6.
Đinh Mục Kiệt lăn lộn trong quan trường mấy chục năm mà từ đầu tới cuối sừng sững không ngã, tự nhiên bằng vào bản lĩnh thực sự. Hắn quá giỏi về tính toán lòng người, quá giỏi về dùng thủ đoạn đạt được mục đích, Lâm Uyển hiện tại sao phải đối thủ của hắn. Thấy hắn chẳng những muốn kết hôn với mình, còn muốn dời ngày trước đến ba ngày sau, Lâm Uyển nóng nảy, vội vàng hô: "Chớ đi, ta không muốn gả! Ta không muốn gả cho huynh!"
Rốt cuộc bức Lâm Uyển phải nói thật, Đinh Mục Kiệt chỉ cảm thấy cỗ bi ai nồng đậm xộc thẳng lên đầu, làm hốc mắt hắn chua xót.
"Bát tự là ngươi gây ra đúng không? Mẹ ngươi là thánh nữ Miêu Cương, độc chết một ao cá không phải việc khó, đừng nói tới độc chó mèo nhà ta phát điên." Hắn đứng đưa lưng về phía Lâm Uyển, đôi mắt nhắm thật chặt, bởi hắn sợ mình vừa mở mắt, nước mắt sẽ chảy ra. Đời trước hắn trải qua biết bao khó khăn, cũng chỉ khóc một lần lúc Lâm Uyển ra đi. Nước mắt hai đời, đều tốn ở trên người nàng ta, kết quả có được lại là thế này...
"Bát tự nào, ta không hiểu huynh nói cái gì." Lâm Uyển quả quyết chối từ, "Ta chẳng qua không thích huynh, không muốn gả cho huynh."
"Không thích ta, vì sao ngươi không nói sớm? Không thích ta, thời điểm nhìn thấy ta tại sao ngươi còn ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, giả bộ ái mộ ta lắm? Ngươi rốt cuộc không thích con người ta, hay chê gia thế hèn mọn của ta?" Đinh Mục Kiệt tiếp tục nói: "Hôm đó ở trong hồ, ta muốn nhận lấy ngươi, ngươi quay đầu, nhìn thấy là ta, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ cùng kháng cự, theo bản năng đẩy ta một cái. Dưới tình huống nguy cấp, động tác của một người thường thể hiện ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm họ. Ngươi không muốn bị ta cứu, ta biết, nhưng ta không dám nghĩ sâu thêm."
Hắn cố nén bi thương: "Bộ diêu vàng cũng do ngươi làm hỏng đúng không? Kết quả gài tang vật lên đầu Đinh Hương. Ngươi mời nàng tới Lâm phủ, dùng đồ trang sức để khơi gợi đề tài, từng bước từng bước nhấc lên lòng hiếu kỳ của Đinh Hương, khiến nàng chủ động nói mình muốn xem bộ diêu của lão thái quân, nhưng không nói vật đó quý báu thế nào. Đợi nàng cầm lên lại dẫn dắt nàng lay động bộ diêu, để cánh phượng vốn đã gãy lìa rơi ra. Ngươi còn làm bộ đại nhân đại nghĩa, muốn thay nàng nhận tội, thực ra đã sớm đoán được nàng bản tính ngay thẳng hiền lành, sẽ không nhẫn tâm để ngươi làm vậy. Trước mặt Đinh Hương, ngươi là một tẩu tử có tình yêu thương, có trách nhiệm; trước mặt lão thái quân, ngươi là một tôn nữ trọng tình trọng nghĩa, ngươi được tất cả mọi người yêu thích, nhưng đẩy Đinh Hương vô tội nhất ra làm hình nhân thế mạng. Nàng dùng tình cảm chân thật đối đãi ngươi, ngươi báo đáp nàng thế nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play