(Thập Niên 70) Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 35


10 tháng

trướctiếp


Hàn Cảnh Viễn nghi ngờ động cơ gây án, chính các nhà lãnh đạo cũng muốn biết.

“Chúng ta nên xem xét lại cuộc đời của Trần Võ Sinh một lần nữa. Trước khi xuống nông thôn, tôi chưa từng gặp vợ anh, lúc đến Tây Bắc càng không có cơ hội tiếp xúc. Sau khi đến đảo Nam, ngoại trừ một lần vô tình gặp ở chợ thì lần trước cô ta đã xuống biển bảo vệ giúp anh không bị phát hiện.”

Trần Đoàn nghĩ thế nào cũng không hiểu: “Chỗ này có điểm đáng ngờ, Thẩm Mỹ Tĩnh lén lút ra ngoài gặp đối tượng nguy hiểm, còn đến đồn công an tố cáo Tô Anh có ý định giết người. Nếu những gì cô ta nói là thật thì sau khi Tô Anh cứu Trần Võ Sinh, điều gì khiến cô thay đổi ý định ngay lập tức, kéo Trần Võ Sinh ra rồi đẩy xuống biển để anh ta chết đuối?”

Anh ta dừng lại một chút, giải thích những nghi ngờ của mình.

“Nếu có thể tìm được động cơ khác thường của Tô Anh thì có lẽ sẽ biết được hành vi bất thường của Trần Võ Sinh.”

Trần Võ Sinh không có chút ký ức nào về việc bị nhấn chìm trong nước, Thẩm Mỹ Tĩnh cũng không nói dối. Rất có thể lúc đó Trần Võ Sinh đã nói gì đó khiêu khích Tô Anh khiến cô ấy tức giận đến mức muốn giết anh ta ngay lập tức.

Có lẽ lúc dìm anh ta xuống nước, Tô Anh dần bình tĩnh lại. Bởi vì khẩu cung của Thẩm Mỹ Tĩnh khiến Tô Anh bình tĩnh lại nên kéo Trần Võ Sinh lên bờ.

Cuối cùng anh ta cũng không chết.

Lúc ấy, không ai thắc mắc chuyện này. Mọi người đều cho rằng đồng chí Tô Anh sợ gặp rắc rối, không muốn bị buộc tội giết người, cũng không muốn bị thẩm vấn nên mới làm vậy. Hơn nữa Trần Võ Sinh cũng không nhớ chuyện lúc ấy, còn muốn bảo vệ ân nhân cứu mạng nên mọi người không đi sâu vào vấn đề này.

Nhưng không tìm hiểu rõ ràng không có nghĩa là nó không xảy ra. Hiện tại xuất hiện nhiều phản ứng dây chuyền có điểm đáng ngờ, nhất định phải điều tra ra nó thì mới tạo ra bước đột phá.

Bốn người ở đây đều biết rõ nhưng ba vị lãnh đạo ở đây đều không nói gì khi đối mặt với Hàn Cảnh Viễn đang căng thẳng.

Thấy Sử trưởng Tề và Trần Đoàn không có ý định mở miệng, Hứa Càng Chu chửi thầm trong lòng, tại sao lúc nào anh cũng là người đắc tội với người khác.

Không còn cách nào khác, anh ta đành phải hỏi. Chỉ cần anh nói ra, Hàn Cảnh Viễn là người có trách nhiệm, nhất định sẽ nói thật.

“Hôm đó cậu cũng ở trên bãi biển, Tô Anh có cứu Trần Võ Sinh lên không?”

Trần Đoàn cảm thấy này vấn đề quá nhạy cảm, anh ta không nên nghi ngờ.

Chỉ cần không đề cập thì sự nghi ngờ này cũng sẽ trở thành một cái mụn mủ trong lòng mỗi người. Dù sao cũng phải có người chọc thủng nó.

……

Hàn Cảnh Viễn nhớ lại ngày hôm đó, gió biển mạnh kéo theo sóng lớn. Không ai biết sóng biển cuốn anh ta xuống chỗ nào, ngay cả anh cũng không chắc mình có thể cứu được Trần Võ Sinh hay không.

Với tầm nhìn cực ngắn này, có thể tìm thấy Trần Võ Sinh có lẽ là lúc anh ta chỉ còn là một xác chết.

Nhưng Tô Anh phản ứng nhanh hơn anh rất nhiều. Cô có thể mô tả vị trí vô cùng chính xác. Lúc Trần Võ Sinh được cứu thì vẫn còn duy trì một phần ý thức.

Vì vậy lúc xảy ra cãi vã trên bãi biển, Hàn Cảnh Viễn nhắm hai làm ngơ, lùi về sau và bịt tai lại.

Anh không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì cả.

Hàn Cảnh Viễn nghiêm túc nói: “Khi mặc trên người bộ quân phục này, tôi thề, lúc ấy sợ bại lộ nên không mạo hiểm quan sát, do đó không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó nên không thể làm chứng cho lời khai của Thẩm Mỹ Tĩnh.”

Cục đá trong lòng các vị lãnh đạo đều được bỏ xuống, Hàn Cảnh Viễn sẽ không nói dối. Nếu anh nói không nhìn thấy thì chính là không nhìn thấy thật.

Cục diện hiện tại lại lâm vào bế tắc, chỉ có người trong cuộc mới có thể trả lời cho câu hỏi này.

Họ chỉ có thể hỏi trực tiếp Trần Võ Sinh hoặc Tô Anh để được giải đáp.

Hứa Càng Chu nói: “Người của chúng ta đang điều động cơ của Trần Võ Sinh, nhưng chúng ta cũng không thể bình chân như vại được. Tôi có ý này. Hàn Cảnh Viễn, cậu về nhà hỏi vợ mình đi, nói không chừng bên phía cô ấy có manh mối.”

Hàn Cảnh Viễn lạnh nhạt nói: “Các vị lãnh đạo có ý gì? Các người đang nghi ngờ vợ tôi và Trần Võ Sinh có liên quan đến nhau?”

Hứa Càng Chu không hề nề hà mà vỗ vai Hàn Cảnh Viễn: “Nhìn kia, cậu lại kích động rồi. Chúng tôi cảm thấy vợ cậu rất thông minh, nắm bắt tin tức nhanh nhạy, nói không chừng cô ấy có thể đưa ra cho chúng tôi một vài ý kiến?”

Hàn Cảnh Viễn: “Ý kiến? Anh nghĩ vợ tôi có? Thế không bằng đánh cho Trần Võ Sinh một trận rồi trực tiếp hỏi anh ta cho nhanh.”

Anh lật đống văn kiện trên mặt bàn, rút ra giấy tờ liên quan đến Tô Anh và Trần Võ Sinh, hồ sơ trên tờ giấy thậm chí còn chưa đầy nửa trang.

Anh nói: “Tôi có lý do để nghi ngờ Trần Võ Sinh đang có âm mưu xấu xa. Vì vậy, đêm nay hãy cho tôi đến chỗ ở của anh ta để theo dõi. Nhưng hành động, từ tư thế ngủ hay tiếng nói mớ vô thức cũng thể hiện được một phần con người của anh ta.”

“Buổi tối thì tắt đèn, cậu có thể nhìn thấy gì?” Hứa Càng Chu tức giận nói.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Nơi ở của Trần Võ Sinh rất tồi tàn, nóc nhà thì mưa dột, cửa sổ thì lọt gió, không có cả rèm che. Đêm nay có trăng tròn nên có thể thấy.”

Hứa Càng Chu:…… Được rồi, dù sao cũng không còn biện pháp nào khác.

Một nhà trọ ở đảo Nam, cấp dưới, nhưng thực chất là vệ sĩ của Thôi Hưng Đông hỏi: “Anh Thôi, có phải Trần Võ Sinh cố ý chơi chúng ta, để kéo dài thời gian hay không?”

Thôi Hưng Đông cười hỏi: “A Hải, cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?”

Văn Hải thầm nghĩ, bản thân từng bị sáu đối tượng xem mắt từ chối, đến bây giờ còn chưa từng nắm tay con gái. Những người đi cùng anh ta đến bây giờ chỉ có mấy thanh niên văn nghệ sĩ.

Anh ta lắc đầu: “Không tin. Tôi nghĩ vẫn nên sống theo thực tế thì hơn, để ý mấy cái đấy để làm gì. Đàn ông vẫn nên kiếm tiền để nuôi sống vợ và con cái hơn. Còn đàn bà thì phải có đức, biết cách giúp chồng trông coi nhà cửa, nấu cơm nóng chờ chồng về. Đây mới gọi là vợ chồng, mới gọi là cùng chung sống.”

Thôi Hưng Đông cảm thấy cũng đúng nên nói: “Không ai giống hệt nhau, mà cô gái kia còn là ân nhân cứu mạng của anh ta. Người đó cũng xinh đẹp như vậy, người ta chỉ bằng một cái liếc mắt đã như bị hớp hồn, hơn nữa, anh ta còn được cô ấy cứu. Giờ chúng ta phải tìm mọi cách cho để cô ấy về phe chúng ta. Tham quân chỉ động lòng bởi mỹ nhân thôi.”

Văn Hải nói anh ta là cái người thô lỗ cũng không sai, nhưng anh ta không thể không biết xấu hổ mà đổ tội cho phụ nữ. Trong khi đàn ông thì háo sắc, tại sao lại trách phụ nữ quá xinh đẹp?

Giống như anh ta, rõ ràng cứu lãnh đạo một mạng nhưng không được cảm ơn, cũng không được đề cử lên vị trí cao hơn mà còn bắt anh ta làm chuyện phản quốc.

Một anh chàng thô kệch cao 1m85 nhưng hơi nhút nhát, trong lòng chỉ muốn lập công rồi về nhà với vợ con. Dù sao đã có vợ con rồi, anh ta sẽ nhất kiến chung tình với gia đình. May mắn là tổ chức đã cho anh ta cơ hội.

Văn Hải tùy ý nói: “Cô ấy có đẹp đến mấy thì cũng là vợ của người khác. Chồng của cô ấy còn cao, đẹp trai hơn Trần Võ Sinh rất nhiều. Phụ nữ thường thích người đàn ông của mình mạnh mẽ, trong khi Trần Võ Sinh thư sinh yếu ớt như vậy. Nếu tôi là cô gái đó cũng không chọn anh ta.”

Thôi Hưng Đông cười sảng khoái nói: “Chuyện này không quan trọng. Trên đời này làm gì có góc tường nào mà không đào được. Nếu không làm được thì cứ đánh đến khi bất tỉnh rồi trói lại là được.”

……

Trước khi Hàn Cảnh Viễn đi thì đã nói với Tô Anh rằng tối nay sẽ không về nhà.

Đúng lúc anh ra đến cửa thì gặp tên Trần Võ Sinh.

Sau khi ra khỏi chỗ của lãnh đạo, lúc đi ngang qua nhà họ Tô, anh thấy bên trong vô cùng ầm ĩ. Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn như cũ gào thét đòi ly hôn.

Có người vây lại giải thích đạo lý cho cô ta. Hàn Cảnh Viễn nhìn thế thì chỉ biết thu hồi ánh mắt.

Lúc đi qua nhà mình, bên trong không có mở đèn. Có lẽ bốn đứa trẻ đều đã ngủ, Hàn Cảnh Viễn dừng một chút, trong lòng nghĩ thầm, mặc dù rất muốn ôm vợ ngủ nhưng nên đợi cho đến khi nhiệm vụ khó khăn này hoàn toàn kết thúc.

Vì vậy, anh rảo bước đi về phía nông trường.

Hàng rào trong nông trường không hề làm khó Hàn Cảnh Viễn, vì vậy anh vô cùng thuận lợi đi đến khu cho thanh niên trí thức trong nông trường. Ở đó có một căn nhà nhỏ, xung quanh là nhưng căn gác xép vô cùng lụp xụp.

Điều kiện của các thanh niên trí thức này vô cùng khó khăn. Căn gác nhỏ không giống chỗ cho người ở mà giống nhà kho để đồ hơn. Bởi vì có đồng chí Hách Xuân Anh là con gái của chủ nông trường nên được chiếu cố, Trần Võ Sinh được sắp xếp trong căn phòng nhỏ nhất dành cho hai người.

Trong phòng chỉ đủ để hai chiếc giường dài 90 cm. Có thể là do gần đây Trần Võ Sinh hay nói mớ, ảnh hưởng đến người khác nên bạn cùng phòng xin đổi đến phòng khác. Hàn Cảnh Viễn đi vào từ trên gác mái, xuyên qua khe hở nhìn thấy người thanh niên gầy gò đang say giấc ngủ sau một ngày lao động mệt mỏi.

Hàn Cảnh Viễn nghĩ, đây không gọi là tự tiện mà là chấp hành nhiệm vụ. Trước kia anh cùng ăn, cùng ở với Trần Võ Sinh lúc anh ta còn đang bị tình nghi, tất cả đều vì nhiệm vụ.

Từ 1 đến 3 giờ là thời điểm một người ngủ sâu nhất. Qua lời khai của bạn cùng phòng của Trần Võ Sinh, mỗi lần anh ta nói mớ đều là khoảng thời gian này.

Bây giờ là 1 rưỡi sáng, Hàn Cảnh Viễn định ở đây canh đến 3 rưỡi. Mặc kệ Trần Võ Sinh có nói mớ hay không, sau 3 rưỡi, anh nhất định sẽ rời đi.

‘Cạch cạch!’ Trên gác mái truyền đến tiếng đi lại cực nhỏ.

Toàn thân Hàn Cảnh Viễn căng thẳng, trong lòng thầm mắng, khuya như vậy mà có người còn lảng vảng ở đây. Anh là vì thực hiện nhiệm vụ, còn mục đích của người trên nóc nhà là gì?

Là Hách Xuân Anh, Thẩm Mỹ Tĩnh? Hay là Thôi Hưng Đông?

Lưng Hàn Cảnh Viễn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Anh tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhảy xuống đi từ cửa chính chạy lấy người hoặc đánh cho vị khách không mời mà đến bất tỉnh.

Khi ngủ, Trần Võ Sinh không chỉ khóa cửa phòng mà còn ở cạnh cửa đẩy cái ngăn tủ lấp kín.

Hàn Cảnh Viễn không biết đề phòng ai. Nếu người kia nhảy xuống mở cửa, nhất định sẽ đánh thức Trần Võ Sinh, đến lúc đó phải giải thích như thế nào?

Anh vô cùng rối rắm, sau đó quyết định, nên đánh ngất người trên nóc nhà thì hơn……

Hàn Cảnh Viễn nghiêng người đi đến nơi xa nhất của gác mái. Rất nhanh, cửa sổ trên mái nhà bị mở ra, một mái tóc dài và dày xuất hiện đầu tiên rũ trước mặt vô cùng dọa người.

Nếu không phải Hàn Cảnh Viễn đã quá quen thuộc với chiều dài, độ dài của mái tóc của Tô Anh cùng với mùi dầu gội quen thuộc thì anh đã kề dao vào cổ vợ mình rồi.

Mà đúng lúc này, bên ngoài phòng của Trần Võ Sinh cũng xuất hiện động tĩnh rất nhẹ. Có người có ý đồ đẩy cửa, mở cửa sổ!

Hàn Cảnh Viễn có chút thương cảm đối với người đang nằm ngủ phía dưới. Hóa ra lúc ngủ, anh ta dùng tủ chặn cửa không phải là không có căn cứ.

Hàn Cảnh Viễn dùng tốc độ cực nhanh che miệng Tô Anh lại, thì thầm bên tai cô: “A Anh đừng sợ, là anh.”

Tô Anh:…… Hàn Cảnh Viễn ở đây chấp hành nhiệm vụ thì dễ hiểu. Nhưng cô làm sao giải thích việc mình nửa đêm rình mò t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp