23.
Trở về Kinh thành thành hôn cũng không phải ý của Lâm Thanh, nếu lão thái quân không dùng cái chết cưỡng ép, hắn sớm đã thừa dịp đêm tối lẻn về biên cương cho rồi. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, tân nương hắn lấy về nhà càng không vui hơn hắn, không muốn làm lễ hợp cẩn, không muốn uống rượu giao bôi, cứ ngồi bên mép giường khóc lóc, khóc đến mức trang điểm trôi hết, đôi mắt sưng vù, khuyên thế nào cũng không nghe.
Chị mình bị thích khách đánh rơi xuống khe núi, sống không thấy người, chết không thấy xác, Lâm Thanh trong lòng khó chịu, nào có tâm tư thành thân? Hắn không đụng vào tân nương, ôm chăn đêm tới thư phòng ngủ. Hai người mang tiếng là vợ chồng, thực ra giống kẻ xa lạ sống dưới một mái hiên hơn.
Cứ vậy qua hơn nửa tháng, lão thái quân quả thực không nhìn nổi, dứt khoát lời lẽ rõ ràng, muốn hai người động phòng, chỉ cần tân nương có đứa nhỏ, Lâm Thanh có thể đi biên ải đánh giặc, họ sẽ không bắt hắn làm bất kỳ chuyện gì nữa. Đứa trẻ này bất kể là nam hay nữ, các nàng sẽ giúp Lâm Thanh nuôi lớn, coi như giữ được tia huyết mạch của nhà họ Lâm.
Lâm Thanh quả nhiên động tâm, đêm đó ôm chăn đệm về phòng tân hôn, không đoán ra tân nương vừa an tĩnh được mấy ngày lại bắt đầu khóc, lần này khóc còn thương tâm hơn lần trước, tựa như ruột gan đứt ra từng khúc. Nha hoàn của nàng vây quanh người nàng, nhìn như khuyên giải, thật ra là ngăn không cho Lâm Thanh tới gần.
Lâm Thanh ngu nữa cũng nhìn ra chút đầu mối, trầm giọng nói: "Ngươi có phải không muốn gả cho ta?"
Tiếng khóc của tân nương dừng lại trong chớp mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT