Luôn Có Người Có Ý Đồ Cảm Hóa Bệnh Kiều

Chương 4: Phản bội


1 năm

trướctiếp

Tá Khuynh lại dùng kiếm đâm vào Thanh Ly, Chưởng môn vội vàng chắn cho Thanh Ly, ông ta lại điềm tĩnh hoá giải đòn tấn công của Tá Khuynh lần nữa.

Mấy lần tấn công Thanh Ly đều bị Chưởng môn ngăn chặn, Tá Khuynh bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng dứt khoát quay đầu kiếm chĩa vào Chưởng môn, định giết ông ta trước rồi giết Thanh Ly.

Là đệ tử ngoại môn của phái Linh Kiếm, kiếm pháp của Tá Khuynh kém xa so với Chưởng môn, còn Chưởng môn thì hiểu rõ các chiêu thức võ công của môn phái mình như lòng bàn tay nên rất dễ tìm ra được những khuyết điểm nhỏ nhặt trong kiếm pháp của Tá Khuynh.

Nhưng Tá Khuynh là người thuộc Ma khí mạnh, lại có tính huỷ diệt, cộng với việc nàng vừa hồi sinh, vã lại nàng được sinh ra bởi sự căm hận và đau khổ, hiện đang trong thời kỳ mạnh nhất, kiếm của Chưởng môn rất khó xuyên qua Ma khí của Tá Khuynh để đả thương nàng, chỉ có thể để lại vài vết xước nhỏ trên người nàng mà thôi.

Mà Ma khí trên kiếm Tá Khuynh mỗi một lần đều để lại thương tích cho Chưởng môn.

Trong cuộc giao chiến giữa hai người, Tá Khuynh đã đâm Chưởng môn một đao, Ma khí trên kiếm dọc theo đầu kiếm điên cuồng xông thẳng vào vết thương của Chưởng môn, chạy tán loạn trong cơ thể ông ta, Ma khí mạnh mẽ của Tá Khuynh ép Chưởng môn khí huyết cuồn cuộn.

Nhìn vị Chưởng môn cao cao tại thượng, ngông cuồng tự cao tự đại ngày trước bị nàng ép đến lùi bước, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác thảm bại, Tá Khuynh lại nhận ra rằng nàng thật sự đã có được một sức mạnh mà không ai địch nổi.

Trong lòng vô cùng hả hê, nàng cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình, nàng giơ tay lên một kiếm đâm thẳng vào ngực Chưởng môn!

Đúng lúc này, một luồng khí nhẹ nhàng không biết từ nơi nào trào ra, nhanh chóng kéo Chưởng môn lùi về sau, thành công tránh khỏi một kiếm chí mạng của Tá Khuynh.

Pháp thuật quen thuộc, Tá Khuynh quay đầu nhìn Tu Mộc đứng cách đó không xa. Sắc mặt Tu Mộc trắng bệch, hắn ta buông cánh tay kiên định xuống, nhìn nàng lắc lắc đầu như đang cầu xin.

Thú vị. Tá Khuynh nhếch khóe miệng lên, nụ cười mang vài phần tàn nhẫn, nàng vươn tay về phía Tu Mộc, hắc khí trong lòng bàn tay nàng giống như một gốc cây nhỏ bay ra, xông thẳng đến ngực Tu Mộc.

Lúc này, một dải bạch quang nhẹ nhàng chặn ngay trước người Tu Mộc, thành công hóa giải đòn tấn công của Tá Khuynh.

Cùng lúc đó, kiếm của Thanh Ly đâm thẳng về phía ngực nàng từ sau lưng Tá Khuynh, Tá Khuynh nhanh chóng lùi sang bên phải một bước nhưng vai vẫn bị kiếm của Thanh Ly chém một một nhát.

Ban đầu Tá Khuynh không hề để ý đến vết thương này, nàng nghĩ rằng nó chỉ là một vết thương nhỏ giống như vết thương mà Chưởng môn để lại, không ngờ rằng chỗ vai bị thương đó lại đau như vậy.

Không giống với kiếm của Chưởng môn, kiếm của Thanh Ly được bao phủ bởi thánh quang, thánh quang đó điên cuồng thiêu đốt vết thương nàng, khiến vết thương nàng rất khó lành khỏi, nó không những đau mà còn chảy máu không ngừng.

Tá Khuynh không ngờ rằng Thanh Ly lại ta tay tàn nhẫn với mình như vậy. Cơn đau dữ dội khiến đôi mắt nàng tối sầm lại, nàng nổi điên, gần như là dùng toàn bộ sức lực, quay người vung một kiếm về phía Thanh Ly.

Thanh Ly phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt liền né được kiếm của Tá Khuynh, nhưng lại bị Ma khí hoà lẫn với kiếm khí đánh bay ra xa, luồng Ma khí ấy đánh vào lục phủ ngũ tạng Thanh Ly khiến nàng ấy phun ra một ngụm máu tươi.

Bên cạnh nàng, một số tiên tu bị kiếm khí đánh trúng, ngay lập tức bị Ma khí hung hãn siết chặt, nuốt chửng hóa thành tro bụi.

Tá Khuynh không hề cho Thanh Ly có cơ hội để thở, nàng bay về phía trước vung thêm một nhát kiếm. Tu Mộc, Ôn Lăng và những người khác ở phía sau nàng muốn đi lên ngăn chặn nhưng bị Mặc Vận - người luôn đứng một bên quan sát chặn lại.

Mặc Vận ho một tiếng, hắn ta nhìn chằm chằm Tu Mộc và Ôn Lăng, mỉm cười nói: “Đã nói rồi, hôm nay nhất định phải giết các ngươi.” Nói xong hắn ta không đứng một bên nhìn Tá Khuynh bị vây đánh nữa mà dẫn đầu dấn thân vào trận chiến.

Thấy Mặc Vận ra tay, các ma tu cũng lần lượt cùng hắn ta tấn công tiên tu.

Ma tu và tiên tu vốn không đội trời chung, mỗi lần ra tay đều hận không thể xé nát đối phương thành trăm mảnh, chỉ là các ma tu vừa mới hiến tế một linh hồn, hiện đang trong thời kỳ suy yếu nhất, mà các tiên tu vừa được thánh quang xuất thế Thanh Ly hồi sinh thân thể nên hiện đang trong thời kỳ cường hãn nhất.

Nhất thời, tình thế của ma tu không mấy khả quan, mà giao đấu giữa Mặc Vận và Tu Mộc cũng đang gặp thế bất lợi.

Còn phía bên kia, Thanh Ly liên tục bị Tá Khuynh ép lui về sau.

Thanh Ly và Tá Khuynh hoàn toàn trái ngược nhau, Thánh Nữ hiến dâng, khi nàng ấy vừa mới xuất thế, sức mạnh của Thanh Ly đã được thánh quang chia cho tất cả mọi người, chữa lành thương cho mọi người, vì vậy lúc này là lúc nàng ấy yếu nhất.

Còn Ma Tôn thì lòng tham không đáy, khi Tá Khuynh vừa xuất thế đã hút hết mọi sự oán hận và đau khổ trôi nổi xung quanh, chuyển hoá chúng thành sức mạnh, lúc này Tá Khuynh mạnh đến mức không ai sánh bằng.

Hết kiếm này đến kiếm khác, Thanh Ly né tránh vô cùng thảm hại, nàng ấy nhìn Tá Khuynh trước mặt mình, một người mà trước đây chỉ biết ngưỡng mộ sức mạnh của nàng ấy, một người mà lúc ở trước mặt nàng ấy chỉ biết vâng vâng dạ dạ, một kẻ thấp hèn chỉ biết nịnh bợ, một người ngoại trừ cái vẻ bề ngoài ra thì chẳng có gì cả, nhưng ngày hôm nay lại tàn nhẫn dồn nàng ấy vào con đường chết.

Thanh Ly không nhịn được nói: “Muội hận ta như thế sao, vừa hồi sinh liền muốn giết ta.”

Tá Khuynh cảm thấy những lời này của Thanh Ly thật nực cười, bây giờ nàng không nhân lúc Thanh Ly đang suy yếu mà giết nàng ấy, không lẽ chờ nàng ấy khôi phục lại sức mạnh rồi mới giết sao? Nhưng nàng lười giải thích, lạnh lùng nói: “Đúng.” Sau đó, liền vung kiếm lên đâm tới.

Thanh Ly khổ sở né tránh, dù sao cũng là người trẻ tuổi, nàng ấy nhìn Tá Khuynh, không kìm lòng được nói: “Muội hận ta là bởi vì Mộc ca ca dùng mạng muội cứu ta sao? Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ sẽ giành Mộc ca ca với muội, cũng chưa từng nghĩ đến Mộc ca ca sẽ làm như thế.”

Tá Khuynh cười lạnh một tiếng, nhân lúc Thanh Ly đang nói, dứt khoát đâm một kiếm vào cánh tay Thanh Ly.

Thanh Ly “rít” lên một tiếng đau đớn lùi lại phía sau, Ma khí nhân cơ hội tiến vào vết thương dính đầy máu của Thanh Ly, khiến động tác của nàng ấy cũng bắt đầu chậm lại.

“Đây chính là nguyên nhân mà ngươi vĩnh viễn cũng thắng không nổi ta đó.” Tá Khuynh khẽ cười, hai mắt quyến rũ, nhàn nhạt nói: “Bởi vì trong đầu ngươi chỉ có đàn ông thôi, muội muội à.”

Cơn đau dữ dội và cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cơ thể Thanh Ly run lên, từ nhỏ nàng ấy đã được nuông chiều yêu thương, chưa bao giờ bị thương nặng như thế này. Ma khí của Tá Khuynh đồng thời cũng đang thiêu đốt vết thương Thanh Ly, khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của nàng ấy, giờ đây bởi vì đau đớn mà càng tái hơn.

Tá Khuynh nhếch miệng lên bật cười, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chạp, hết đao này đến đao khác. Dưới sự tấn công của Tá Khuynh, thương tích của Thanh Ly cũng ngày càng nhiều.

Tá Khuynh cứ như thế khống chế Thanh Ly, Ma khí của nàng không ngừng gặm nhấm vết thương của Thanh Ly, khiến nàng ấy vô cùng đau đớn.

Thương tích càng ngày càng nặng khiến cho Thanh Ly ngay cả việc cử động cơ bản nhất cũng gặp phải khó khăn. Thanh Ly nảy ra ý nghĩ có lẽ hôm nay nàng ấy thật sự sẽ chết tại nơi này, nàng ấy mang theo sự tuyệt vọng và bản năng sinh tồn không cam tâm chịu thua miễn cưỡng né tránh.

Động tác của nàng ấy dần dần chậm lại cho đến khi không thể nào di chuyển được nữa.

Nụ cười tàn ác trên mặt Tá Khuynh sâu hơn vài phần, đôi mắt màu đỏ máu ánh lên vài phần hưng phấn, hai tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hướng xuống, hai tay giơ lên cao, dùng sức đâm mạnh xuống ngực Thanh Ly!

Tuy nhiên vào thời khắc sinh tử ấy, động tác của Tá Khuynh đột nhiên dừng lại.

Thanh Ly vốn đã nhắm nghiền hai mắt sẵn sàng chờ đợi cái chết, không ngờ rằng nhát kiếm chí tử ấy lại chần chừ không hạ xuống.

Nàng ấy mở mắt ra, thấy Tá Khuynh đứng bất động, vẻ mặt khó coi, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt âm u, sau đó thấy Tá Khuynh há miệng, phun ra một ngụm máu.

Chuyện gì thế này? Thanh Ly đưa mắt nhìn phụ thân mình đứng sau lưng Tá Khuynh đang thi pháp niệm chú, nhất thời hiểu ra mọi chuyện.

Để đề phòng xảy ra việc phản bội sư môn, trước khi các đệ tử nhập môn, phái Lăng Kiếm đều sẽ gieo một loại cổ độc vào linh mạch mỗi người, chỉ cần Chưởng môn niệm chú, cổ độc sẽ bắt đầu điên cuồng gặm nhấm linh mạch, cắn lại chủ nhân.

Linh mạch là cơ sở để tu luyện, bị cổ độc cắn không chỉ vô cùng đau đớn, mà kiếp này người đó chẳng khác nào một phế nhân, đừng nói đến việc tu tiên, ngay cả sống sót cơ bản còn khó lòng duy trì.

Vào thời khắc quan trọng, chính phụ thân của Thanh Ly đã khởi động cổ độc phản công Tá Khuynh, cứu nàng ấy một mạng. Sắc mặt Chưởng môn cũng không mấy dễ coi, lẽ ra ông ta khống chế cổ độc vô cùng dễ dàng nhưng hiện tại Tá Khuynh mạnh hơn ông ta rất nhiều, việc ông ta khống chế cổ độc gặp rất nhiều khó khăn.

Đầu ông ta mồ hôi đầm đìa, ông ta vốn đã bị Tá Khuynh đánh đến trọng thương, cạn kiệt sức lực, giờ còn dốc hết sức bảo vệ con gái mình.

Vẻ mặt Tá Khuynh cực kỳ dữ tợn.

Đau, đau không gì có thể địch nổi, loại đau này bắt đầu từ trong bụng rồi dần dần truyền đến mỗi một tấc da tấc thịt trên người nàng, nỗi đau bị gặm nhấm linh mạch này so với việc bị đao chém hàng ngàn hàng vạn nhát thì còn đau đớn hơn gấp trăm lần, nàng cử động vô cùng khó khăn, mỗi lần cử động đều làm cho sự đau đớn trên người nàng như được nhân đôi.

Nàng chỉ còn lại một chút lý trí, tự nhũ với bản thân rằng, không được ngã xuống.

Thanh Ly gượng người đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Ta có thể thắng được ngươi, vì ta có người nhà.” Nói xong, nàng ấy vung kiếm vào ngực Tá Khuynh, Tá Khuynh cố hết sức tránh né nhát kiếm ấy nhưng bụng vẫn bị nhát kiếm ấy để lại một vết thương rất lớn.

Sắc mặt Tá Khuynh tái nhợt, nhưng sự hung dữ trong ánh mắt lại càng rõ hơn, đầu nàng như bị siết lại, mỗi lần hít thở đều vô cùng đau đớn như đang bị thiêu đốt, trời đất trước mắt nàng như đang run rẩy, sau đó nàng mới nhận ra thì ra người đang run lại là bản thân mình.

Nàng sắp mất đi khả năng tư duy, nhất cử nhất động đều dựa vào ý chí cuối cùng để chống đỡ. Trong đầu nàng hiện lên một âm thanh, lặp đi lặp lại một câu nói, không ngừng nói với nàng, không thể thua, không thể thua, không thể thua!

Nàng cắn chặt răng, tập hợp tất cả các Ma khí trong linh mạch, ngay lập tức điên cuồng lao về phía Thanh Ly, hy vọng có thể giáng cho Thanh Ly một đòn chí mạng. Đòn tấn công này phạm vi vô cùng rộng lớn, bởi vì Tá Khuynh biết rằng bản thân nàng lúc này hoàn toàn không có năng lực nhắm trúng mục tiêu.

Quả nhiên, trúng rồi! Mặc dù Thanh Ly đã cố hết sức tránh sang một bên, nhưng đòn tấn công đó phạm vị quá rộng, Thanh Ly vẫn là không tránh khỏi. Trong lòng Tá Khuynh vô cùng vui mừng, nàng nhìn thấy Thanh Ly nôn ra một ngụm máu, nằm xụi lơ trên mặt đất, không hề đứng dậy nữa.

Nhưng rất nhanh, nàng liền nhìn thấy lồng ngực Thanh Ly lại từ từ phập phồng lên xuống.

Thanh Ly chưa chết! Nàng ấy vẫn còn thở! Thiếu một chút! Vẫn là thiếu một chút!

Tá Khuynh không cam tâm, nhưng nàng đã không còn chút sức lực nào nữa, đòn tấn công vừa rồi nàng đã dốc hết sức lực còn lại của mình rồi.

Cơn đau gặm nhấm ấy vẫn đang tiếp tục không ngừng, nàng vươn tay về phía bụng mình, ngay sau đó, một con trùng màu máu rất nhỏ bị Ma khí của nàng hút ra, điên cuồng xoắn qua xoắn lại trong không trung, sắc mặt Tá Khuynh tối sầm lại, con trùng đó lập tức nổ tung tan thành sương máu.

Khi con trùng đó nổ tung, hai chân Tá Khuynh cũng mềm nhũn theo, con trùng đó lớn lên trong linh mạch nàng, sớm đã trở thành một phần trong linh mạch nàng, nàng làm như thế mặc dù có thể ngăn chặn Chưởng môn điều khiển con trùng đó tác quái, nhưng điều đó cũng tương đương với việc nàng tự tay huỷ hoại đi gốc rễ linh mạch của chính mình.

Khi con trùng cổ độc phát nổ, máu từ miệng và mũi của Chưởng môn cũng đồng thời phun ra, những người đứng bên cạnh đỡ lấy ông ta, ông ta mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, ông ta thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Tá Khuynh.

Mặc Vận vẫn luôn theo dõi tình hình bên Tá Khuynh, nhìn thấy tình trạng của Tá Khuynh không mấy tốt lắm, hắn ta nhanh chóng rút khỏi trận đấu đang đánh với Tu Mộc, vội chạy đến phía sau Tá Khuynh, từ phía sau đỡ lấy Tá Khuynh đang ngã xuống, đỡ nàng đứng vững.

Người Tá Khuynh không còn chút sức lực nào dựa vào người Mặc Vận, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Chưởng môn, cả hai người đều vô cùng thảm hại. Nàng nhìn chằm chằm vào Chưởng môn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nên biết ông chỉ có thể ngăn cản ta lần này. Lần sau…” Lời còn dưa dứt, trước mắt nàng đã tối sầm lại, không chống đỡ nổi nữa, liền ngất đi.

Sức lực nàng thật sự đã cạn kiệt rồi.

Mặc Vận bế Tá Khuynh đang bị ngất lên, cau mày ra lệnh: “Rút lui.” Nói xong, hắn ta không hề lưu luyến, dẫn đầu biến mất ở Huyền Quy.

Các ma tu cũng không còn ham chiến nữa, theo Mặc Vận lần lượt biến mất.

Đòn cuối của Tá Khuynh ra tay không hề nhẹ, phạm vi lại cực kỳ rộng, bất cứ ai bị Ma khí tấn công, bất luận là tiên tu hay ma tu, nhẹ thì trọng thương nôn ra máu, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ, còn Thanh Ly thì nằm lẫn trên mặt đất đầy xác chết, hôn mê bất tỉnh.

Ôn Lăng nhìn những người từng sống sờ sờ giờ đây đã biến thành những cái xác chết máu me đầy người nằm tràn lan trên mặt đất, cổ họng thắt lại, hốc mắt đỏ hoe, bất lực quỳ xuống đất.

Trận chiến với ma tu ngày hôm nay, không chết không dừng, Ôn Lăng sớm đã chuẩn bị tinh thần rằng môn phái mình sẽ phải chịu thương vong nặng nề, nhưng y không ngờ rằng kẻ tàn sát đồng môn của mình lại chính là người sư tỷ dịu dàng mà y âm thầm yêu mến nhiều năm nay.

Tu Mộc không hề nhìn bất cứ ai, hắn ta ngơ ngác nhìn về phương hướng mà Tá Khuynh biến mất, vẻ mặt thất thần, khẽ gọi một tiếng: “Khuynh Nhi.”

Ôn Lăng đứng bên cạnh hắn ta nghe thấy, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tu Mộc với ánh mắt căm hận, oán hận nói: “Tỷ ấy là bị huynh ép điên đó.” Vừa nói, một giọt nước mắt từ khóe mắt y rơi xuống, y đau khổ nói: “Sư tỷ, tỷ ấy… vốn dĩ là người ngây thơ lương thiện…”

Tu Mộc mím môi, quay đầu đi chỗ khác, hắn ta nắm chặt hai tay đến mức có thể nhìn thấy được gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn ta.

Hắn ta không trả lời, hít một hơi thật sâu, dừng lại hai giây mới để cho bản thân thoát ra khỏi cảm xúc cực đoan đó rồi lạnh lùng ra lệnh: “Dọn sạch chiến trường, những ma tu nào còn sống, giết hết tất cả. Đưa những người bị thương nặng về chữa trị trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp