Lâm Thị suốt nhiều năm, lại còn nắm chặt nó trong tay thì năng lực cá nhân của ông chắc chắn sẽ không yếu kém, không thể coi thường được.

Một trong những nguyên nhân khiến xác suất hoàn thành nhiệm vụ của Lâm Túc cao chính là: không bao giờ coi thường bất kỳ người nào. Không phải về mặt phẩm cách mà là năng lực.

Một cánh bướm còn có thể dẫn đến phong ba bão táp, huống chi là con người.

“Chẳng ra thể thống gì hết!” Ba Lâm xem camera giám sát, sao lại không biết là do đứa con nhỏ của mình làm ẩu chứ. Chẳng qua mũi dùi của ông không hướng vào Lâm Đường mà lại chĩa sang Lâm Túc: “Tuổi nó còn nhỏ nên làm bừa, sao con lớn thế rồi mà còn hùa theo hả.”

Có lẽ ba Lâm là một người người lãnh đạo tốt, nhưng chắc chắn không thể gọi là ông ba tốt được. Một người ba tốt không chỉ cần tấm lòng yêu thương con cái là đủ đâu.

Lâm Túc cúi đầu nhận sai: “Vâng, con biết lỗi rồi. Sau này con nhất định sẽ giám sát em trai thật chặt.”

Ba Lâm im lặng một lúc mới mở miệng nói tiếp: “Được rồi, tí nữa mình con đến thư phòng gặp ba chút.”

Đơn độc gặp mặt tức là phía sau còn một màn dạy dỗ nữa! Khóe miệng Lâm Đường hơi cong lên, Lâm Túc không cần nhìn cũng biết cậu chàng đang cười trên nỗi đau của người khác.

Chẳng qua giây tiếp theo Lâm Đường đã không cười nổi nữa vì mũi dùi của ba Lâm bắt đầu chĩa vào cậu: “Còn con nữa, tuần này phải đi học đàng hoàng, không được chạy loạn khắp nơi nữa.”

Mấy lời này không nặng nhưng ý tứ bên ngoài chính là: thẻ của tiểu thiếu gia sẽ bị khoá sạch trong một tuần. Cái này thật sự khiến cho người ta cảm thấy như bị sét bổ trúng đầu.

“Ba ơi.” Lâm Đường cực kỳ tủi thân oan ức.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt ba Lâm, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn cun cút lia sang chỗ khác. Sau đó lại hung dữ, trợn mắt lườm Lâm Túc.

Lâm Đường không dám cáu kỉnh với ba Lâm nên chỉ có thể giận chó đánh mèo với Lâm Túc. Thứ sao chổi, sao quả tạ xui xẻo làm người ta ghét này!

Ba Lâm gọi Lâm Túc đến thư phòng không phải để mắng tiếp tập hai, chỉ là muốn hỏi han về tiến độ công việc gần đây thôi.

Sản nghiệp nhà họ LÂm trải rộng khắp các ngành sản xuất, nhưng nghề chính vẫn ở mảng thiết kế xây dựng, hiện giờ dự án Lâm Túc đang phụ trách là của một tòa cao ốc văn phòng. Một tòa nhà văn phòng mười mấy tầng chẳng phải là công trình to tát gì, nhưng dùng để nguyên chủ luyện tập thì đúng là không thể tốt hơn.

Lâm Túc dựa theo ký ức của nguyên chủ mà báo cáo. Đúng là không xuất hiện sai sót lớn nhưng cũng chẳng có chỗ nào nổi bật xuất sắc, bình thường hơn cả bình thường.

Sắc mặt ba Lâm không hề thay đổi, chỉ hơi cau mày nói: “Được rồi, khi nào xong việc nhớ giao báo cáo chi tiết.”

Lâm Túc cũng hết cách.

Trong vòng một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh không có tinh thần hay sức lực suy nghĩ quá nhiều. Trước khi thu dọn phòng ngủ xong, Lâm Túc chỉ có thể chạy sang phòng dành cho khách ngủ đỡ.

Anh đã hạ sốt, có vẻ sẽ không tái lại nữa nên ngày mai vẫn phải lết đến Lâm Thị làm việc thôi.

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Lâm Túc tự động tỉnh dậy. Mới 7 giờ, thời gian này dùng để chạy bộ buổi sáng là tốt nhất, giờ cả nhà họ Lâm cũng vừa mới dậy thôi. Lúc Lâm Túc xuống lầu lại bất ngờ nghe được tiếng hát của cậu em trai hờ từ trong phòng bếp truyền ra, trình độ hay ho thế nào thì mời tham khảo mấy loại âm thanh hỗn tạp trộn vào nhau thì sẽ biết.

Lâm Túc tới gần xem thử, tiểu thiếu gia đang phấn khởi chiên trứng làm cơm hộp. Thế nên trong lời hát của cậu chàng thỉnh thoảng lại xen lẫn mấy từ như: “Úi, nóng quá” “Cái nồi này lởm quá vậy”

Xác xuất tiểu thiếu gia được cưng hơn trời tự làm cơm hộp là bằng 0, nguyên do duy nhất chỉ có thể vì nhân vật công chính Thịnh Hoằng.

Tấm lòng nhiệt tình này rất đáng quý, tiếc là Thịnh Hoằng chỉ xem Lâm Đường như em trai. Thích một người không nên thích, kết cục thật sự không tốt lắm đâu! Một khi đã như vậy, chuyện cần nhất chính là giảm bớt số lần hai người này gặp mặt mới được. Lâm Túc đứng ở cửa nói vọng vào: “Hình như tối qua phòng bếp cũng có gián bay vào, không biết nó có đẻ trứng trong nguyên liệu nấu ăn không nhỉ?”

Tay Lâm Đường run lên, trứng chiên lập tức đút hết cho đất mẹ vĩ đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp