Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 4: Nhiệm vụ


11 tháng

trướctiếp

Nguyên chủ này không chỉ không quyền không thế mà còn không có năng lực, chỉ có mỗi ý niệm trong đầu là muốn báo thù, đến cuối cùng vẫn phải mặc cho người ta sắp đặt, còn vứt bỏ đi cả tính mạng.

Lạc Tầm thở dài, nếu như hắn chiếm lấy cơ thể này, với tính tình nóng nảy của mình, nếu như bị bắt nạt làm sao hắn có thể để yên cho người ta sắp xếp.

Chợt trong đầu hắn truyền đến một thanh âm xa lạ.

"Xin chào ký chủ."

"Cái quái gì vậy!"

Lạc Tầm sợ hãi giật mình, ngồi bật dậy: "Ai?"

Thanh âm phát ra trong đầu từ tốn nói: "Tôi là hệ thống."

Đầu Lạc Tâm có hơi mơ màng.

Giọng nói trong đầu hắn vẫn tiếp tục: "Chúc mừng ký chủ thành công trói buộc với trò chơi, vốn dĩ trò chơi này dựa theo thực tế, tất cả đều giống và chân thật như ngoài đời thật, ở trong trò chơi, ký chủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ để đạt được phần thưởng cuối cùng."

"Tôi…Đệt." Lạc Tầm vừa mới lên làm người chưa được bao lâu, nhưng những từ hot của nhân loại hắn đều biết: "Tình huống gì đây, cái hệ thống là cái gì, mày là cái thứ quái quỷ gì?"

"Cái thứ quái quỷ gì" không hề thể hiện chút tức giận nào, còn kiên nhẫn giải thích, thanh âm vẫn bình tĩnh không chút khó chịu, nói: "Ký chủ, cậu có thể xem đây là một trò chơi, bối cảnh của trò chơi chính là thế giới hiện thực, sau khi đạt được mục tiêu của trò chơi là có thể đạt được phần thưởng tương ứng, lúc này hệ thống có thể trợ giúp hay giải đáp cho cậu các vấn đề cũng như cung cấp các đạo cụ tương ứng."

Lạc Tầm có thể tiếp nhận việc bản thân mình từ một con mèo biến thành người, thì không có gì mà hắn không thể tiếp thu được, cho dù chỉ là một cái hệ thống kỳ lạ xuất hiện thì hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, ngược lại còn có chút hứng thú muốn tiếp tục tìm hiểu thêm: "Mày nói đi, nhiệm vụ gì?"

Hệ thống từ tốn nói: "Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, thứ nhất: Dùng thân phận Lạc Tầm để sống sót, thứ hai: Tấn công Đoàn Cẩn Du."

"Tấn công?" Lạc Tầm cười nhạo một tiếng, trong đầu hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của người nọ, thật phí hoài cho một khuôn mặt đẹp trai: "Làm sao được, tên đó tính tình khó chịu như vậy, tao không thèm tự rước khổ vào thân đâu."

"Nhận hay không nhận nhiệm vụ, quyền quyết định là từ cậu." Giọng hệ thống lạnh lùng thuật lại: "Phần thưởng của trò chơi chính là có thể để cậu trở thành người vĩnh viễn."

Lạc Tầm hỏi lại: "Nếu tao không nhận thì sao?"

Hệ thống: "Vậy thì cậu sẽ biến trở thành mèo một lần nữa."

Hệ thống dừng hai giây, bổ sung thêm: "Nếu cậu đồng ý nhận nhiệm vụ này, trong lúc làm nhiệm vụ sẽ ngẫu nhiên rơi xuống phần thưởng -- Hệ thống này sẽ giúp cậu hồi phục lại trí nhớ về kiếp trước."

Lạc Tầm sống dưới thân phận của một con mèo ngu ngốc đã sống nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ hắn cũng không biết kiếp trước bản thân mình có hình dáng ra sao, càng không biết bản thân mình rốt cuộc đã trải qua những gì mới biến thành như vậy, phần thưởng của hệ thống này thật quá hấp dẫn, thái độ của Lạc Tầm vừa rồi còn cứng rắn, lúc này đã xoay chuyển một cách xấu hổ.

"Vì sao lại cứ khăng khăng chọn tao?"

Hệ thống: "Tất nhiên là có người đã trả cái giá rất lớn giùm cậu."

"Cái giá rất lớn?"

Lạc Tầm nhớ lại những gì đã trải qua khi sống dưới thân phận của một con mèo yêu trong suốt ngàn năm qua như hắn. Những người mà hắn gặp đều muốn vuốt ve, cưng nựng hắn.

Vậy người nào có thể bằng lòng vì hắn mà trả cái giá rất lớn?

Làm sao có thể.

Lạc Tầm vẫn ấp ủ một tia hi vọng: "Là ai?"

Hệ thống thần thần bí bí, cố ý bẻ lái: "Chờ sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ sẽ biết ngay thôi."

Lạc Tầm miễn cưỡng duỗi người, nằm lên giường, chiếc nệm mềm mại bao lấy hắn, mèo rất thích những nơi vừa mềm mại vừa ấm áp, hắn cuộn người lại, thoải mái mà híp mắt.

"Không phải tao không nhận nhiệm vụ này, quan trọng là vận khí của tao rất xui xẻo, những chủ nhân mà tao từng đi theo nói thật là chết sớm lắm, tao sợ bản thân còn chưa làm xong nhiệm vụ thì Đoàn Cẩn Du đã ngỏm trước rồi."

Lạc Tầm đã cố gắng nói những lời này thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể tránh né, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn.

Hắn cũng không biết mình đến từ đâu, hắn chỉ biết khi mình mở mắt ra đã nằm trong lòng một người đàn ông, người đàn ông ấy cứ như vậy mà ngã xuống dưới tán cây hoa đào, đó là vào mùa xuân của tháng ba, hoa đào nở kín cả cành, đóa hoa theo gió mà rụng rơi xuống thân thể người đàn ông đó.

Hoa đào rực rỡ, đẹp chói mắt.

Nhưng Lạc Tầm cảm giác được, người đàn ông này... Đã không còn độ ấm.

Trên khuôn mặt của người đàn ông ấy là một tấm vải trắng, gió lạnh đầu xuân thổi đến làm tấm vải trắng bay lệch sang một bên, Lạc Tầm giương mắt nhìn cũng chỉ có thể thấy được chiếc cằm gầy yếu của người đàn ông, chỗ cằm có vết máu nhạt, làn da tái nhợt càng khiến sự tàn tạ, thê lương càng rõ ràng hơn.

Còn có đôi môi đã không giọt máu nào của người đó.

Tấm vải trắng nhanh chóng rơi xuống, che đậy lại mọi thứ lần nữa, Lạc Tầm cứ nghĩ mình nhìn nhầm, bởi vì hình như hắn nhìn thấy… Đôi môi của người kia cong lên một vòng cung nhẹ.

Tuy không thấy rõ mặt, nhưng Lạc Tầm cảm thấy người đàn ông này chắc chắn đang vui.

Hắn cũng không rõ lắm tại sao người nào sắp chết lại đều vui vẻ.

Bởi vì suy nghĩ của hắn đã được định sẵn trong đầu rằng người chết, chắc chắn sẽ rất đau khổ, không muốn buông tay mới đúng.

Chết là chuyện rất tra tấn người, nó sẽ đem sự sợ hãi cùng nỗi đau đớn phóng đại lên gấp trăm lần, đây mới thực sự là đau khổ.

Trong thế gian không chỉ có đào hoa rực rỡ, còn có núi sông vạn vật, chỉ cần trong lòng có thứ không thể buông bỏ thì đây chính là không muốn.

Nhưng tại sao người này lại vui vẻ?

Lạc Tầm hoàn toàn không biết.

Một cô gái giống như người hầu chạy đến, nhìn thấy người đàn ông không còn thở thì sợ hãi hét lên, khiến gia đinh và những người hầu khác đều chạy tới, mọi người tụ lại nơi này, tay chân luống cuống gọi: "Vương gia." Lạc Tầm sợ hãi bỏ chạy.

Điều khiến hắn tiếc nuối chính là, hắn không nhìn được khuôn mặt của người đàn ông kia.

Từ đó về sau, hắn đã đi theo rất nhiều chủ nhân, thời gian có dài, có ngắn, nhưng mỗi một chủ nhân của hắn đều có cuộc đời đau khổ, bi thương và cuối cùng đều chết với nhiều nguyên nhân khác nhau, thậm chí có người còn không sống được quá ba mươi tuổi.

Có thư sinh thi không đậu, túng quẫn sinh bệnh mà chết, có hoàng tử phản quốc gặp nạn mà nhảy từ trên tường thành xuống chết, có tướng quân có triển vọng chinh chiến cho đất nước lại bị Hoàng Đế nghi ngờ mà ban chết, có quân nhân sống trong thời kỳ loạn lạc trung thành với đất, bị kẻ địch bắt được mà tra tấn đến chết, còn có thiên tài âm nhạc không được thừa nhận còn bị xem là người ngoại tộc cuối cùng uất ức mà chết.

Tất cả đều không có ngoại lệ, cả đời đều nhận lấy đau khổ, cuối cùng chết cũng không được tử tế.

Khuôn mặt của những người chết đó đều rất trẻ, nhưng mỗi một khuôn mặt vào lúc đối diện với cái chết đều không hề sợ hãi, bọn họ đều mỉm cười chịu chết, giống như đã đoán được cái chết chính là kết cục của mình.

Cho nên Lạc Tầm đều nghĩ đến người đàn ông dưới tán cây hoa đào kia.

Mèo cũng có tình cảm, tuy rằng hắn có hơi chậm chạp.

Nhìn từng khuôn mặt non nớt không thể khống chế được cái chết, hắn cứ nghĩ bản thân mình đã nhìn đến mức thấy nhạt nhẽo rồi, hắn cũng nghĩ có lẽ bản thân đã có thể đón nhận cái chết, nhưng mà... Không biết vì sao, khi nhìn thấy gương mặt này, hắn lại rất khó chịu.

Một giọt lệ rơi ra từ đuôi mắt của Lạc Tầm, tuy hắn đã quen nhìn thấy cái chết, nhưng mà.... những khuôn mặt đó vẫn không thể xóa nhòa trong tiềm thức của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp