Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 46: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (4)


10 tháng

trướctiếp

Bầu trời càng lúc càng âm u, dường như có thể nhìn thấy sấm chớp lấp lóe sau những đám mây dày đặc.

Lâm Nhiên tạo ra một bóng mờ, nhìn tia sấm chớp kia, cảm giác như da đầu mình đang giật giật.

Nguyên Cảnh Thước cầm nén hương dây sải bước đi trước dọc theo hang động để mở đường, cũng không quay đầu lại: “Tóc ngươi dựng đứng cả lên rồi.”

Lâm Nhiên vội vàng che tóc lại, chạy bước nhỏ để đuổi kịp hắn ta, nhỏ giọng nói: “Sấm sét này không bình thường cho lắm, còn lớn hơn cả sấm kết đan thường thấy.”

Nguyên Cảnh Thước: “Ta nghe nói yêu cướp thường nguy hiểm hơn người cướp nhiều, có phải vì nó là một con dơi yêu, lôi kiếp khi kết đan càng dễ bùng nổ hơn không?”

Lâm Nhiên suy nghĩ rồi lắc đầu: “Cũng có thể, nhưng ta không chắc chắn lắm.”

Thật ra thì dơi yêu xuất hiện ở đây đã rất kì lạ rồi. Linh khí ở giới nhân gian vừa mỏng manh vừa hỗn loạn, lại quy củ hạn chế, tu sĩ nơi đây hoàn toàn không thể tu luyện, tu vi sẽ chỉ tuột dốc không phanh cho đến khi họ hoàn toàn trở thành người thường.

Thỉnh thoảng giới nhân gian có xuất hiện tu sĩ, đó đều là những tu sĩ cấp thấp không thể thăng cấp, không hòa nhập nổi ở giới tu chân, có cơ hội xuống giới nhân gian, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống nhân gian giàu sang mấy năm.

Nhưng con dơi yêu này có tu vi sắp kết đan luôn rồi, cũng có khả năng bảo vệ mình ở giới tu chân, tại sao lại phải vượt ngàn dặm rời khỏi tu chân giới mà đến đây mai danh ẩn tích ở núi Côn Vân này?

“Không chắc chắn thì không chắc chắn thôi.”

Nguyên Cảnh Thước hời hợt: “Binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn, quan tâm nó là yêu quái gì làm gì, giết nó là xong chuyện.”

Lâm Nhiên: “…” Đúng là phong cách của ngươi rồi, Ngạo Thiên huynh.

Lâm Nhiên cảm thấy mình già thật rồi, ngay cả ra vẻ cũng chẳng bắt chước được khí thế của người trẻ tuổi. Nàng xấu hổ lùi về sau hai bước, làm một phông nền nhỏ vui vẻ thôi.

Mặc dù con yêu quái kia có thể hóa hình người, nhưng hóa hình không được lâu, vẫn duy trì bản năng của loài dơi, ngay cả động phủ cũng đào dưới lòng đất. Hang động âm u ẩm ướt, khắp nơi toàn là da với xương thú đã phong hóa, thối rữa, đến cả chỗ đặt chân còn không có.

Lâm Nhiên nhìn những thứ sót lại kia, hầu hết đều là xác của dị thú.

Máu thịt của dị thú giàu linh khí, hấp dẫn yêu quái nhiều hơn so với người thường. Con dơi yêu này sắp kết đan, đủ khả năng tung hoành ở núi Côn Vân, một ngọn núi lớn như vậy, dị thú dù hiếm cũng đủ để nó ăn rồi, tại sao nó phải đi vào Sương Thành bắt người thường?

Lại còn là bắt những cô nương trẻ tuổi?

Lâm Nhiên có dự cảm không lành.

Càng đi về phía trước, cuối cùng họ cũng thấy được… hài cốt của cô nương người thường đầu tiên.

Nàng ta bị vứt bừa trong hang động như một thứ rác rưởi, chiếc váy màu hồng vốn rất đẹp đã bị xé thành từng mảnh, lộ ra làn da trắng bệch teo tóp, máu toàn thân bị hút khô, tứ chi bị nghiền gãy tàn nhẫn, trên khuôn mặt đã quắt queo còn vương vẻ sợ hãi và đau khổ vô tận.

Thi thể nàng ta đã hơi thối rữa, rõ ràng là cô nương bị bắt vào mấy ngày trước.

Nguyên Cảnh Thước và Lâm Nhiên đều im lặng.

Cho dù trước khi tới đây cũng đã chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một thiếu nữ độ tuổi xuân mơn mởn chết thảm thương như vậy vẫn khiến người ta đau lòng.

Nguyên Cảnh Thước đứng ở đó, hơi nghiêng đầu, Lâm Nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo chiếc váy hồng của thiếu nữ lên che kín cơ thể trần trụi, nát bấy của nàng như thể không ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc.

Một cây châm lửa đặt bên chân nàng.

“Đốt đi.”

Nguyên Cảnh Thước không nhìn về phía này, chỉ nhìn chằm chằm vách đã, giọng bình tĩnh: “Nàng cũng sẽ không muốn để cho người nhà nhìn thấy bộ dạng này đâu. Đốt đi, rồi đem tro cốt về, không tận mắt nhìn thấy thì có thể bớt một chút đau khổ.”

Lâm Nhiên cầm cây châm lửa châm lên váy của thiếu nữ, hốc mắt trống rỗng của thiếu nữ đang nhìn nàng, Lâm Nhiên nhẹ nhàng khép mắt nàng lại, nhẹ nhàng nói: “Đi luân hồi đi thôi, mối thù này chúng ta sẽ báo giúp cô.”

Mi mắt thiếu nữ khép lại, hài cốt nháy mắt hóa thành tro bụi. Lâm Nhiên dùng túi thơm của mình nắm đựng vào rồi đứng dậy. Nguyên Cảnh Thước cũng không nói gì, sải bước về phía trước, khí thế đáng sợ bùng lên.

Sau đó họ lần lượt nhìn thấy rất nhiều xác chết, đều là những cô nương bị bắt mấy ngày trước.

“Tri phủ đại nhân nói, tính cả Doãn tiểu thư thì Sương Thành có tổng cộng ba cô nương bị mất tích.”

Lâm Nhiên cúi đầu nhìn túi đựng tro cốt trong tay: “Nhưng nơi này lại có nhiều hơn ba thi thể.”

Người nhà của những cô nương này không phải không biết con mình mất tích, tại sao lại không chịu để lộ tin tức? Nhiều người bị bắt như vậy rồi, nếu quan phủ biết sớm có lẽ đã đi nhờ cậy sự giúp đỡ từ nơi khác, có lẽ đã ít người chết hơn.

“Quá nhiều người chết ở Sương Thành rồi.”

Nguyên Cảnh Thước hờ hững nói: “Triều đình coi trọng lễ nghĩa. Đối một số người, các cô nương bị bắt cóc, mất đi sự trong sạch, còn có thể làm liên lụy đến những nữ nhân chưa gả khác trong nhà, vậy thì coi như đã chết còn tốt hơn.”

Lâm Nhiên im lặng một lúc, thở dài: “Doãn tiểu thư có một người phụ thân tốt.”

Ông ta là Tri phủ nhưng không hề kiêng dè điều gì, cũng không mặc kệ việc nữ nhi bị bắt cóc, mà là không ngần ngại gióng trống khua chiêng tự mình cầu xin Nguyên Cảnh Thước cứu người. Với dáng vẻ đó, nếu như Nguyên Cảnh Thước không đồng ý, e rằng một người thường như ông ta vẫn sẽ đích thân dẫn người lên núi tìm nữ nhi.

Nguyên Cảnh Thước “ừm” một tiếng, đang nói chuyện, nén hương dây đã cháy gần hết, cùng lúc tiếng thút thít sợ hãi của nữ tử vang lên, Lâm Nhiên và Nguyên Cảnh Thước đều giữ im lặng, khom người nhanh chóng di chuyển ra phía sau một tảng đá lớn.

Trước mặt họ đột nhiên mở ra một thạch thất, vừa u ám lại nồng nặc mùi hôi thối, nhờ ánh sáng yếu ớt của quỷ hỏa mà họ đã nhìn thấy con dơi màu đen đã gặp trước kia đang treo ngược trên mái vòm tu luyện, sương đen dày đặc bao quanh người. Trước mặt nó có một chiếc giường băng rất lớn, có hai nữ tử nằm trên đó, một người mặc y phục trắng mềm mại, một người búi tóc đôi. Đó chính là Doãn tiểu thư và tiểu thị nữ của nàng ấy.

Họ vẫn còn sống, áo quần nguyên vẹn, trên người không có vết thương cũng không bị trói bằng dây thừng, nhất là Doãn tiểu thư, nhưng nàng ấy như bị một sức mạnh vô hình nào đó cố định nằm lơ lửng giữa không trung, chỉ có thể chảy nước mắt sợ hãi nhìn lên trời.

Nén hương dây còn nguyên vẹn, Lâm Nhiên biết Doãn tiểu thư không sao, dơi yêu bắt nàng ấy để đột phá kết đan, trước khi đột phá sẽ không làm gì nàng ấy.

Lâm Nhiên khẽ thở phào, ngẩng đầu lên mới phát hiện trên đỉnh đầu Doãn tiểu thư treo một đóa hoa sen trong suốt như băng. Lúc này, hoa sen kia đang tan chảy thành dòng nước trong suốt, chảy từng giọt từng giọt vào miệng Doãn tiểu thư, cơ thể nàng ấy dần dần tràn ngập linh khí mạnh mẽ, nhưng sắc mặt nàng ấy lại càng lúc càng tái nhợt.

Giọng nói tức giận của Nguyên Cảnh Thước vang lên bên tai: “Hoa sen tuyết ngàn năm.”

Lâm Nhiên hiểu ra ngay lập tức.

Con dơi yêu này tu luyện tà pháp, dựa vào việc hấp thụ linh khí và máu tươi của dị thú và người thường để tu đến Trúc Cơ đỉnh phong; tình cờ nó lại tìm được đóa hoa sen tuyết ngàn năm, thèm khát linh khí dồi dào trong đó. Nhưng hoa sen tuyết là linh vật, còn nó đã tu thành tà ma, căn bản không thể hấp thu được, cho nên nó đã bắt các cô nương trẻ tuổi, ép các nàng uống nước hoa sen tuyết, sau đó nó thông qua thải âm bổ dương mà hút lấy sinh lực của họ và linh khí của hoa sen tuyết, một mũi tên trúng hai đích, nhằm đột phá kim đan.

Lâm Nhiên nhỏ giọng: “Linh khí của hoa sen tuyết ngàn năm quá mạnh mẽ, Doãn tiểu thư chỉ là một người thường, không chịu nổi.”

Bỗng trên đỉnh đầu vang lên tiếng ầm ầm, tiếng sấm đánh xuống, cả con đường hầm rung chuyển, cát đá rơi xuống ào ào, trần thạch thất cũng nứt

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp