Luôn Có Người Có Ý Đồ Cảm Hóa Bệnh Kiều

Chương 2: Lựa chọn


1 năm

trướctiếp

Chưởng môn lao về phía Mặc Vận, nhưng phía trước Mặc Vận có vô số ma tu chống đỡ, trong khoảng thời gian ngắn Chưởng môn cũng không làm gì được Mặc Vận, càng trì hoãn Ma khí càng dày đặc, mà Ma khí lợi dụng tất cả mọi lúc, chỉ cần vòng bảo vệ có một khe hở nhỏ, Ma khí liền nhân cơ hội mà tràn vào, trong khoảng thời gian ngắn lại có không ít tiên tu vì Ma khí nhập thể mà nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Tu vi của Chưởng môn đã là Hóa Thần, Ma khí không cách nào quấy nhiễu ông ta, ông ta một đao giải quyết một ma tu chặn ở phía trước Mặc Vận, cuối cùng cũng giết tới phía trước Mặc Vận, ông ta bay lên trời, không khí lạnh dày đặt quấn quanh thân kiếm của ông ta, ông ta giơ kiếm lên thật cao, cười lạnh nói: "Xuống địa ngục hối lỗi đi."

Kiếm của ông ta giết về phía Mặc Vận cực nhanh, không ngờ Mặc Vận không chút hoang mang, hắn ta thu lòng bàn tay lại, một tia sấm sét hung hăng bổ xuống từ trong không trung, bổ đúng vào người Chưởng môn!

Hoá ra lúc nãy không phải Mặc Vận đang giải phóng Ma khí, hắn ta là đang âm thầm dẫn sấm, hắn ta lại có thể khống chế sấm sét!

Người có mặt không ai không khiếp sợ. Thanh Ly tan nát cõi lòng gọi: "Cha!" Nàng ấy sợ vỡ mật, lòng như tro nguội, ma tu bên cạnh tìm sơ hở của nàng ấy, đâm vào ngực nàng ấy một nhát kiếm.

Chịu một đòn sấm sét này, Chưởng môn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, nhất thời không thể động đậy. Mặc Vận nheo mắt lại, hắn ta vươn tay ra, Ma khí ở trong tay hắn ta ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn ta giơ kiếm lên, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Chưởng môn!

"Keng" một tiếng, một thanh kiếm khác đánh thanh kiếm của Mặc Vận ra. Mặc Vận ngẩng đầu nhìn lên, Tu Mộc không biết đã giết đến trước mặt hắn ta từ lúc nào. Tu Mộc vốn không hiếu chiến, sau khi hắn ta hất kiếm của Mặc Vận đi liền lập tức thi triển pháp thuật đưa Chưởng môn về phía sau, đồng thời lui về phía sau. Mặc Vận đương nhiên không sẽ bỏ qua, đuổi theo nhanh chóng hung hăng đâm kiếm về phía lồng ngực Tu Mộc.

Nhát kiếm này lại lệch rồi, không biết từ đâu tràn đến một luồng linh khí, lại đánh vào gan bàn tay Mặc Vận tê rần, thanh kiếm rơi trên mặt đất, để Tu Mộc chạy thoát.

Mặc Vận ngây ngẩn cả người, không dám tin mà nhìn chằm chằm tay mình.

Tá Khuynh cũng rất kinh hoàng, lúc nàng nhìn thấy Tu Mộc xông đến cứu Chưởng môn liền bóp nát ngọc bội của Ôn Lăng, tập hợp linh khí từ ngọc bội cùng với toàn bộ linh khí xung quanh thành đòn đánh này, chuẩn bị sẵn sàng để cứu Tu Mộc một mạng vào thời khắc mấu chốt.

Tu vi của Mặc Vận cao hơn nàng nhiều, nàng biết đòn đánh này của mình không khác nào châu chấu đá xe, nàng không cầu có thể tiêu diệt thanh kiếm của Mặc Vận, chỉ cầu có thể đánh lệch nhát kiếm này. Nhưng nàng cũng không ngờ tới, đòn đánh này có thể đánh rơi kiếm của Mặc Vận xuống.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có hào quang chói lọi, Tá Khuynh quay đầu nhìn lại, Thanh Ly bị thanh kiếm xuyên ngang ngước, cầm kiếm quỳ một chân trên đất, miệng vết thương của nàng ta chiếu ra ánh sáng chói mắt, quầng sáng trắng nuốt chửng bóng tối, tách Ma khí ở toàn thân nàng ta ra.

Quầng sáng trắng đó càng lúc càng lớn, rất nhanh liền bao bọc cả người Thanh Ly trong đó, ánh sáng lấp lánh ôn hòa mà không chói mắt.

Ma tu bên cạnh Thanh Ly thấy tình hình không đúng, giơ kiếm lên chém về phía Thanh Ly, thế nhưng cánh tay chạm đến nơi của vầng sáng trắng đó trong chớp mắt hóa thành tro tàn, sau đó ma tu từ cánh tay chạm vào vầng sáng đó bắt đầu biến mất từng tấc từng tấc thành trong suốt, rất nhanh liền thành một vệt bụi, bị gió thổi đi.

Tiếp đó, những ma tu ở gần Thanh Ly đều kêu thảm lên rồi từng người từng người biến thành hạt bụi.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ.

Mặc Vận nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày này vẫn đến rồi."

Lời tiên đoán rằng khi yêu ma hoành hành, hư không ảm đạm, mặt đất xoay chuyển, trong lúc vạn vật khóc than sẽ có Thánh Nữ hiện thế gánh vác thiên mệnh, nàng sẽ kết thúc loạn thế do yêu ma hống hách lộng hành, giết sạch ma tu, lưu đày yêu ma tại vùng đất hư vô vĩnh viễn, bảo vệ thế gian trong yên bình.

Cho con nít nghe còn không tin, nghe cứ như ai tùy tiện bịa ra, nếu như không phải Mặc Vận phát điên, vốn có lẽ đã là lời tiên đoán buồn cười bị mọi người dần quên đi.

So với Thánh Nữ hiện thế, Tá Khuynh càng muốn tin Thanh Ly là thiên phú hơn người nên tỉnh ngộ vượt qua được cảnh giới, dù sao bây giờ yêu ma không hoành hành, hư không không ảm đạm, vạn vật không có khóc lóc đau khổ.

Thế mà Mặc Vận không ngây người ra, hắn ta nhíu mày, cắn phá đầu ngón tay, trầm tĩnh bắt đầu niệm chú, theo thần chú của hắn, bầu trời mây đen dày đặc. Ôn Lăng kinh hãi: "Hắn muốn dẫn sét đánh Thanh Ly!"

Thánh Nữ vẫn chưa xuất thế, ai biết ma sấm có thể tạo thành thương tổn cho sự xuất thế của nàng hay không. Ôn Lăng dẫn đầu niệm quyết, tập hợp tiên khí ngưng tụ ở xung quanh Thanh Ly, các đệ tử tiên môn xôn xao gia nhập, rất nhanh ở xung quanh Thanh Ly ngưng tụ thành bức tường tiên khí bảo vệ.

Pháp lực Tá Khuynh thấp kém, nàng bước lên dìu Chưởng môn được Tu Mộc đưa trở về, thấp giọng nói: "Chưởng môn, ông không sao chứ."

Chưởng môn lắc đầu một cái, ánh mắt phức tạp nhìn con gái bị ánh sáng bao trùm.

Sấm sét đánh xuống, một đòn lại không chẻ xuyên được bức tường bảo vệ đó.

Mặc Vận cắn răng nhanh chóng kháp quyết, một tia kim quang lao ra từ đỉnh đầu hắn, phòng về phía không trung, các ma tu phía sau hắn cũng xôn xao bắt chước, kháp quyết niệm chú.

Vô số đạo kim quang bay lên trời, trong nháy mắt trời đất tràn đầy lời cầm hận cùng gào khóc vô tận, như có vô số oan hồn trên thế gian đau khổ khóc lóc, địa ngục nhân gian.

"Lấy ma lực dẫn, tinh thần hồn phách để tế, dẫn oán khí làm sấm... Một lũ điên..." Chưởng môn căm hận nói, ông ta muốn thi triển pháp thuật để con gái nhiều thêm một tầng bảo vệ, linh lực trên người lại gần như khô cạn.

Ông ta cúi đầu, nhìn thấy vòng Ngọc Tâm trên cổ tay Tá Khuynh, cả kinh nói: "Vòng Ngọc Tâm!"

Không kịp nói nhiều, ông ta vỗ một chưởng vào giữa lưng Tá Khuynh, dùng công lực đánh Tá Khuynh đến bên cạnh Thanh Ly, hô to: "Mau đem vòng Ngọc Tâm cho Thanh Ly!"

Sống chết trước mắt, Chưởng môn nóng ruột, vốn không khống chế sức mạnh, Tá Khuynh chật vật ngã ở gần Thanh Ly phun ra một ngụm máu.

"Sư tỷ! Mau tránh ra!" Ôn Lăng kêu lên.

Đau, ngũ tạng lục phủ đau như kim châm muối xát.

Bọt máu phun lên trên vòng Ngọc Tâm, Tá Khuynh chịu đựng cơn đau nhức từ trong lồng ngực, đứng dậy tháo cái vòng trên tay, không biết là trên tay vô lực hay là làm sao, vòng tay lại không tháo ra được trong khoảng thời gian ngắn.

Trong chớp mắt, hiến tế tinh thần và hồn phách của Ma tộc ngưng tụ oán khí dẫn dắt ác oan hồn kêu khóc cùng tia sấm, không thể ngăn cản mà trực tiếp bổ xuống từ trên bầu trời xuống.

Thế mà ngay vào lúc sắp bổ tới trên người Thánh Nữ, tia sấm đó lại hơi lệch hướng, xông về phía Tá Khuynh ở bên cạnh Thanh Ly.

Oán khí ngưng tụ thành sấm dù sao cũng không phải là sấm sét thật sự, nó là hủy diệt là thống khổ, là tức giận, bọn chúng cần một vật dẫn, một cái có thể xé nát đối tượng, để phòng thích mọi thứ được góp nhặt.

Chỉ cần có một người có thể đỡ lấy đại bộ phận công kích của oán khí, Thánh Nữ sẽ an toàn.

Vòng Ngọc Tâm thân là Thần khí, có thể tải trọng oán khí, mà ở càng gần, Tá Khuynh có vòng Ngọc Tâm là lựa chọn tốt nhất.

Tá Khuynh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh nhìn cuối cùng trước khi bị vô tận oán khí nhấn chìm, là nhìn thấy vị hôn phu thiên phú dị bẩm đó của nàng lấy tinh huyết để dẫn niệm quyết, điều khiển gió và sấm sét, khiến oán khí ngừng tụ thành sấm đó dời phương hướng, bổ vào trên người nàng.

Vòng Ngọc Tâm hiện ra ánh sáng trắng nhàn nhạt bảo vệ xung quanh nàng, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái liền bị bóng tối vô tình đè nát, tối tăm, vô cùng tối tăm.

Tiếng gào thét đau khổ của Tá Khuynh vang vọng khắp Huyền Quy.

Tu Mộc rầm một tiếng, vô lực quỳ trên mặt đất. Mắt thường có thể thấy oán khí quấn chặt lấy cánh tay trái của hắn ta, hắn ta mạnh mẽ điều khiển sấm sét phản phệ đến bị bỏng, làm cả cánh tay trái của hắn ta bị đốt thành màu đen như than cốc, vì pháp thuật này hắn ta đã mất đi một cánh tay.

Những hắn ta dường như chưa tỉnh ngộ, chỉ nhìn chằm chằm vào Tá Khuynh bị oán khí nhấn chìm trong nháy mắt.

Hắn ta vì muôn dân lựa chọn giết người yêu.

Ôn Lăng cuồng loạn gào thét: "Tu Mộc! Huynh điên rồi! Huynh đích thân chém chết tỷ ấy?" Y nâng kiếm xông lên trước, lại bị những đồng môn khác ngăn cản.

Tu Nhiên kéo cánh tay y lại, quát lên: "Đệ làm gì đó, không thể trách Tu Mộc sư huynh, huynh ấy cũng là bất đắc dĩ, trước mắt vẫn là Thánh Nữ quan trọng nhất, đệ không muốn Tu Khuynh chết, chẳng lẽ muốn Thanh Ly sư muội chết?!"

Hốc mắt Ôn Lăng đỏ lên: "Vậy cũng không thể dùng mạng của Tu Khuynh sư tỷ đổi mạng của Thanh Ly! Như vậy không công bằng!"

Ánh mắt Tu Nhiên lạnh lùng: "Tá Khuynh chỉ là một tu sĩ tu vi thấp kém, nàng ta vì bảo vệ Thánh Nữ mà chết, cũng xem như vì muôn dân mà chết, nàng ta chết có ý nghĩa."

Ôn Lăng cảm thấy buồn cười cực kỳ: "Muôn dân, muôn dân,..."

Y nhìn về phía Thanh Ly, vòng sáng bao vây lấy Thanh Ly lan ra ánh sáng ấm áp màu vàng óng, Thánh Nữ bắt đầu xuất thế.

Hiến tế một phách một đòn chưa trúng, Mặc Vận cấp hỏa công tâm phun ra một ngụm máu, tâm phúc của hắn ta vội vàng bước lên đỡ lấy hắn ta. Hắn ta mệt mỏi nhắm lại, nói: "Không thể cứu vãn."

Không ai ngờ tới, sau khi tia sấm bổ xuống nhấn chìm Tá Khuynh, oán khí khổng lồ lại không hề tiêu tan mà dần hội tụ thành một cái vòng cực lớn, lấp lóe ánh chớp gói gọn Tá Khuynh trong đó.

Tá Khuynh cho là mình biến thành tro bụi trong nháy mắt, nhưng nàng không hề. Đau, cực kỳ đau, nhưng nàng vẫn còn sống, tại sao?

Nàng nghe thấy vô số oan hồn gào khóc, đám oan hồn đó hội tụ thành những khuôn mặt người to bằng ngón cái, bọn chúng lít nha lít nhít dính vào cùng nhau, nối liền thành một cái vòng tròn cực lớn, bao trùm nàng trong đó, bọn họ mang khuôn mặt trước khi chết, tử trạng của người người đều thê thảm, máu tanh mà dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, oán hận không cam lòng khóc lóc đau khổ với nàng.

Nhưng nàng không hề sợ bọn họ chút nào, bởi vì nàng còn không cam lòng hơn, còn oán hận hơn bọn họ!

Cả đời này, nàng không có một ngày nào sống theo tâm ý của mình! Nàng đeo cái mặt nạ dịu dàng lương thiện, mưu kế tính toán tường tận mới sống tới hôm nay, rõ ràng... có thể trở nên mạnh mẽ ngay rồi, nhưng người yêu hôm qua vẫn tình ý miên miên, hôm nay liền muốn để nàng đi chết thay người khác!

Nàng hận quá! Hận quá!

Oán khí từ mặt người gào khóc tuôn ra trong cổ họng, bao bọc vây lấy nàng.

Lệ khí tuôn ra cắt vỡ đạo bào của nàng, cắt cả da của nàng, từ vết thương đó chui vào thân thể nàng.

Nàng đau đớn la hét, oán khí liền điên cuồng tràn vào theo yết hầu nàng.

Tiếng khóc của đám mắt người càng lúc càng chói tai, oán hận trong lòng nàng cũng càng lúc càng nồng đậm.

Trong lòng có hận thì sẽ không sợ ác quỷ.

Nàng dùng hết toàn lực đưa tay ra, mang theo sự thù hận hủy diệt bóp nát từng khuôn mặt người do hắc khí hóa thành.

Đám mắt người ngưng gào khóc, bọn họ e ngại nhìn chằm chằm nàng, sau đó bắt đầu sợ hãi thét chói tai.

Nàng không nhịn được bịt lỗ tai lại, thế mà tiếng thét chói tai đó xuyên thấu màng tai nàng, đâm thẳng vào linh hồn nàng, khiến nàng đau khổ tột cùng, nàng nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực giận dữ hét lên: "Câm miệng!"

Theo tiếng gào thét của nàng, một luồng hắc khí trộn lẫn với màu tím bộc phát ra từ trong cơ thể nàng, đánh tan những khuôn mặt người đó trong chốc lát, hắc khí màu vàng tím sau khi đánh tán loạn hình mặt người liền hình thành vòng tròn hắc khí nuốt chửng lấy, lập tức tuôn ra trở về bên người nàng, quấn vào xung quanh nàng, điên cuồng hấp thụ oán khí xung quanh.

Sau khi oán khí bị hắc khí màu vàng tím đồng hóa liền chui vào thân thể nàng, điên cuồng tuôn ra khắp tứ chi huyết mạch.

Làn da bị lệ khí tàn bạo cắt vỡ được hắc khí chữa trị, lại lần nữa bị lệ khí tuôn ra cứa bị thương, lặp lại như vậy nhiều lần. Nàng cảm thấy cơ thể đau đớn như bị nứt toác, lại cảm thấy thoải mái khó mà dùng lời để diễn tả được.

Rất nhanh, oán khí nhốt nàng lại tạo thành hình tròn liền bị nàng nuốt chửng gần như không còn, thế nhưng không đủ, vẫn chưa đủ!

Cùng lúc đó, theo vòng ánh sáng màu vàng cực lớn chói mắt bị phá vỡ đó, Thánh Nữ xuất thế, kim quang bảo vệ xung quanh Thanh Ly hóa thành quang điểm rải rác xung quanh, tràn vào trong cơ thể của những tiên môn bị thương.

Chưởng môn cảm thấy trong cơ thể vốn đã khô cạn linh lực lần nữa dồi dào trở lại, vết thương trên người cũng không đau đớn như vậy nữa, mà những tiên môn bị thương xung quanh ông ta cũng đều được kim quang chữa trị, ông ta nhìn thấy kim quang tràn vào trong cơ thể Tu Mộc, đuổi hết oán khí trên cánh tay trái của Tu Mộc, cánh tay của Tu Mộc cũng lần nữa sinh ra da thật với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Thánh Nữ vẫn lớn mạnh như trong lời tiên đoán.

Thanh Ly đứng dậy từ bên trong ánh sáng, vẫn chưa nói được câu nào liền suy yếu co quắp ngã trên mặt đất. Chưởng môn lập tức xông lên bế nàng ấy lại, các đệ tử đồng môn xung quanh cũng xông lên vây quanh nàng ấy thành vòng. Dù sao trong nghìn năm mới xuất thế một Thánh Nữ, mọi người chỉ đều nghe nói, chưa từng gặp, nhìn chằm chằm Thanh Ly cứ như nhìn động vật quý hiếm.

Chưởng môn lo lắng hỏi: "Ly Nhi, cảm giác như thế nào?"

Thanh Ly yếu ớt cười cười với Chưởng môn, lắc đầu một cái, nói: "Cha, đừng lo lắng, con không sao."

Mà ánh sáng của Thánh Nữ một khi bị dập tắt, oán khi màu đen che trời lấp đất liền bao phủ toàn bộ Huyền Quy, ngày cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng. Không giống với Ma khí Mặc Vận phóng thích, oán khi này là màu đỏ máu đậm đặc tụ thành màu đen, mang theo cơn oán giận muốn nuốt chửng trời đất và đau khổ gào thét.

Oán khí đó tụ thành vòng tròn đen, bên trong lập lòe ánh sáng màu vàng tím, đó là tia sáng duy nhất còn sót lại của trời đất, nó bao vây lấy Tá Khuynh dần dần bay lên phía không trung.

Đồng thời như chịu phải cảm hóa, oán khí vô tận tràn đến từ bốn phương tám hướng, điên cuồng xông vào trong vòng tròn đen đó cứ như bên trong có người hấp thụ những oán khí này.

Rất nhanh, những oán khi bồng bềnh ở giữa đất trời bị hấp thụ sạch sành sanh, bầu trời cũng không tiếp tục đen đặc như mực, bất tri bất giác, trời đã sáng.

Mà đám người Ma tộc như chịu phải cảm hóa mãnh liệt, xôn xao ngẩng đầu kính nể ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng tròn tối tăm bồng bềnh trong không trung, một loại tình cảm mảnh liệt trào dâng trong lồng ngực bọn họ, trong số bọn họ có người bất giác quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Là Ma Thần hiện thế... Trời giúp Ma tộc của ta..."

Mặc Vận mỉm cười, cười điên cuồng: "Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Đạo trời công bằng! Có thánh sẽ có ma!"

Thế gian không có lời tiên đoán liên quan tới Ma Thần, yêu ma không đáng được truyền tụng, chỉ có Ma tộc vĩnh viễn nhớ tới, trong truyền thuyết đó Ma Thần đủ để đối kháng với Thánh Nữ.

Không giống như Thánh Nữ đánh vỡ kim quang khắp người để xuất thế, vòng sáng bao bọc lấy Tá Khuynh dần dần biến mất nhỏ đi, cho đến lúc đều bị Tá Khuynh hấp thụ tiến vào trong cơ thể, chỉ còn một tầng hắc khí nhàn nhạt bao vây xung quanh nàng.

Cũng không giống Thánh Nữ lúc xuất thế thánh khiết xinh đẹp, chân nàng đạp hư không, khắp người toàn là máu, không nhìn rõ khuôn mặt. Trên người là đạo bào trắng rách nát bị máu tươi của nàng nhuộm đến nhìn không ra màu sắc ban đầu. Nàng mở mắt ra, lộ ra một đôi con ngươi màu đỏ tươi, nhìn chăm chú xuống chúng sinh dưới chân.

Tia nắng ban mai của sáng sớm tinh mơ tuôn ra ở chân trời, trời sáng rồi, hôm nay, vốn dĩ là ngày nàng thành thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp