Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 48: Nhiếp Chính Vương hỏi tội, Lâm Uyên mãi chưa về


11 tháng

trướctiếp

Ngày tiếp theo, tin tức Tiết Mậu chết truyền đi khắp kinh thành.

Mấy quyển sách gấm bẩm báo việc này cũng đã đặt trên bàn ở Đông Cung từ sớm, mà một thái giám thân cận cũng đặc biệt tiến vào, bẩm báo với Lý Yến việc này: “Điện hạ, đêm qua, con trai vợ cả của tả bộc dạ thượng thư Tiết Mậu bị phát hiện chết ở trong một con kênh tối tăm ở ngoại ô kinh thành.”

Thái giám dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nếu là người khác thì không sao. Nhưng Tiết Mậu là con trai độc nhất mà tả bộc dạ thượng thư đại nhân 30 tuổi mới sinh được. Hiện tại, lại chết một cách không rõ ràng, tả bộc dạ thượng thư tuyệt đối không chịu chấp nhận như vậy. Hiện giờ đang ở trước Điện Thái Cực dập đầu cáo ngự trạng, xin bệ hạ điều tra việc này đến cùng.”

Lý Yến còn đang lo lắng chuyện hôm qua Ninh Ý lựa chọn thái phó. Nghe vậy hắn khẽ nhắm mắt, lật một tờ quyển sách gấm trong tay: “Việc này ta đã sớm biết. Lại tới bẩm báo, chính là vì chuyện này?”

Thái giám cúi người: “Cũng không chỉ vì chuyện này, chỉ là thuộc hạ nhớ tới một chuyện ——”

Lý Yến nói: “Chuyện gì?”

Thái giám cúi đầu, trả lời đúng sự thật: “Hôm qua, khi thuộc hạ đưa công chúa Gia Ninh về cung. Ảnh vệ của ngài ấy không đi cùng.”

Đầu ngón tay Lý Yến hơi ngừng, chậm rãi nâng lên mắt, hỏi: “Tiểu cửu?”

Hương khói bay ra từ trong lò Bác Sơn, Lý Yến hỏi: “Có chứng cứ gì không?”

Thái giám nhắm mắt lại, thành thật nói: “Thuộc hạ đi cùng Thuận Thiên Phủ khám nghiệm thi thể. Sự việc hẳn là phát sinh sau khi cấm đi lại ban đêm, con kênh ngầm kia lại ở một vị trí hẻo lánh. Chờ nhóm thủ vệ thành phát hiện, miệng vết thương cũng bị ngâm nước trắng bệch, rất nhiều dấu vết đã bị phá huỷ. Trước mắt chưa phát hiện chứng cứ quan trọng.”

Lý Yến rũ mắt, hơi gật đầu: “Đại Lý Tự sẽ xử lý chuyện này.”

Thái giám châm chước nói: “Điện hạ muốn giao chuyện này cho Đại Lý Tự toàn bộ quyết định điều tra xử lý? Vậy công chúa Gia Ninh bên kia ——”

Lý Yến lấy tay ấn huyệt giữa mày, chậm rãi lắc đầu: “Tiểu Cửu xưa nay luôn bênh vực người của mình, cho dù thật sự là người bên cạnh nàng làm. Nàng cũng sẽ không thừa nhận, ngược lại sẽ giúp đỡ che giấu.”

Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa như cũ, mang theo một chút bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ, cô lại vì một chút chuyện bóng gió mà phải nghiêm hình bức cung hoàng muội của mình sao?”

“Là thuộc hạ sơ suất.” Thái giám lập tức cúi đầu: “Nếu Đại Lý Tự hỏi, thuộc hạ sẽ nói không biết gì.”

Đầu ngón tay Lý Yến khẽ gõ cuốn sách gấm, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi vốn không biết gì.”

“Ngươi nên nhớ rõ, ngày đó tới Đông Cung dự tiệc là một đôi huynh muội trong tộc Khương các lão. Một chút cũng không liên quan đến hoàng muội của cô.”

Thái giám ôm quyền: “Tuân mệnh, thuộc hạ ghi nhớ.”

Lý Yến cũng không nhiều lời nữa.

Chỉ gom những hồ sơ nói về chuyện này lại, để ở một chỗ xa hơn một chút, lấy một cái chặn giấy đặt lên, không hề lật xem.

Hương thuốc trong lò Bác Sơn đã cháy hết, khói dần dần tản đi. Lý Yến tựa cũng cảm thấy có chút mỏi mệt, duỗi tay xoa xoa giữa mày. Hắn có thể xem về mặt tình cảm mà nương tay việc này.

Nhưng người khác chưa chắc cũng như vậy.

Tả bộc dạ thượng thư là thần tử dưới trướng Nhiếp Chính Vương. Hiện tại lại tuổi già tang con, vị hoàng thúc sát phạt quyết đoán của hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên không nhìn đến.

Sợ là trong kinh lại có một hồi mưa gió.

Đang miên man suy nghĩ, lại có một thị nữ mặc y phục màu xanh đi vào thông tri.

“Điện hạ, nô tỳ đã khuyên đại công chúa. Nhưng công chúa, công chúa nói ——” thị nữ do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Công chúa nói, chỉ cần thái phó, những người còn lại, toàn bộ đều không thể.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý Yến nghe vậy, không khỏi càng cảm thấy đau đầu. Hắn vô cùng hiểu rõ vị hoàng muội ruột thịt này.

Cố tình làm bậy, cố tình làm ngược lại đạo lí, cũng không nghe người ta khuyên nhủ.

Sau này nếu hắn lại tiếp tục nhắc lại chuyện chọn phò mã, Ninh Ý sẽ luôn lấy những lời này đáp lại hắn.

Trừ phi, là nàng tự nguyện từ bỏ.

Lý Yến nghĩ đến đây, không thể không tạm thời dừng suy nghĩ lại, đứng dậy từ sau bàn dài.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ có thể trầm giọng nói: “Hoàng muội có lòng cầu học, chỉ tiếc không có người dạy dỗ nàng. Cô sẽ tự mình thương nghị với thái phó chuyện này.”

Lý Yến đi ra khỏi nội điện, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa.

Thật lâu sau, hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay mây mù dày đặc, chỉ sợ vài ngày nữa, trong kinh sẽ có một trận mưa lớn.”

Hiện giờ, chẳng qua chỉ mới là gió thổi trước cơn mưa.

*

Trăng ngày càng tròn, thời gian lại trôi qua mấy ngày.

Cuối cùng cũng đến Trung thu.

Màn đêm buông xuống, trong cung tổ chức yến tiệc thâu đêm, cả cung vui vẻ cùng nhau.

Tất cả con cháu hoàng thất đang ở Nguyệt Kinh Thành đều tham gia yến tiệc, ngay cả công chúa Nhã Thiện bệnh tật triền miên, luôn nằm trên giường bệnh cũng cố gắng chống đỡ đứng dậy, tham dự yến tiệc.

Mà hoàng đế đã lâu không gặp quần thần, hiếm khi ngồi ở vị trí chủ yến tiệc, nâng ly chúc mừng với mọi người.

Đàn tơ sáo nhị khiến bữa tiệc trở nên hài hòa, vui vẻ.

Lý Tiện Ngư ngồi ở sau rèm, lại có chút thất thần.

Từ sau khi chia tay ở trước cửa Điện Đông Cung, Lâm Uyên chưa từng quay lại Điện Phi Hương.

Lúc đầu, bởi vì Lâm Uyên đã nói với nàng, phải rời đi mấy ngày, nên nàng cũng chưa nghĩ nhiều.

Ngày ngày trôi qua, cho tới khi sắp đến dạ yến đêm trung thu, Lâm Uyên vẫn hoàn toàn không có tin tức gì.

Lý Tiện Ngư không khỏi có chút lo lắng.

Nhờ rèm châu che lại, nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cẩn thận quan sát đám quần thần đến dự tiệc.

Nàng cố gắng tìm bóng dáng Lâm Uyên, hoặc là gương mặt tương tự Lâm Uyên.

Nhưng nàng cẩn thận tìm kiếm từng khuôn mặt mà nàng có nhìn thấy rõ ràng, cũng không thu hoạch được điều gì.

Lý Tiện Ngư không thể không nhìn sang chỗ khác, trong lòng càng lo lắng ——

Nếu Lâm Uyên không nhận tổ quy tông như nàng tưởng tượng, vậy hắn có thể đi nơi nào?

Không lẽ, lại rơi vào tay bọn buôn người rồi?

Lý Tiện Ngư suy nghĩ lung tung, ngay cả bánh trung thu nhân đậu ngọt thường ngày yêu thích nhất cắn ở trong miệng, cũng không cảm thấy vị gì.

Khó khăn lắm mới đến lúc yến tiệc kết thúc, Lý Tiện Ngư lại đợi các đại thần rời đi thì lập tức đứng dậy trở về.

Nàng nghĩ, có lẽ chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, có lẽ chờ nàng trở lại tẩm điện, là có thể thấy Lâm Uyên đã chờ nàng ở trong điện.

Nghĩ như vậy, nàng vén váy bước vội vàng về phía Điện Phi Hương, nhưng còn chưa bước qua bậc thềm bạch ngọc trước cửa Điện Thái Cực, đã thấy một cung nữ xa lạ đang đợi nàng ở cuối bậc thềm ngọc bích.

Cung nữ kia nghiêng người hành lễ với nàng, nói: “Công chúa xin dừng bước, Nhiếp Chính Vương cho mời.”

“Hoàng thúc?”

Lý Tiện Ngư vốn rất sợ hắn, đặc biệt là sau khi xảy ra sự việc tượng thần Chu Tước lần trước, càng trở lên sợ hãi.

Nàng theo bản năng hoảng sợ, trong lòng vội vàng nhớ lại mấy ngày nay mình có chỗ nào không tuân thủ quy củ hay không, lại thử dò hỏi: “Cô cô có biết, hoàng thúc gọi ta có chuyện gì không?”

Cung nữ lại chỉ cung kính, nói: “Công chúa đi theo nô tỳ sẽ biết.”

Lý Tiện Ngư thấy không thể từ chối, chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu, đi theo nàng dần dần rời xa đám người, đi đến thiên điện bên cạnh.

Trong điện không có ánh đèn.

Nhiếp Chính Vương ngồi ở trên ghế chỗ cao nhất, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn nàng từ trong bóng đêm, khí thế bức người.

“Gia Ninh.”

Giọng điệu hắn không có chút nào là nói chuyện, thanh âm sắc bén gần như thẩm vấn: “Hôm tiểu yến ở Đông Cung, ngươi ở đâu?”

Lý Tiện Ngư bị nói trúng tâm đen, đôi lông mi rũ xuống run thật mạnh.

Mà cung nữ phía sau không biết đã đi ra ngoài lúc nào, còn thuận tiện đóng cửa điện lại.

Trong đại điện yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tim nàng đập dồn dập.

Lý Tiện Ngư cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận trả lời: “Gia Ninh vẫn luôn ở Điện Phi Hương, cũng không đi nơi nào……”

Lời còn chưa dứt, Nhiếp Chính Vương lập tức quát hỏi: “Vậy ảnh vệ bên cạnh ngươi, lại đi nơi nào!”

Tim Lý Tiện Ngư đập càng nhanh.

Hiện tại, Lâm Uyên không ở bên cạnh nàng. Nếu nàng nói Lâm Uyên cũng vẫn luôn ở Điện Phi Hương, lập tức sẽ bại lộ.

Vì thế nàng khẽ cắn cánh môi, bất đắc dĩ chỉ có thể nói dối: “Hắn về nhà thăm người thân.”

Nhiếp Chính Vương mở to đôi mắt như chim ưng, đột nhiên đứng dậy từ trên ghế, thanh âm càng lớn: “Gia Ninh, ngươi còn không biết sai!”

Lý Tiện Ngư vốn sợ hắn, hiện tại càng không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Nàng không dám lên tiếng, sợ càng nói càng sai, chỉ cúi đầu nhìn tà váy mình, che giấu thần sắc hoảng loạn.

Nhiếp Chính Vương lại không buông tha. Hắn bước từng bước tới gần, đôi mắt chim ưng lạnh lùng, bóc trần tầng sa mỏng cuối cùng: “Ngươi mua hắn từ người môi giới nô lệ, không cha không mẹ, không rõ thân thế, thăm người thân nào!”

“Hoàng thúc đi điều tra chuyện này?”

Lý Tiện Ngư dường như hiểu ra chuyện gì, lông mi run run như cánh bướm, thuận theo, từ từ nâng lên.

Nàng lấy hết can đảm hỏi: “Hoàng thúc…… Là ngài bắt người sao?”

Cho nên, Lâm Uyên mới không thể trở về.

Nhiếp Chính Vương lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ngươi không cần hỏi chuyện này. Ngươi chỉ cần biết, mấy ngày nữa, ngươi có thể đổi một người ảnh vệ khác.”

Hắn dứt lời, cũng không nhiều lời thêm nữa, đi lướt qua bên cạnh Lý Tiện Ngư ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp