Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 4


11 tháng

trướctiếp

Sau một hồi mày mò màn hình, Dư Huyễn Tình vẫn không thể tìm thấy thứ gì như nút khởi động giao diện trò chơi. Cô không biết làm sao để sử dụng màn hình kỳ quái này, nghĩ tới chuyện trước khi nó đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô thử dùng vỏ trai còn chưa vứt đi tiếp tục gõ vào cục đá. Gõ liên tù tì hơn chục cái màn hình cũng không biến mất, cô mím môi một cách bực dọc và dùng tay đập một cái lên cục đá.

Kỳ lạ thay, màn hình biến mất!

Mấu chốt hình như không phải là ở cục đá, mà là nằm ở bụng của cô. Bụng của rái cá biển được sử dụng như bàn ăn của chính bọn chúng, có thể để đồ, cũng có thể sử dụng nó như một cái thớt gỗ. Bình thường khi tắm rửa, cái bụng là nơi quan trọng nhất, cần phải được chăm sóc kỹ càng, tuyệt đối không thể để sót lại bất cứ thứ gì. Một khi lông không được rửa kỹ, nước biển lạnh băng sẽ xuyên qua lớp lông tiếp xúc tới da thịt, không giữ ấm nổi thì rất nhanh thôi cô sẽ bị chết rét.

Dư Huyễn Tình vứt bỏ cục đá, ngóc đầu về phía trước nhìn chằm chằm vào cái bụng. Cô dùng móng vuốt nhẹ nhàng vạch ra từng lớp lông trên bụng, cẩn thận kiểm tra. Tiếc là cô tìm đến đau cả cổ mà vẫn không thể tìm được thứ gì khả nghi. Dư Huyễn Tình chán nản, móng vuốt vô tình đập vào bên sườn. Vụt! Màn hình vừa biến mất lại xuất hiện.

Cô trợn to hai mắt, móng vuốt còn đang chạm bên hông cứng ngắc không dám di chuyển. Cô chậm rãi di chuyển ngón tay qua lại, dò từ từ. Như chạm đúng điểm gì đó, màn hình lại biến mất. Cuối cùng cũng tìm được công tắc, cô thử đi thử lại thật nhiều lần, màn hình xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi xuất hiện.

Làm sao mà trên người cô lại có thứ đồ chơi công nghệ cao như này vậy?

Dư Huyễn Tình lập tức ngập tràn nghi ngờ: cơ thể mới của cô có phải là hàng giả hay không. Thật ra cô là một món đồ chơi rô-bốt hình rái cá biển, chỉ có vẻ ngoài là động vật, còn bên trong là máy móc. Cô chưa từng nghiêm túc xem phim khoa học viễn tưởng nên trong chốc lát cô cũng không nghĩ ra được có điểm gì khác biệt. Cô đưa móng vuốt lên miệng xỉa răng, rồi lại uống thêm một ngụm nước biển lành lạnh xen lẫn tanh mặn. Cảm nhận được nhiệt độ và mùi vị trong miệng, lúc này Dư Huyễn Tình mới yên tâm xác định cô là động vật thực thụ chứ không phải là người máy. Nếu như xuất hiện một món đồ công nghệ cao như vậy thì cái thế giới này không phải là xã hội nguyên thủy, mà là một thế giới có khoa học kỹ thuật phát triển, ít nhất phát triển hơn cả Trái đất. Cho nên cô có thể đã xuyên tới Trái đất trong tương lai hoặc là tới một thế giới công nghệ cao.

Sau khi suy đoán đủ thứ trên trời dưới đất, Dư Huyễn Tình lấy lại tinh thần. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình định điều khiển nó, ấy vậy mà móng vuốt đụng vào cũng không có phản ứng, có thể là phải điều khiển bằng giọng nói.

Cô mở miệng, kêu ríu ríu rít rít một hồi lâu. Tiếng kêu của rái cá biển hơi chói tai, nghe cứ như là đang làm nũng vậy, nhưng mà sự làm nũng này vẫn cứ không có tác dụng với màn hình. Dư Huyễn Tình nghịch mệt rồi bèn thở dài, muốn tắt màn hình để đi kiếm ăn trước đã. Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu, cô còn chưa kịp tắt thì màn hình đã tự động biến mất.

Dư Huyễn Tình lại cảm thấy mình phát hiện ra được điểm mấu chốt rồi. Cô ra lệnh cho màn hình xuất hiện thông qua ý nghĩ, đúng như dự đoán, màn hình lại xuất hiện. Cô phấn khích bơi vòng vòng trên mặt nước, thứ này giống như một cái điện thoại di động hoặc máy tính mang theo bên người, nhưng điều quan trọng là ở đây có mạng lưới Internet hay không, có thể sử dụng hay không.

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Dư Huyễn Tình lại ra lệnh cho màn hình xuất hiện. Cô có vô số điều cần được giải đáp.

Nơi này là đâu?

Có con người không?

Vùng biển này rộng lớn như thế nào?

Cô đang ở đâu?

Vân vân và mây mây.

Không biết mệnh lệnh điều khiển là gì, cô thử một lượt tất cả các mệnh lệnh dùng trên điện thoại di động.

- Bản đồ.

- Mở bản đồ.

- Tìm kiếm bản đồ.

Không có phản ứng.

Dư Huyễn Tình vân vê lông trên người suy nghĩ một lúc, đột nhiên sửa mệnh lệnh thành:

- Mở bản đồ biển.

Sợ mệnh lệnh của mình không thể truyền đạt, ánh mắt của cô dán chặt vào màn hình, tinh thần tập trung cao độ. Cuối cùng, lần này cũng có tác dụng. Màn hình đang trống không lập tức xuất hiện biến đổi. Màn hình biến mất, thay vào đó là hình ảnh một vùng biển xuất hiện trước mắt cô, có thể thấy được hiện tại cô đang ở một góc của vùng biển, được đánh dấu bằng một chấm đỏ. Tuy nhiên giới hạn hiển thị trên bản đồ rất nhỏ, chỉ có khu vực xung quanh cô, còn xa hơn thì không có gì hết.

- Bản đồ thế giới biển.

- Mở bản đồ thế giới biển.

Bang! Vốn đang là hình ảnh một vùng biển nhỏ bé, nháy mắt đã biến thành một luồng ánh sáng xanh lam thật lớn bao lấy cả người cô, mà cô thì giống như một con kiến chiếm lấy một góc nhỏ bé.

Sau khi thấy được toàn bộ bản đồ biển, Dư Huyễn Tình không tin vào mắt mình, xuýt xoa một trận. Toàn bộ bản đồ biển có hình dạng như một hành tinh, mà hành tinh màu xanh lam này giống Trái đất tới 80%, cực kỳ xinh đẹp, chỉ khác là hành tinh này có tới 99% là đại dương, còn đất liền chỉ chiếm 1% đã vậy còn ở một góc cực kỳ tầm thường trên hành tinh. Bây giờ Dư Huyễn Tình đang ở cực Bắc của hành tinh này, vùng nước biển mà rái cá biển sinh sống là vùng nước lạnh, hiện tại cô chỉ đang tới gần vùng địa cực hơn mà thôi. Bảo sao mãi mà cô vẫn chưa tìm thấy được đất liền, vùng đất liền duy nhất cách cô tới hàng ngàn dặm, muốn tới đó thì cô cũng phải bơi tới vài tháng trời.

Hành tinh này được bao phủ hoàn toàn bởi nước. Nếu như có con người thì chắc cũng tiến hóa ra cái đuôi và mang, trở thành tiên cá cả rồi. Cô suy đoán rồi lại lần lượt thử từ các từ mấu chốt như: người, loài người, tiên cá. Cuối cùng từ mấu chốt là “tiên cá”, bản đồ lập tức biến thành giao diện phổ cập khoa học tương tự như Baidu. Giao diện cực kỳ quen thuộc nhưng lại không xuất hiện chữ mà xuất hiện những video - hình ảnh kèm theo lời giải thích. Ngôn ngữ dùng để giải thích không hề giống bất cứ ngôn ngữ nào cô từng nghe qua trước đây, chúng giống như âm thanh nguy hiểm ngày hôm qua. Thậm chí còn không thể nói đó là ngôn ngữ, song kỳ lạ là cô hoàn toàn có thể nghe hiểu hết lý giải trong đó.

“Tiên cá là giống loài duy nhất còn lại của loài người. Chia thành tiên cá thời kỳ đầu và tiên cá thời kỳ cuối. Trong thời kỳ đầu, tiên cá được gọi là người cá, người cá cổ… Bởi vì chia thành các vùng rải rác mà tiên cá đã phân thành các tộc khác nhau. Vùng nước lạnh có tiên cá chủng Băng Lam, vùng nhiệt đới có tiên cá chủng Đỏ và vùng biển sâu có tiên cá chủng Đen. Cách phân biệt tiên cá là dựa vào màu sắc của vảy, sự phân bố kích thước vảy, hình dạng vây… Kể từ khi tiên cá thành lập cộng đồng đầu tiên vào 13,000 năm trước. đến nay trên toàn bộ hành tinh đã có hơn một nghìn thành phố dưới nước và hơn bốn tỷ tiên cá. Theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tiên cá đã không dừng lại ở việc chinh phục biển cả mà còn vươn xa đến chinh phục bầu trời và đang hướng tới việc chinh phục vũ trụ. Từ 2000 năm trước, chiếc phi thuyền khám phá vũ trụ đầu tiên đã được phóng vào vũ trụ, tính tới thời điểm hiện tại đã phát hiện được mười hành tinh có thể cư trú… Lúc này còn đang nghiên cứu khả năng di cư”.

Đoạn phổ cập kiến thức này dài ơi là dài, Dư Huyễn Tình càng nghe thì vẻ mặt càng tệ hơn. Cuối cùng cô không nhịn được mà giãy đành đạch trên mặt nước, kêu ríu ra ríu rít với bầu trời trên mặt biển một hồi lâu. Cô nhận ra rồi, đây là thế giới tiên cá! Thế giới tiên cá văn minh có trình độ phát triển khoa học kỹ thuật cao với hơn bốn tỷ tiên cá!!

Cô xuyên tới một thế giới tiên cá nhưng cô lại không xuyên thành tiên cá mà xuyên thành một con rái cá biển cái xém chút nữa bị rái cá biển đực “hấp diêm", còn là một con rái cá biển luôn chật vật mới đủ ăn?!

Dư Huyễn Tình tức giận mắng trời mắng đất 108 lần. Trong video phổ cập kiến thức khoa học không chỉ cho cô nhìn thấy thành phố tiên cá khổng lồ, tráng lệ, phồn hoa náo nhiệt dưới đáy biển, mà còn cho cô thấy những tiên cá đẹp tựa trong mơ. Dáng vẻ của tiên cá rất giống con người, hoàn toàn giống như tiên cá trong tưởng tượng của con người. Mình người đuôi cá, mái tóc dài như rong biển, lớp vảy óng ánh đủ loại màu sắc, khuôn mặt đẹp như minh tinh, thậm chí còn xinh đẹp hơn minh tinh gấp trăm ngàn lần. Dư Huyễn Tình nhìn những tiên cá đẹp không thể tả, làm người ta hoa cả mắt trong màn hình. Sau đó nhìn lại bản thân với móng vuốt đen xì và cái bụng toàn lông mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.

Cô quá khổ, thật sự quá khổ mà!

Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Rõ ràng là đã để cô xuyên qua, với tỷ lệ hơn bốn tỷ tiên cá thì dù có nhắm mắt xuyên đại cũng có thể xuyên thành tiên cá chứ. Xác suất phải nhỏ tới mức nào mới có thể xuyên thành động vật khác như này đây?

Dư Huyễn Tình không kìm nén được cảm xúc của bản thân mà nằm ngửa trên mặt biển lớn tiếng khóc, tiếng khóc rung cả biển trời, đi theo sóng biển tĩnh lặng truyền đến nơi rất xa. Thậm chí còn quấy rầy cả một bóng người đang say giấc. Người đó khó hiểu bơi ra khỏi hang, đi tới gần chỗ của rái cá biển vẫn đang gào khóc không sai một li. đọc truyện trên app tyt

Dư Huyễn Tình thật sự rất tủi thân. Cô cũng không có ghét bỏ thân phận rái cá biển của mình, sau khi xuyên qua cô vẫn luôn cố gắng thích nghi với cuộc sống mới, cố gắng kiếm ăn lấp đầy cái bụng. Nhưng mà đó là trong điều kiện cô cho rằng đây là một thế giới động vật.

Cô càng khóc càng tủi thân, không chỉ khóc vì chuyện mình biến thành rái cá biển mà trong lòng cô có rất nhiều điều tủi thân muốn trút hết ra ngoài. Khoảng thời gian này, đầu óc cô vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng làm cho cô rất mệt mỏi mà lại không dám thả lỏng, cảm giác đói bụng mỗi ngày cũng không vui vẻ gì. Cô nhớ những ngày lúc nào cũng có thể ăn, nhớ nồi lẩu nóng, nhớ phim chiếu rạp, nhớ khoảng thời gian cô cùng bạn bè cười đùa chơi game. Cô chết vì hăng hái làm việc nghĩa, cứu một đứa trẻ rơi xuống nước. Đứa trẻ được cứu lên rồi, còn cô lại không trụ nổi mà bị sóng biển cuốn đi. Nếu như có thể quay lại một lần nữa thì cô vẫn sẽ làm như vậy, không thể thấy chết mà không cứu. Cô không hối hận, cơ mà vẫn không khỏi tủi thân.

Cảm giác buồn tủi lan ra theo tiếng khóc, làm cho người đó khó hiểu rồi do dự nên khẽ đến gần, vẫy đuôi nhìn một hồi mới xoay người lặn vào trong nước. Một lúc sau, khuỷu tay người đó ôm theo một lúc rất nhiều đồ. Tất cả toàn là trai và sò lớn hơn bàn tay, nhìn qua đã biết cực kỳ nhiều thịt, tuyệt đối rất ngon. Cánh tay khẽ thả lỏng, trai và sò đều tản ra. Ngay lúc mỗi thứ sắp một hướng thì một dòng nước kỳ lạ quấn lấy tất cả, lặng lẽ thổi về phía trước.

Dư Huyễn Tình khóc đến ướt hết lông trên gò má, không thể khống chế bản năng cơ thể, cô vừa khóc vừa giơ tay sửa sang lại lông trên mặt. Đang khóc nức nở, đột nhiên cô có cảm giác cái gì đụng vào lòng bàn chân mình. Một cơn sóng tới làm cảm giác bị vật cứng đụng vào càng rõ hơn. Cô khó hiểu ngừng khóc, quay đầu nhìn xem đó là gì thì bị một vỏ sò thật to sắp bằng cái mặt cô đập mạnh vào tay.

Dư Huyễn Tình sững sờ vớt vỏ sò lên, khẽ lắc lắc tay, là thật, không phải vỏ rỗng. Không phải là vỏ sò ở dưới đáy biển à, sao lại nổi lên mặt nước rồi?

Vừa lặn đầu vào trong nước để xem thì cô lập tức đã bị một đống trai và sò dính đầy mặt và cổ như muốn bao lấy cô. Thức ăn dâng tới trước mặt sao có thể bỏ qua, Dư Huyễn Tình khóc lâu như vậy đã sớm đói đến mốc meo, không thèm quan tâm đến sự xuất hiện kỳ lạ của mấy cái này, phản ứng đầu tiên của cô là ôm hết vào trong ngực. Có lẽ đây là sự bồi thường mà trời cao dành cho cô chăng?

Dư Huyễn Tình quyết định rút lại mấy lời mắng chửi hồi nãy, không phải chỉ là tiên cá thôi sao, cô có nhiều lông quá nè, tiên cá có không?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp