Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Liễu Nha Nhi không tập trung ăn hết bữa cơm.

Nàng vắt hết nghĩ hết mọi cách để có thể kiếm ra tiền, cuối cùng cân nhắc tới hoàn cảnh xã hội và tiền trong tay đành phải từ bỏ.

Ai, kiếm tiền thật khó, khó như lên trời.

Đột nhiên, nàng nghĩ tới số nấm còn dư lại.

Kiếp trước nàng đọc không ít truyện điền văn, xuyên qua, có rất nhiều nữ chính nhà nông dựa vào thức ăn tươi mới cùng công thức nấu ăn để lập nghiệp.

Có lẽ, nàng cũng có thể thử một lần.

Sau bữa cơm trưa Liễu Nha Nhi nói với Liễu Cha muốn vào huyện bán nấm.

Liễu cha sảng khoái đồng ý. Hắn cũng không phải mong đợi một rổ nấm này có thể bán được tiền, chỉ là hắn không muốn đả kích suy nghĩ tích cực của nữ nhi mà thôi.

Chỉ cần người còn sống, dù sao cũng phải có hi vọng vươn lên.

Nha Nhi nhiệt tình như vậy là một chuyện tốt.

Nhưng để một mình Nha Nhi đi hắn không yên tâm, ngoài ruộng hắn vẫn còn bận việc không thể rời đi, trùng hợp nhi tử đã quay về để Liễu Đông Thanh đi cùng nàng vậy.

Huyện thành cách Tiểu Vương Tra không tính là quá xa, nhưng đi bộ bảy tám dặm cũng phải mất hơn nửa canh giờ.

Cũng may đều là mấy đứa trẻ nhà nông, đoạn đường này không tính là chuyện gì lớn. Hơn nữa buổi trưa đã ăn no mất một ít thể lực vẫn không sao.

Thời gian cứ thế trôi đi,hai huynh muội vừa đi vừa nói cười rôm rả, không biết đã tới huyện thành từ lúc nào.

Hỏi đường một hồi, cuối cùng hai người đã tìm được tửu lầu nổi tiếng ở huyện thành, Túy Tiên Lâu.

Đã sớm qua giờ ăn trưa, tửu lầu to lớn vắng tay chỉ có một tiểu nhị dựa vào khung cửa ngủ gật.

Liễu Nha Nhi lay tiểu nhị tỉnh dậy, lễ phép chào hỏi.

Nhưng không nghĩ tới tiểu nhị bị đánh thức, nhìn thấy hai huynh muội liền giận điên người, tức giận nói: “Ăn mày từ đâu tới, đi đi đi, đi chỗ khác xin đi!”

Người ta nói duỗi tay không đánh mặt cười. Cho nên mặc dù bị tiểu nhị nói là ăn mày, Liễu Nha Nhi cũng không tức giận, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Chúng ta không phải ăn mày, chúng ta tới đây bán nấm kê tùng, nấm này hương vị vô cùng tươi ngon. Hơn nữa ta có thể gặp chưởng quầy của ngươi hay không?’

“Ta nhìn các ngươi đúng là nghèo đến điên rồi, lại dám lấy thứ thuốc độc đi bán! Chỉ dựa vào mấy tên ăn mày các ngươi còn muốn gặp chưởng quầy chúng ta sao? Cút, cút xa một chút!” Tiểu nhị đá chân làm ngã lăn giỏ nấm Liễu Nha Nhi đưa tới,này còn chưa đủ, hắn còn dẫm nát nhừ cả giỏ nấm này luôn.

Liễu Đông Thanh thấy thế, tức giận muốn đi lên đánh cho tên tiểu nhị kia một trận lại bị Liễu Nha Nhi cản lai.

Liễu Nha Nhi buồn bã lắc đầu với ca ca, sau đó nhặt giỏ trên đất lên kéo ca ca ra ngoài.

Nàng không giận sao?

Nàng đương nhiên giận! Nàng giận, nàng hận, nàng bất bình, rồi lại vô cùng bất lực.

Hai huynh muội bọn họ không quyền không thế, cho dù có bị tiểu nhị vũ nhục bắt nạt cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng.

Các nàng chỉ mất một giỏ nấm, nếu thật sự còn lao lên đòi giải thích tranh cãi một hồi nói không chừng còn bị đánh một trận.

Có thể mở tửu trong thành lầu, còn có thể mở rộng chuyện làm ăn lớn đến mức này, sau lưng sao có thể không có vài người?

Dựa vào thân phận của huynh muội hai người nếu bị đánh đến câu nói tử tế cũng không có ấy chứ. Nếu bị đả thương, có lẽ ngay cả tiền thuốc men cũng không đòi được.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Liễu Nha Nhi hiểu rõ đạo lý này.

Trên đường trở về, vẻ mặt Liễu Đông Thanh vô cùng chán nản. Hắn hận, hận chính mình, hận mình không bảo vệ được muội muội.

Liễu Nha Nhi biết tâm tư của hắn, dọc theo đường đi không ngừng phân tích lợi hại cho hắn nghe, lại an ủi rất nhiều.

Lúc này lông mày Liễu Đông Thanh mới giãn ra.

Hoá ra Nha Nhi nhà mình lại hiểu biết nhiều như vậy. Vừa rồi nếu không có Nha Nhi kéo hắn lại, dựa vào tính cách bốc đồng của hắn, nói không trừng thật sự muốn đánh nhau một trận.

Thấy khúc mắc trong lòng Liễu Đông Thanh đã cởi bỏ, Liễu Nha Nhi mới cười nói: “Người ta đều nói trong hại có phục, nói không chừng ngày nào đó phúc khí sẽ tới! Ca nói có đúng không?”

“Đúng vậy, Nha Nhi chúng ta là người có phúc nhất!” Liễu Đông Thanh nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng đều đều.

“Nha Nhi có khát hay không?” Liễu Đông Thanh hỏi xong, cũng không đợi Liễu Nha Nhi trả lời đã chạy tới tìm cỏ tranh ở bên đường..

Lúc này chồi non đã lộ một phần ra ngoài, giữa trung tâm có chất lòng màu trắng có thể nhai thành nước, vị cũng hơi ngọt.

Những đứa trẻ ở nông thôn không có gì để ăn, thường rút mầm non làm đồ ăn vặt.

Chẳng qua bây giờ mất mùa, ngay cả mầm non cũng khó tìm. Liễu Đông Thành tìm một hồi mới có hai cái.

“Này!” Liễu Đông Thanh đưa chồi non đã lột cong cẩn thận cho muội muội.

Kiếp trước Liễu Nha Nhi là con cả, dưới còn có em trai em gái. Khi còn nhỏ nàng rất muốn có anh chị, muốn được anh chị che chở bảo vệ.

Đời này có lẽ ông trời đã hoàn thành nguyện vọng cho nàng.

“Đại ca cũng ăn đi!”

Liễu Nha Nhi chia một cái cho Liễu Đông Thanh, Liễu Đông Thanh nói không cần. Khóe miệng Liễu Nha Nhi co lại, như phải chịu tủi thân rất lớn.

“Được được được, ta ăn ta ăn!” Liễu Đông Thanh không chịu nổi dáng vẻ đau lòng của muội muội.

“Ca, ngươi xem, đó có phải cá hay không?”

Liễu Nha Nhi đang vui vẻ ăn chồi non, dưa lên cần cầu đá, dưới cầm vòm đá là một con mương hẹp. Con mương này tuy không rộng nhưng rất dài, chạy qua mấy thôn ở Hoài Dương.

Đột nhiên Liễu Nha Nhi tinh mắt nhìn mấy cây thủy sinh bên cạnh mương hơi rung rung, hình như có cá.

Liễu Đông Thanh theo hướng muội muội chỉ nhìn lại có vẻ như thật sự có cá.

Sau khi huynh muội hai người xác định có cá liền kích động chạy xuống cầu vòm chạy đến mương bên dưới.

Lúc hai người đi xuống mương lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.

Hóa ra trong đám cây thủy sinh có không ít cá trích lội ngược dòng đến đây sinh sản. Vì đi ngược dòng nước lại trong thời kỳ sinh sản nên có người tới cũng không thể nhanh chóng chạy đi.

Liễu Đông Thanh trực tiếp cởi giày đi xuống nước, lấy giỏ đắt dưới gốc cây thủy sinh, đi ngược dòng nước về phía trước.

Kết quả thật sự bắt được rất nhiều cá trích.

“Muội muội, buổi tối có cá ăn.”

Liễu Nha Nhi nhìn hơn nửa giỏ cá trích lớn như chiếc đũa, cả đám bụng căng tròn, hoàn toàn không phát hiện khóe miệng đã vô thức chảy ra.

Tuy cổ nhân có câu: Tháng ba có ăn cá trích, trong bụng có ngàn trứng cá.

Nhưng nàng không phải thánh mẫu, nếu nàng không ăn cá trích này nói không chừng có thể bị chết đói. Ăn được số cá này ít nhất nàng có thể sống được bảy ngày.

Cho nên đứng trước sự sống còn,những cái gọi đạo lý đó chẳng là gì cả.

“Ca ca, buổi tối chúng ta nấu canh cá! Nhìn xem muội đã nói gì? Trong họa được phúc ! Không phải vận may đã lập tức tới rồi sao. Con đường này mỗi ngày đều có người đi qua đi lại cũng chưa nghe thấy ai bắt được cá!”

“Đúng đúng đúng, đều là do Nha Nhi nhà chúng ta có phúc! Đi, chúng ta về nhà thôi!” Liễu Đông Thanh cởi áo ngắn, để xuống nước che cái giỏ lại, lại múc một ít nước làm ướt quần.

Nếu trên đường có ai hỏi sẽ nói là không cẩn thận rơi xuống sông, quần áo ướt không dám mặc, sợ bị nhiễm phong hàn.

Ha ha, trong lòng Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, ca ca này của nàng cũng có một chút đầu óc.

Trên đường về nhà Liễu Nha Nhi vẫn luôn suy nghĩ có phải mình có được thể chất cẩm lý (bàn tay vàng) trong truyền thuyết hay không. Trong tiểu thuyết chẳng phải có rất nhiều người xuyên qua có bàn tay vàng sao, đi vài bước cũng thấy thỏ chết nằm trước mặt.

Vừa rồi nàng là người phát hiện ra cá trước, cho nên nàng có thể có được bàn tay vàng, sau đó dựa vào may mắn làm giàu, sau đó trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp sung sướng hay không?

Nhưng sự thật chứng minh, Liễu Nha Nhi suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, đây đều sau này.

Huynh muội hai người vừa đi vào sân, Tiền thị nhìn thấy dáng vẻ tôn tử hỏi một câu đã rơi xuống nước sao, xoay người đi vào bếp nấu canh gừng.

Liễu Nha Nhi Liễu Đông Thanh cũng đi theo vào nhà bếp.

“Mau, đi thay quần áo đi!”

Liễu Đông Thanh lại không nghe Tiền thị nói, giơ tay xốc áo trong giỏ lên, đẩy tới cho Tiền thị lên.

“Trời ơi, cá trích này ở đâu tới, còn không nhỏ nữa! Thanh nhi nghe lời mau di thay quần áo đi.”

Lúc này Liễu Đông Thanh mới rời khỏi nhà bếp đi thay quần áo.

Cá trong giỏ vẫn còn sống há miệng đớp đớp, Tiền Thi nhanh chóng lấy bồn gỗ tới đổ thêm thật nhiều nước vào, cuối cùng đổ hết cá vào.

Trong nồi nấu canh gừng, Liễu Nha Nhi lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên bồn gỗ, sôi nổi kể cho Tiền thị nghe bọn họ tìm được cá như thế nào, bắt cá ra sao. Lại không nhắc gì đến chuyện bán nấm. Nói xong lại lần lượt đếm cá trong bồn, không ngờ có tới tận ba mươi con.

Liễu Đông Thanh thay xong quần áo, Tiền thị nhìn hắn uống hết một chén canh gừng, mới nói: “Có rất nhiều cá, lát nữa để ta lấy mấy con đưa cho đại cô các ngươi. Mấy ngày hôm trước nàng mang gạo kê và trứng gà tới, tuy ngoài miệng bà bà không nói gì nhưng hẳn trong lòng không thoải mái. Lát nữa ngươi đưa cá đến cũng có thể khiến bà bà nhà đại cô ngươi đỡ khó chịu.

“Lại chọn thêm hai con lớn đưa tới nhà Hạ Mai, nhiều không có, chỉ có hai con nấu cho có mùi vị. Ngày thường Hạ Mai vẫn luôn che chở cho Nha Nhi, chúng ta phải nhớ lòng tốt của người ta! Buổi tối ta nấu mấy con, phần còn lại sáng sớm ngày mai đem vào thành bán cũng có thể đổi được một chút bạc.”

“Vâng, đều nghe theo lời nãi nãi nói!” Nhà này vẫn do Tiển thị chủ trì, Liễu Đông Thanh đường nhiên không có dị nghị gì về chuyện phân chia này.

Cá mang cho Liễu Thị đựng trong giỏ nhỏ, Tiền Thị lại cắt rau hẹ phủ lên trên.

Chờ ra khỏi thôn, Liễu Đông Thanh mới đẩy rau hẹ ra để đầu cá lộ ra ngoài cho bọn chúng hít thở.

Có thể sống lâu thêm lúc nào hay lúc đó.

Liễu Nha Nhi là người đưa cá tới nhà Hạ Mai.

Mẫu thân Hạ Mai nhìn vừa thấy cá đã vô cùng kinh ngạc, sau đó sống chết từ chối không nhận.

“Nha Nhi ngươi mang về tự ăn đi, ngươi mới rơi xuống nước, vừa lúc để nãi nãi nấu canh bồi bổ cho ngươi.”

“Có phải đại thẩm ghét bỏ có ít cá nên không nhận hay không?”

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Có ai ăn rồi còn ghét ít đâu? Ngày hôm trước ngươi đã dẫn Hạ Mai nhà chúng ta đi hái nấm, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi nữa. Cá này, ta không cách nào nhận được. Cá này đem bán đi còn có thể kiếm được chút tiền, đưa cho chúng ta không phải rất lãng phí sao?” Mẹ Hạ Mai nói thật lòng.

Thời buổi này nửa năm không có chút thức ăn mặn. Hai còn cá trích này không nhỏ, nếu mang đi bán còn có thể đổi được một ít lương thực. Đưa cá cho bọn họ không phải đang lãng phí sao.

“Nãi nãi ta nói, thẩm nhất định phải nhận, bằng không sẽ không cho ta vào nhà. Ngày thường Hạ Mai tỷ luôn bảo vệ cho ta, hai nhà chúng ta lại là hàng xóm sát nhau, chẳng qua chỉ là hai con cá mà thôi. Thẩm cứ nhận đi, tối nay nãi nãi ta cũng sẽ làm cá, ta còn muốn trở về ăn canh cá đó.” Liễu Nha Nhi khuyên nhủ một hồi, mẫu thân Hạ Mai mới nhận.

“Người xưa có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, đây là sự thật. Cái này ta sẽ nhận! Chờ đến khi thu hoạch lúa mạch, đại thẩm sẽ làm bánh bao đường cho Nha Nhi chúng ta.”

“Được, ta sẽ chờ bánh bao đường của thẩm! Ta trở về trước!” Liễu Nha Nhi mỉm cười ngọt ngào, trước khi đi còn không quên lề lưỡi với Hạ Mai.

Mẫu thân Hạ Mai cảm thấy không hổ là nữ nhi của tú tài công. Lần này rơi xuống nước xem như suy nghĩ thông suốt, hiện tại tính tình rất tốt, nói chuyện lại rất đúng mực.

Nha đầu này, tương lai nhất định sẽ có phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp