Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi

Chương 42


9 tháng

trướctiếp

“Cố tình chọc giận người ta hả?” Từ Thanh Gia không thèm nhìn, cô ta cũng uống một chút rượu, nhưng đã cho thêm nước, không say bằng Tang Ngâm: “Nhức cả mắt, đi tìm em trai tôi đây.”

Cô ta vẫy tay hai lần ra hiệu. trượt xuống từ trên chiếc ghế cao, trực tiếp đi về phía Lâm Gia Chú đang ở trung tâm của đám người.

Khi còn cách hai bước, Từ Thanh Gia tuỳ ý huýt nhẹ một tiếng sáo, đợi sau khi Lâm Gia Chú nhìn về phía cô ta liền đưa tay nắm lấy cổ áo của cậu ấy, hôn sâu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Đã sắp đến 0 giờ, những người đã ngấm rượu cũng không tỉnh táo cho lắm, một giây yên lặng, tiếng reo hò vang lên hết đợt này đến đợt khác, không khí lại nóng lên, dần dần lên đến đỉnh điểm.

Tang Ngâm ngồi vững trên ghế, eo lưng tạo thành một đường cong dựa vào, treo lên người Hoắc Nghiên Hành.

Nghiêng đầu, một bên trán dán vào cằm Hoắc Nghiên Hành, bối rối nhìn toàn bộ hành động của Từ Thanh Gia.

Cô ngửa đầu lên, trán đụng vào môi Hoắc Nghiên Hành, hai tay còn ôm lấy má anh, dùng ngón trỏ và ngón giữa niết tai anh, dẩu môi, thổi ra một luồng khí.

Không nghe thấy âm thanh trong tưởng tượng, Tang Ngâm cau mày: “Kỳ lạ, tại sao mình huýt sáo không ra tiếng.”

Hoắc Nghiên Hành: “…”

Quán ăn ngoài trời dùng một chiếc cửa kính sát đất ngăn cách hai khu vực, trong phòng mở điều hoà, duy trì nhiệt độ ở mức hai mấy độ, Tang Ngâm uống rượu xong cảm thấy nóng, cởi sạch áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo hai dây, lộ ra chiếc eo thon.

Hoắc Nghiên Hành cầm lấy chiếc áo khoác len cô vứt bên cạnh, rũ ra: “Đưa tay ra.”

Tang Ngâm mắt điếc tai ngơ, còn đang xoắn xuýt tại sao bản thân huýt sáo lại không có tiếng, lại thổi một hơi về phía Hoắc Nghiên Hành.

Hoắc Nghiên Hành từ bỏ việc giao tiếp với cô, một tay giữ cổ áo khoác, một tay vòng qua cổ tay cô, nửa ôm lấy khoác áo khoác lên người cô.

Cũng không biết quần áo ngày nay thiết kế kiểu gì, cái dài thì dài đến mức không hợp lẽ thường, cái ngắn thì ngắn một cách quá đáng.

Chiếc áo khoác len dài bằng áo hai dây, mặc lên cũng không thể che được eo của Tang Ngâm.

Hoắc Nghiên Hành cau chặt mày, kéo góc áo len của cô xuống, nhưng chẳng có hiệu quả gì, lại cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.

Tang Ngâm vùng vẫy: “Nặng quá , không muốn.”

Hoắc Nghiên Hành đè tay cô xuống, nhắc nhẹ: “Mặc vào.”

Tang Ngâm trợn tròn mắt, không thể tin được: “Anh mắng với em à?”

“…Anh đâu có.”

Khóe miệng Tang Ngâm lập tức cụp xuống, đầy tủi thân lên án: “Vì một chiếc áo mà anh mắng em.”

Tang Ngâm sau khi say rượu trước sau như một vẫn khó đối phó hơn bao giờ hết, giống như diễn sâu quá độ.

Nhưng Hoắc Nghiên Hành thích.

Anh thơm lên chóp mũi cô, dỗ dành: “Sợ em cảm lạnh.”

Tang Ngâm sau khi say rượu cũng rất dễ dỗ, một nụ hôn liền thành công vuốt lông của cô xuống.

“ Vậy anh thơm thơm em thêm đi, rồi em sẽ tha thứ cho anh.” Cô nhắm mắt lại, tạo tư thế.

Hoắc Nghiên Hành cười nhẹ một tiếng, Cúi đầu thơm lên môi cô.

Ngậm lấy môi dưới của anh, chà xát giữa hai hàm răng, như tìm được niềm vui nào đó, gặm cắn một hồi, cảm thấy không dễ chịu lắm, mở mắt, tháo kính của anh xuống.

Lại hôn lên lần nữa, bỏ qua môi của anh, trực tiếp tiến thẳng vào.

Quầy bar nằm ở góc, bây giờ cách 0 giờ còn 5 phút, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi phòng, đứng kín thành vòng tròn bên cạnh hàng rào.

Người pha chế rượu không biết rời đi lúc nào, lúc này trong quầy bar chỉ có Hoắc Nghiên Hành và Tăng Ngâm.

Giữa quá trình trao đổi nước bọt, có vị hơi chát của rượu.

Hoắc Nghiên Hành chỉ ôm cô, tránh để cô bị ngã xuống, về phần hôn, anh không đáp lại cũng không từ chối, mặc cho Tang Ngâm quấy phá.

Đôi mắt hơi cụp xuống chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ.

Tang Ngâm tự mình chơi vui đến mức quên trời quên đất, đấu đá lung tung xong rút lui với bộ dạng uể oải, chép chép miệng như thể hồi tưởng lại hương vị: “Thơm thơm.”

Nói xong,  lại đột nhiên cúi người, nặng nề hôn lên.

Hoắc Nghiên Hành bật cười: “ Uống bao nhiêu rồi?”

“Một ly.”Tang Ngâm dơ một ngón trỏ lên: “Một ly thui.”

Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn các loại ly rượu rỗng trên quầy bar, giây tiếp theo đã bị kéo lại.

“Nhìn em!” Tang Ngâm ngồi thẳng lên một chút, chắn tầm nhìn của Hoắc Nghiên Hành, lặp lại giống như một cái máy lặp: “Nhìn em, nhìn em, nhìn em.”

“Ừ.” Hoắc Nghiên Hành mặc lại chiếc áo khoác bị tuột xuống cho cô: “Nhìn em.”

“Em có đẹp không?” Tang Ngâm hỏi.

“Đẹp.” Hoắc Nghiên Hành trả lời.

“Thế em và Từ Thanh Gia ai đẹp hơn?”

Hoắc Nghiên Hành không hiểu: “Sao lại so với cô ấy.”

Tang Ngâm kéo mặt anh sang hai bên, nhe răng hung ác: “Anh chỉ cần trả lời thôi!”

Hoắc Nghiên Hành cười: “Em đẹp.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng, Tang Ngâm hừ hừ hai tiếng, lại bẹo mặt anh, cảnh cáo: “Có đẹp thì cũng không cho phép anh có ý đồ với em.”

Hoắc Nghiên Hành cảm thấy mặt mình sớm muộn cũng bị cô kéo rách, đến lúc đó vị công chúa ngang ngược này lại nói anh già.

Nhưng bây giờ mà bảo cô nhẹ tay, chắc chắn sẽ làm loạn, thờ dài một tiếng, tuỳ cô vậy.

Nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Vừa rồi ai hôn anh trước.”

“Em.” Tang Ngâm rất thành thực, quay ngược tay chỉ vào mình: “Thế thì em có thể có ý đồ với anh còn anh thì không được.”

Hoắc Nghiên Hành không nói gì, lấy tóc bên trong áo khoác ra cho cô, theo thói quen niết tai cô.

Người đàn ông đột nhiên chạm vào công tắc nhạy cảm của cô, Tang Ngâm ngay lập tức trở n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp