Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Lúc mấy người đến tiệm vải, trùng hợp chưởng quầy cũng vừa rảnh rỗi.

Nhìn thấy ấy người Liễu Nha Nhi, chưởng quầy đã mở miệng nói trước: “Ai nha, tiểu nha đầu lại muốn tới đây mua vải sao? Cha ngươi không đi cùng sao?”

Liễu Nha Nhi cong mày, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, cười nói: “Chưởng quầy bá bá, cha ta không có tới, hôm nay ta cũng không tới mua vải, ta muốn tới để chưởng quầy bá bá xem cái này.”

Nói, Liễu Nha Nhi cẩn thận lấy bản vẽ trong ngực ra.

“Nương ngươi vẽ sao?” Chưởng quầy hỏi.

Liễu Nha Nhi có chút xấu hổ, chẳng qua chuyện này cũng đúng, một đứa trẻ chín tuổi bình thường đúng là không thể vẽ ra được kiểu dáng như thế.

“Nương ta đã qua đời, đây là do ta vẽ!”

Chưởng quầy tỏ vẻ xin lỗi, hắn cũng không biết mẫu thân nha đầu này không còn nữa. Sau đó lại không thể tin nổi nói: “Đây thật sự là do ngươi vẽ sao?”

“Là ta vẽ! Phì Nha thôn chúng ta được nương nàng mua quần áo mới khoe khoang khắp nơi. Nhưng mấy thứ đó ta nhìn thấy đều giống như nhau, mặc vào vô cùng rắc rối. Lúc đó ta nghĩ nếu để ta làm xiêm y nhất định có thể đẹp hơn. Sau đó trong đầu ta nghĩ đến cách làm ra y phục đẹp nhất, nghĩ nghĩ một hồi lại nghĩ được hai kiểu này.”

Liễu Nha Nhi nói xong lại nói tiếp: “Nhưng nhà ta không có nguyên liệu, việc may vá ta lại không tinh thông. Ta nghĩ tới mang cho chưởng quầy bá bá nhìn xem, nếu ngài thích cứ như vậy bán đi cho ngài cũng được. Ngài có rất nhiều nguyên liệu, tay nghề may vá của thợ may cũng tốt. Nếu làm thành y phục bán ra bên ngoài các tiểu thư, phu nhân đó, chắc chắn sẽ thích.”

Lúc này Liễu Đông Thanh xem như hiểu được lý do vì sao Nha Nhi muốn đi tới tiệm vải, nhưng mẹ Phì Nha mua y phục mới cho nàng ta lúc nào?

Tần Mộc nghe Nha Nhi và chưởng quầy nói chuyện qua lại với nhau, cảm thấy Nha Nhi thật sự quá lợi hại. Hơn nữa lúc nói dối còn mặt không đỏ tim không đập.

Toàn bộ Tiểu Vương Trang, gần đây cũng chỉ có ba người bọn có quần áo mới họ.

Chưởng quầy tiệm vải cầm bản vẽ nhìn tới nhìn lui, nhìn xong bản vẽ lại nhìn Liễu Nha Nhi. Nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là thần đồng trong truyền thuyết.

Kiểu dáng trong bản vẽ này đúng là đẹp hơn hẳn so với bất kỳ y phục nào trong cửa hàng bọn họ. Hơn nữa cách mặc cũng đã cải tiến, đơn giản hơn rất nhiều.

“Nha đầu, vậy thứ này ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”

Liễu Nha Nhi nghĩ thầm, thành công. Vì thế không nhanh không chậm nói: “Chưởng quầy bá bá là ngươi buôn bán y phục, thứ này đáng giá bao nhiêu, có lẽ chưởng quầy bá bá hiểu rõ hơn ta. Trước đây ta và cha đến tiệm ngài mua vài, ngài thiện tâm trả lại cho ta một ít vải vụn. Số vải lẻ kia ghép lại may thành hai đôi giày. Cho nên ta vẽ xong cũng không đưa tới những nhà khác mà trực tiếp đến nơi này của ngài. Ta nghĩ bá bá là người tốt, nhất định sẽ không vì ta còn nhỏ tuổi mà lừa gạt ta.”

“Ha ha ha ha, nha đầu nhà ngươi đúng là rất thông minh! Đầu tiên tâng bốc để ta theo ngươi, nếu ta khinh thường ngươi không biết để lừa gạt vậy chẳng phải thật xin lỗi xem trọng của ngươi đối với ta sao?”

Chưởng quầy cười xong, lại nói: “Ta cũng không muốn lừa ngươi. Huyện Hoài Dương chúng ta lớn như vậy, kiểu dáng đẹp đến đâu cũng chỉ có bấy nhiêu người mua. Nếu đổi lại là nơi như kinh thành bản vẽ này có thể bán được năm mươi lượng. Nhưng ở Hoài Dương hai kiểu này ta chỉ có thể trả cho nha đầu ngươi mười lượng.”

Mười lượng, đã vượt qua mong muốn của Liễu Nha Nhi. Dù sao ngọc trai lúc trước cũng chỉ có thể bán được hai lượng.

“Ta tin bá bá, chưởng quầy bá bá nói mười lượng vậy thì mười lượng!”

“Được, ta lập tức đi lấy bạc cho ngươi. Hơn nữa, mấy kiểu này không thể bán cho nhà khác. Về sau có kiểu dáng mới, ta sẽ nhận.” Chưởng quầy nhận bản vẽ, lại đi vào quầy lấy tiền.

Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, ta cũng muốn nghĩ được kiểu dáng mới. Nhưng nàng căn bản không biết thiết kế, hai cái này chẳng qua là dựa vào bản vẽ kiếp trước nàng nhìn thấy mà thôi.

Nhận được tiền, ba người mới rời khỏi thành về nhà.

Dọc đường đi Liễu Đông Thanh hỏi Liễu Nha Nhi hết chuyện này đến chuyện khác. Mặc dù đến tận bây giờ, hắn cũng không dám tin Nha Nhi chỉ dựa vào hai bản vẽ đã có thể bán được mười lượng bạc.

Mười lượng! Nếu để hắn đi làm công trong xưởng đá, không ăn không nghĩ cũng phải mất ba năm.

Nha Nhi nhà hắn, sao lại có năng lực lớn như vậy.

“Ca đừng hỏi nữa! Ca cứ nói mãi muội đau hết cả đầu!” Liễu Nha Nhi không biết, ca ca nàng lại là Đường Tăng thích niệm kinh.

“Ta không hỏi nữa! Chỉ là Nha Nhi nhà chúng ta thật lợi hại! Nhưng dáng vẻ buôn bán của muội cũng rất được, cho dù là lần đầu tiên nói chuyện buôn bán cũng làm ra hình ra dáng. Lúc nói dối cũng không đỏ mặt. Tần Mộc ngươi nói có đúng không?” Lúc này trong đầu Liễu Đông Thanh đều là bộ dạng muội muội làm ăn với chưởng quầy, bánh bột ngô trong lòng đã sớm quên mất sạch sẽ.

Tần Mộc nghe Đông Thanh ca hỏi mình, lập tức gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ đồng tình.

Nha Nhi nhà bọn họ đúng là rất lợi hại!

Liễu Nha Nhi vốn đang được khen vui vẻ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ca ca nhà nàng thật là,khen thì cứ khen thôi, sao còn phải nói đến chuyện nàng nói dối. Lúc đó có thể không nói dối được sao? Để tiết mục hiệu quả, cần phải có cốt truyện.

Ráng đỏ nhuộm hồng bầu trời, chiếu xuống đồng múa mạch thành màu vàng kim.

Ba bóng người nhỏ bé chạy nhảy trên cánh đồng lúa mì, cười nói vui đùa, vô cùng hài hòa.

Vừa đến cửa thôn, đã thấy vợ trưởng thôn chạy đến bên này, nhìn thấy ba người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Các ngươi chạy đi đâu vậy? Cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng. Nãi nãi và cha các ngươi còn đi khắp nơi tìm các ngươi. Nếu ba đứa còn không trở lại, có lẽ người toàn thôn đều sẽ đi tìm.”

Liễu Nha Nhi vỗ đùi, không hay, nàng còn chưa làm cơm tối.

Liễu Đông Thanh căng thẳng, thầm nghĩ hỏng rồi có lẽ lát nữa cha hắn sẽ cho hắn ăn một trận đòn thịt xào măng.

Tần Mộc cũng thầm nghĩ không ổn, Đông Thanh ca có khả năng bị đánh.

“Nhị nãi nãi, chúng ta về nhà trước!”

Chào hỏi xong, ba người vội vàng chạy về nhà.

Quả nhiên, vừa về đến cửa nhà, Liễu Đông Thanh đã nhìn thấy cha mình cầm nhánh cây chờ bọn họ.

“Cha!”

“Liễu thúc!”

Ba người đứng gần nhau yếu ớt nói như chim cút.

Cha Liễu không đáp lại, giơ tay lên muốn đánh lên người Liễu Đông Thanh. Liễu Nha Nhi nhanh tay cản lại trước khi nhánh cây đánh xuống.

“Tê ~” Tuy cha không dùng hết sức, nhưng nhánh cây đánh vào người không phải đều đau giống nhau sao.

Trong lòng Liễu Nha Nhi oán thầm, sớm biết đau như vây, nàng sẽ không miễn cưỡng cản lại.

“Nha Nhi làm gì vậy?” Cha Liễu thấy người bị đánh là nữ nhi, lâp tức đau lòng

Có lẽ do bị đánh đau, Liễu Nha Nhi nước mắt lưng tròng, tức giận nói: “Ca ca và Tần Mộc ca thương cha và nãi mỗi ngày đều làm việc vất vả, nên lên núi đi bắt thỏ hoang phụ giúp gia đình.Chúng ta chỉ muốn thừa dịp thịt còn tươi đem vào huyện bán được thêm mấy đồng. Cha thì ngược lại không hỏi đúng sai đã lập tức đánh người.”

Liễu Nha Nhi nói một hồi, không biết là vết thương trên người quá đau, hay là do trong lòng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống muốn cản cũng cản không được.

Liễu Nha Nhi vừa khóc, đã lập tức khiến cho những người ở đây đau lòng không thôi.

Người ta đều nói tình thân lớn nhất, thật đúng là không hề nói dối. Tiền thị thấy cháu gái bị đánh, còn đánh tới khóc, trong lòng lập tức nổi lửa đánh một cái lên lưng nhi tử, tức giận nói:”Ngươi lợi hại lắm phải không? Đánh cháu gái, cháu trai ta.”

Có lẽ là cha con liền tâm, Liễu Nha Nhi vốn đang khóc đến rối tinh rối mù nhìn thấy một màn này, đột nhiên lại cảm thấy có lỗi với cha, khóc nức nở nói: “Nãi nãi, cháu không đau, người đứng đánh cha cháu. Đi thôi, chúng ta mau vào nhà, cháu có thứ tốt muốn cho nãi nãi xem.”

Trên chiếc bàn vuông nhỏ không nhìn ra màu sắc ban đầu, đặt mười lượng bạc vụn, bảy mươi hai tiền đồng, công thêm ba chiếc bánh bột ngô nhân thịt.

Tiền thị kinh ngạc không khép được miệng, cha Liễu cũng bị chấn động một chút.

Mười lượng, đủ mười lượng……

“Nha Nhi tiền này từ đâu ra?”

Vừa nghe nãi nãi hỏi, Liễu Đông Thanh đã hoàn toàn quên mất bộ dạng sợ bị đánh đến hoảng của mình vừa rồi như thế nào, lúc này nước miếng tứ tung miêu tả sinh động như thật bọn họ bán con thỏ như thế nào, làm sao lại được cho bánh bột ngô, rồi Liễu Nha Nhi bán hình vẽ y phục được mười lượng bạc như thế nào.

Hắn nói xong lại tìm thất cả những từ ngữ khoa trương nhất mà mình biết để khen Liễu Nha Nhi thêm lần nữa.

Tiền thị ôm chầm lấy cháu gái, cười đến mức ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: “Phần mộ tổ tiên Liễu gia hương khoí đầy đủ, lúc trước con ta có thể làm tú tài, bây giờ Nha Nhi cũng vô cùng lợi hại.”

Tiền thị cười xong lại khóc. Bà nhớ tới trượng phu cùng con dâu đã qua đời của mình.

“Nãi nãi, đừng khóc! Chờ sau khi Nha Nhi lớn lên, sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó để nãi nãi được hưởng phúc.” Liễu Nha Nhi khẽ đưa tay xoa nước mắt cho Tiền thị.

“Được được! Nãi nãi chờ hưởng phúc của Nha Nhi chúng ta! Các ngươi chạy tới chạy lui nhất định đã mệt rồi, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi, nãi nãi đi nấu cơm.”

Tiền thị lấy tay áo xoa nước mắt, bỏ tiền vào hộp nhỏ đầu giường rồi xoay người xuống bếp làm cơm tối.

Cha Liễu múc nước cho ba người rửa mặt, chờ ba đứa trẻ rửa xong, cha Liễu lại đi đến hỏi: “Nha Nhi, còn đau không?”

“Con không đau!”

Cha Liễu ngồi xổm người uống lấy khăn lau mặt cho Liễu Nha Nhi, nói: “Do cha sai, không nên đánh mà không hỏi nguyên nhân! Nha Nhi tha thứ cho cha có được không?”

“Được!”

“Vậy Thanh Nhi thì sao có tha thứ cho cha hay không?” Cha Liễu nghĩ tới vừa rồi nếu Nha Nhi không nhanh tay cản lại, một roi đó đã rơi lên người nhi tử.

Liễu Đông Thanh như bị điện giật, sau đó ngẩng đầu cười toe toét nói: “Con không trách cha, cha cũng chỉ sợ bọn con xảy ra chuyện mà thôi. Cha, con nói cho người biết, Nha Nhi nhà chúng ta hôm nay rất lợi hại, Còn có Tần Mộc, Tần Mộc cũng rất giỏi. Hắn tùy tiền làm một cái bẫy đã có thể bắt được thỏ hoang. Bọn họ đều là cái này…”

Liễu Đông Thanh nói xong liền giơ ngón tay cái lên, sau đó lại nói: “Nha Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, con sợ sau này muội ấy gả đến nơi khác, nhà xa chúng ta không bảo vệ được, không bằng chờ Nha Nhi trưởng thành, gả cho Tần Mộc đi. Con đã từng hỏi Tần Mộc, hắn nói hắn sẽ không bắt nạt Nha Nhi! Ai da! Cha…… Cha…… Người sao lại đánh con?”

Liễu Đông Thanh vừa rồi còn tình cảm mãnh liệt diễn thuyết, nháy mắt đã bị đá một cái vào mông.

“Nha Nhi, cha đánh ta, muội không giúp ta sao? Ta là vì tốt cho muội!” Liễu Đông Thanh nhìn muội muội, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Giúp? Nàng không đi lên đánh thêm mấy cái đã tốt lắm rồi.

Tần Mộc đứng một bên chân tay luống cuống. Hắn giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải.

Ai nha, Đông Thanh ca tự cầu nhiều phúc đi!

Cơm chiều là mì cùng ngũ cốc, bánh bột ngô chưởng quầy Bách Vị Lâu được đặt trong nồi nóng, hương thơm lập tức lan tỏa ra bốn phía.

Bánh bột ngô nóng hổi lại được cắt thành từng miếng nhỏ, như vậy mỗi người đều có thể ăn được mấy miếng.

“Bánh bột ngô này ăn ngon quá!” Liễu Nha Nhi gặm bánh bột ngô, nhai nhân, không nỡ nuốt vào..

Bánh bột ngô trong tay Liễu Đông Thanh đã sớm ăn sạch sẽ, nói: “Bên trong nhân có thịt, lại do đầu bếp tửu lầu làm có thể không ngon được sao?”

“Nếu để Nha Nhi làm, hương vị nhất định sẽ còn ngon hơn so với cái này!” Tần Mộc vẫn luôn kiệm lời đột nhiên nói ra một câu như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp