(Thập Niên 70) Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 38


10 tháng

trướctiếp


Người phụ nữ bảo người đàn ông bình tĩnh lại: ''Anh chẳng qua cung cấp cho anh ta một vài lời giải thích về kỹ thuật, anh ta chỉ là tặng cho anh một vài bức thư pháp và hội họa mà thôi, quay lại và dấu bức tranh đi, lại không có tiền thăm viếng, anh ấy chết nhanh như vậy, chút chuyện nhỏ này, chắc chắn sẽ không đến kịp để thú tội.

Người đàn ông đã nhẹ nhõm đôi chút, dù sao, nơi thâm sơn cùng cốc này, cũng sẽ không có người đến, anh ta trò chuyện với người phụ nữ.

''Chị à, chị nhờ tôi giúp chị giới thiệu giáo sư Cố của đơn vị chúng tôi, tôi nghĩ rằng việc này sẽ không thành.''

Người phụ nữ vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình, cô ta bối rối: ''Nói thế nào, người vợ cũ kiên quyết chia tay, quay đầu lại liền kết hôn, Cố Thành Phong vẫn vì vợ anh ta mà giữ thân như ngọc?''

Người đàn ông nói với một nụ cười gượng gạo: ''Tôi không biết chắc, dù sao, các chị dâu nhiệt tình trong đơn vị giới thiệu đối tượng cho anh ta, đều bị anh ta từ chối, tôi vẫn là cấp dưới của cấp dưới của anh ấy, tôi nào dám giới thiệu đối tượng cho lãnh đạo? Tôi còn chưa tìm thấy cơ hội để nói chuyện với anh ta.''

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, như thể cô ấy đã quyết định chủ động: ''Cố Thành Phong quá quan trọng rồi, Thôi Hưng Đông từng nghĩ đến việc bắt cóc anh ta, nhưng khả năng để hành động được quá khó đi, tôi chỉ mới nghĩ đến kế hoạch để đứng về phía anh ta, hay là, anh giúp tôi tạo cơ hội gặp anh ta một cách tình cờ, chỉ cần quen biết, nước chảy đá mòn, sẽ có cách có thể làm trái tim anh ta mềm nhũng.''

Người đàn ông suy nghĩ một lúc: ''Lần trước tôi nghe giáo sư của chúng tôi nói rằng hai cô con gái của họ sẽ đi chơi vào tuần tới, anh ta đang xin đơn vị để được nghỉ phép và muốn đi cùng với những người lớn trong gia đình, Cố Thành Phong quan tâm đến con cái của mình nhất, hay là chị thử tiếp cận bọn trẻ trước, sau đó hãy tiếp cận anh ta.''

Đôi mắt của phụ nữ sáng lên, không có nhiều người đàn ông yêu thương con gái của họ như thế và thậm chí ít người yêu thương con gái của họ được như Cố Thành Phong, ngay cả các cháu gái của gia đình đối thủ anh ta cũng coi họ như con trong nhà, thậm chí là ngoại tộc.

Nếu một người đàn ông có điểm yếu, sẽ thật dễ dàng để xử lý, chỉ cần là đứa trẻ chấp nhận cô ta, có thể sẽ nhận được sự ưu ái Của Cố Thành Phong, sau đó từ từ tìm cách hành động.

''E là chị nên bắt đầu làm bảo mẫu nhà anh ta trước.''

Người phụ nữ nói: ''Anh nói đúng, tôi sẽ tìm cách tiếp cận thử.''

Người đàn ông lại nói: ''Nhưng chồng Tô Anh là một người hay ghen, cứ như vậy để người lớn cùng những đứa trẻ ra ngoài du lịch, chị cảm thấy anh ta sẽ giao cho Cố Thành Phong sao?''

Tô Anh thăm dò một chút, liếc nhìn dưới gốc cây, trong lòng đoán, tên cấp dưới của Cố Thành Phong ở dưới gốc cây kia, chắc là người mà do cô ấy đã cung cấp cho Hàn Cảnh Viễn, một trong mười mấy người trong danh sách kia.

Có điều người phụ nữ đang nói chuyện kia, sẽ không bao giờ xuất hiện trong ký ức Của Thôi Hưng Đông.

Mặt trời phía trên ngọn cây dần dần lặn ở phía tây, kéo bóng của hai người dưới gốc cây ngày càng dài hơn, Tô Anh trở nên thiếu kiên nhẫn, bọn họ thảo luận về cách để gặp gỡ một cách tình cờ, nhưng cô ấy không thể kết thúc cuộc thảo luận, vẫn cứ thảo luận chưa xong, hại cô ấy muốn rời đi cũng không được.

Dự đoán của Tô Anh quả không sai chút nào, Hàn Cảnh Viễn tìm những đứa trẻ từ bên ngoài về, thấy Tô Anh vẫn chưa quay lại, anh ta đến văn phòng tìm Tô Anh.

Mùi giấm nồng nặc trong nhà, thấy rằng cô ấy lâu như vậy vẫn chưa trở lại, có thể sẽ đi tìm tên phiền phức đã nhìn thấy cô ấy lần cuối.

Triệu Hương thấy anh ta đang tìm kiếm vợ của mình, vì vậy cô ta nói: ''Nó nằm ngay cạnh góc tường, nơi các thành viên trong gia đình đều có thể nhìn thấy nó, có ánh sáng ban ngày, ngay cả khi mọi người nhìn thấy nó, họ sẽ không buôn chuyện lung tung, tôi đoán Tiểu Tô đã cố tình chọn một nơi dễ dàng nhìn thấy như vậy.''

''Lúc đầu vẫn còn nói chuyện rất tốt, hai người họ nói chuyện trong khoảng năm hoặc sáu phút. Đột nhiên, cái tên Tiểu Trần đó, hét lên thảm thiết và những tiếng la hét thật kỳ lạ, như thể bị ai đó đột nhiên nghiền nát xương. Tôi sợ hãi và chạy ra ngoài để xem. Khuôn mặt của Tiểu Trần trở nên nhợt nhạt, trán đầy mồ hôi, và anh ta quỳ một đầu gối trên mặt đất, tay phải vẫn đang nắm lấy tay Tiểu Tô.''

''Tôi cảm thấy điệu bộ đó, có lẽ là khi anh ta bắt tay với cô ấy để nói lời tạm biệt, bị cô ấy bóp đau đến không chịu được, vì vậy mà đã quỳ xuống.''

''Chậc chậc chậc chậc, chúng ta đều đoán, Tiểu Trần đã nói cái gì đó quá quá  đáng, làm Tiêu Anh tức giận mà trừng phạt hắn, chúng ta đoán không ra, thật sự là đoán không ra.''

Sau khi nói một tràng, vẫn không nói vào phần trọng điểm, Tô Anh đã đi đâu.

Hàn Cảnh Viễn gấp gáp, gần đây phát sinh quá nhiều tình huống ngoài ý muốn, anh đã trở thành chú chim sợ cung rồi, lo lắng hỏi: ''Chị dâu, chị có biết Tô Anh đi đâu không?''

Khi Triệu Hương nghe nói rằng Tô Anh vẫn chưa về nhà, cô ấy cũng lo lắng: ''Tôi không biết, đến giờ cơm rồi mà vẫn chưa quay lại? Đừng tìm xung quanh, anh đi hỏi Trần Vô Thanh đi.''

Khi Hàn Cảnh Viễn nghĩ đến lúc chia tay, Tô A

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp