Hoa Hồng Cắm Ngược

Chương 6


1 năm

trướctiếp

"Còn tốt, còn tốt." Lý Văn nhéo nhéo chân Trang Vu: "Từ trên cầu thang lăn xuống nhưng có thỏ bông giảm xóc, còn có cậu kịp thời tiếp được cậu ấy, chỉ là có một chút khớp xương sai vị trí với trầy da mà thôi."

Trang Vu đau đến khóc lên, khóc mệt thì yên tĩnh một hồi, thỉnh thoảng hít hít cái mũi, đáng thương nhìn Thích Dung Thịnh. Ngón tay Thích Dung Thịnh vô thức gõ vào mặt bàn, sau đó đưa cho Trang Vu cầm: "Như vậy không được."

"Nếu hôm nay không phải tôi đến kịp, hoặc là trong lòng Chúc Chúc không có thỏ bông thì chắc chắn bị gãy xương rồi. Mà lúc tôi không có ở đây, dì Phương không đón được cậu ấy."

Lý Văn gần đây cũng đã thích ứng với biệt danh mới của Trang Vu, tuy rằng không biết từ đâu mà có. "Cậu muốn sắp xếp Chúc Chúc ở đâu"

“Căn hộ này còn có một tầng hầm lớn.” Thích Dung Thịnh sắc mặt không dễ nhìn, nhưng vẫn là bình tĩnh phân tích: “Tầng một không có nhà ở, cũng không an toàn, lầu hai rất nguy hiểm, so ra, chỉ có tầng hầm là thích hợp nhất"

"Cậu muốn làm phòng trẻ em cho cậu ấy ở tầng hầm?" Lý Văn kinh ngạc: "Tuy rằng nghe có vẻ khó tin, nhưng tình huống của Chúc Chúc như vậy, chỉ sợ cũng chỉ còn cách này."

"Gần đây tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này. Đúng lúc là hệ thống năng lượng mặt trời nhân tạo của bạn tôi đã được phát triển cách đây không lâu. Tôi nghĩ có thể lắp đặt hệ thống này ở tầng hầm đồng thời thiết kế sân vườn, tất cả đều sử dụng vật liệu không độc hại" Thích Dung Thịnh nói. Siết chặt ngón tay của Trang Vu." Tất cả công việc đã hoàn thành. Hai ngày nữa, sau khi trong phòng thoáng khí, chúng tôi có thể sống ở đó."

Lý Văn nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu rất được đó, lúc này mới hơn nửa tháng, mà cậu làm được nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu ngay từ đầu đã dự định đặt người ở tầng hầm ngầm nuôi?"

Thích Dung Thịnh ngầm tránh đề tài này: "Dù thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy."

Giữa tầng trệt và tầng hầm có một cầu thang chìm hoàn toàn tách biệt với tầng trên. Thích Dung Thịnh và Lý Văn cùng đi xuống trước cửa tầng hầm, đẩy cửa ra.

Đằng sau cánh cửa là một thế giới mới.

Thời gian dành cho ngôi nhà nhân tạo dưới tầng hầm hoàn toàn dựa theo thời gian bên ngoài mà xác định, hiện tại là ba bốn giờ chiều, ánh nắng màu cam buổi chiều chiếu vào sân, khiến từng bông hoa, cây cỏ cây ở đây rất tươi mát.

Lý Văn vừa đi vừa cảm thán nói: "Tầng hầm ngầm này cũng quá lớn, hơn nữa thẩm mỹ của nhà thiết kế rất tốt, vô cùng gần gũi với tự nhiên. Nếu như trước đó không biết đây là tầng hầm nhân tạo, tôi chỉ sợ cũng không phân biệt được trong hay ngoài phòng."

Thích Dung Thịnh không lộ ra chút nào: "Vốn là để mê hoặc Chúc Chúc, tất nhiên phải làm cho giống thật."

Nói tới đây, Lý Văn không khỏi hỏi: "Nhưng nếu Chúc Chúc không bị bệnh, Cậu cần gì phải giam cậu ấy ở chỗ này? Hơn nữa với năng lực của cậu ấy, căn cứ kia đều có thể chạy thoát, cậu làm sao có thể giữ được cậu ấy ở chỗ nho nhỏ này."

"Tôi là muốn em ấy tạm thời buông xuống thù hận." Thích Dung Thịnh nheo mắt, đánh giá phiến lá của một gốc cây sơn chi cách đó không xa, "Em ấy cần một không gian để kết nối với mười năm đã bỏ lỡ."

"Mười năm bỏ lỡ", Lý Văn suy nghĩ một chút, dần dần hiểu ra: "Nhưng nói lời thật lòng, cũng may Chúc Chúc hiện tại tâm lý là một đứa trẻ, bằng không kế hoạch của cậu không thể thực hiện được"

Thích Dung Thịnh cười khổ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, mở cửa căn nhà nhỏ: "Vào xem một chút."

Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ*

("*" Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ : căn nhà mặc dù nhỏ nhưng đồ dùng nội thất đều đầy đủ)

Lý Văn tiện tay sờ sờ búp bê mèo con trên kệ, liền bị tiếng nhạc làm cho hoảng sợ: "Nơi này so với thiết kế trên lầu đơn giản hơn rất nhiều."

“Vốn chuẩn bị cho thiếu niên mười tám tuổi, kết quả bây giờ vào ở lại là một bạn nhỏ." Thích Dung Thịnh bất đắc dĩ nói, nhưng cũng không nóng nảy. "Có việc tôi còn phải nhờ cậu hỗ trợ."

Trang Vu giữ chặt thỏ bông nhỏ, bị Thích Dung Thịnh ôm xuống lầu. Lần trước từ trên cầu thang ngã qua về sau, cậu liền rất ít đến cầu thang chơi, điển hình cho người một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.**

("**" một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng: khi người bị tổn thương hoặc bị làm cho kinh sợ thì sẽ nảy sinh tâm lý phòng ngừa, nghi hoặc rồi khi rơi vào hoàn cảnh tương tự sẽ dễ nảy sinh tâm lý bất an)

“Anh!" Trang Vu nhẹ nhàng vuốt đôi tai dài lông xù của con thỏ bông."Chúng ta sắp đi đâu vậy?"

"Đến nhà mới." Thích Dung Thịnh kiên nhẫn nói với cậu: "Có buồn ngủ không, em ngủ một giấc trước đi, tỉnh lại là đến nhà mới ngay."

Trang Vu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ, hiển nhiên thuốc an thần của Lý Văn đã có tác dụng. Thích Dung Thịnh chậm rãi đi xuống tầng hầm, mở cửa, đặt Trang Vu lên chiếc giường lớn trong căn phòng nhân tạo rồi đắp chăn lại cho cậu.

Sau đó, anh đứng dậy và đi đến phòng làm việc bên cạnh để giải quyết công việc.

Vừa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, Trang Vu còn đang mê man chạm vào con búp bê đặt ở cuối giường, liền xuống giường đi dọc theo bức tường, thấp giọng hỏi: "Anh? Anh? Anh đang ở đâu?"

"Anh ở đây.” Giọng nói Thích Dung Thịnh từ một gian phòng khác truyền đến, Trang Vũ nhẹ nhõm một hơi, bước nhỏ chạy vào phòng khách.

"Em thích nơi này không?” Thích Dung Thịnh theo thói quen giang hai tay ôm lấy Trang Vũ, để cậu ngồi ở trên đùi mình, may mà Trang Vũ dáng người mảnh khảnh, ôm hắn cũng vừa vặn.

"Vâng,... em rất thích"  

Thì ra Trang Vu từ nhỏ đến lớn lúc suy nghĩ giọng nói đều có chút kéo dài, Thích Dung Thịnh đem hoa quả cắt nhỏ đẩy tới, hỏi cậu: "Em muốn ăn miếng nào?"

"Muốn ăn...... dâu tây" Trang Vu hơi chu miệng: "Muốn anh đút."

Thích Dung Thịnh tay đang cầm nĩa hơi trượt một cái, sau đó bình tĩnh chọn miếng dâu tây đỏ ngon nhất đưa đến bên miệng Trang Vu: "Ăn đi."

Trang Vu cười híp mắt ăn một miếng dâu tây, lại nghĩ tới muốn chia sẻ, còn chưa kịp nuốt xuống đã lập tức đem dâu tây đã cắn một miếng đưa đến bên miệng Thích Dung Thịnh: "Anh cũng ăn đi."

Quay ngược thời gian về năm sáu năm trước, Thích Dung Thịnh cũng từng có một đoạn thời gian phóng đãng không kiềm chế được. Khi đó cả ngày ở một số hội sở cùng đám oanh oanh yến yến uống rượu chơi đùa, cũng rất hứng thú trò đút hoa quả này.

Một cô gái hoặc chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp, ngậm nho hoặc các loại trái cây khác trong miệng mình, cúi xuống sau đó đưa chúng vào miệng đối phương rồi ăn một cách ngon lành.

Chỉ là Thích Dung Thịnh chê người ngoài không sạch sẽ cho nên chưa từng thử qua lần nào. Chỉ là những người đó làm sao có thể so được với người trước mặt này.

Đầu ngón tay Trang Vu dính một chút nước dâu sền sệt màu đỏ thẫm, làm nổi bật ngón tay trắng nõn, đôi mắt to hồn nhiên trong suốt, lòng đầy chờ mong nhìn hắn.

Thích Dung Thịnh không hiểu sao cổ họng lại khô khốc, từ chối: "Em tự ăn đi."

Trang Vu tay cầm dâu tây không biết làm sao, dấu vết oxy hoá ở vết cắn như mất hết sức sống vì bị vứt bỏ.

Điều này lại làm cho Thích Dung Thịnh không chịu được, đành phải cúi đầu ăn quả dâu tây đáng thương này, ai ngờ Trang Vu thấy hắn muốn ăn liền giơ tay lên muốn thuận tiện cho hắn, lại làm cho môi Thích Dung Thịnh đụng phải đầu ngón tay Trang Vu.

Ngay lúc Thích Dung Thịnh vừa muốn né tránh, Trang Vũ lại vô ý thức rút tay lại, sau đó cậu thỏa mãn liếm đầu ngón tay, hút sạch nước dâu còn sót lại trên đầu ngón tay.

Thích Dung Thịnh theo bản năng nhét một miếng dâu tây đỏ vào miệng, đặt Trang Vũ từ trên đùi mình xuống, loạng choạng rời khỏi phòng làm việc. "Em ăn một mình đi, Anh còn có chút việc phải xử lý."

“Được.” Trang Vu khó hiểu liếc nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của Thích Dung Thịnh, vui vẻ ăn quả dâu tây tiếp theo.

Ngày hôm sau khi dì Phương đi chợ về,lúc Thích Dung Thịnh đi ngang qua phòng bếp nhìn thoáng qua, chợt thấy trong túi trong suốt có một mảnh màu đỏ, sắc mặt hơi đổi: “Sau này đừng đưa dâu tây xuống nữa."

“Vì sao?” Dì Phương đang rửa trái cây với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu chủ nhỏ rất thích.”

“… Tôi không thích.”

Tác giả có lời muốn nói: Nụ hôn gián tiếp đầu tiên ở đây! Trong chương tiếp theo, mối quan hệ giữa anh Thích và Chúc Chúc sẽ diễn ra như một chuyến tàu lượn siêu tốc, vì vậy hãy nhớ thắt dây an toàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp