(Thập Niên 70) Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Hàn Cảnh Viễn đánh đóng cửa phòng lại, bất đắc dĩ nói: “Để ông tôi đón hai đứa nhỏ đi, tôi không tìm vợ gấp.”

Quý Bình Lương cười lạnh: “Vậy cậu tự đi nói với ông ấy đi.”

Sức khỏe ông nội không tốt, phần lớn thời gian đều nằm trên giường dưỡng bệnh, Hàn Cảnh Viễn vội nói.

Anh chỉ có thể mang theo con của anh trai mình.

Vì vậy chuyến đi đến đảo Nam này, thực chất là một buổi đi xem mắt được sắp xếp từ trước.

Hình bóng xinh đẹp vừa rồi hiện lên trong đầu Hàn Cảnh Nguyên, anh không nhịn được mà hỏi: “Người vừa nói chuyện với chị dâu có phải là đồng chí Tô Anh mà Cảnh Thần nhắc tới?”

Quý Bình Lương thầm thở dài, anh định giới thiệu cô cho Hàn Cảnh Viễn cho buổi xem mắt này, nhưng vợ anh không đồng ý.

"Đúng rồi. Cô ấy muốn ở lại đảo với hai đứa con của mình. Tôi nói sẽ giúp cô ấy tìm việc nhưng chị dâu cậu không đồng ý, muốn giới thiệu lão Đinh cho cô ấy, cô ấy cũng đồng ý đến buổi xem mắt. Tôi thấy cô ấy cũng đã bị dồn vào đường cùng rồi."

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hàn Cảnh Viễn, đến lão Đinh còn có thể đi xem mắt, tại sao mình không thể đi?

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến mặt anh đỏ bừng, cô đã được giới thiệu cho lão Đinh rồi mà còn muốn cướp, thật là vô đạo đức.

Quý Bình Lương nói tiếp: "Chị dâu của cậu đã giới thiệu cho cậu một buổi xem mắt. Nếu cậu không đi, cô ấy sẽ lải nhải bên tai anh cả năm. Ngày mai em cứ đến hội hữu nghị để gặp người ta đi, cậu ưng hay không thì từ từ tính tiếp. Làm ơn hãy giúp anh đi mà."

Hàn Cảnh Viễn đồng ý: "Tinh Thần và Tinh Tinh sẽ ở lại nhà anh vài ngày nữa, sau khi tôi ổn định thì sẽ tới đón hai đứa, được không?"

Quý Bình Lương đã hoàn thành nhiệm vụ vợ giao, trong lòng đang cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

"Được được, cậu sống ở đây cả đời cũng được, ngày mai không được đến muộn đấy."

……

Kiều Cửu Hương tiễn Tô Anh xong thì Hàn Cảnh Viễn đã đi rồi.

Cô ta hỏi chồng mình: “Tiểu Hàn đồng ý ngày mai đi xem mắt chưa?”

Đến giờ Quý Bình Lương vẫn cảm thấy sắp xếp của vợ mình không đáng tin cậy: “Đồng ý rồi, nhưng anh thấy cậu ấy với cháu em không thành được đâu, em đừng kỳ vọng quá lớn.”

“Phủi phui cái miệng quạ của anh!”

Kiều Cửu Hương cả giận: “Tại sao lại không được, lấy vợ là phải lấy Lan Lan vừa đoan trang vừa hiền lành. Chẳng lẽ lấy Tô Anh quyến rũ như hồ ly tinh vậy sao, nhìn đã thấy không an phận.”

Quý Bình Lương:……

“Em nói chuyện không đâu, đồng chí Tô Anh chọc giận em à?”

Kiều Cửu Hương buồn bực, hồ ly tinh dựa vào khuôn mặt, không cần làm gì, thậm chí không cần xuất hiện, cũng có đàn ông nói đỡ cô ta.

Đến chồng của cô ta cũng nói giúp cô, vì vậy cô ta rất tức giận.

“Em sắp xếp như thế vô cùng hợp lý, anh đừng làm hỏng. Đợi sau khi Lan Lan kết hôn với Hàn Cảnh Viễn, chúng ta chính là họ hàng. Lúc đó, chúng ta sẽ nhờ ông nội Hàn sắp xếp cho con bé một suất xuất ngoại của nhà nước, anh thấy thế nào?”

“Chẳng ra gì cả!”

“Chờ con bé tốt nghiệp Đại học Công Nông Binh, thì để cậu ta đi bộ đội đi!”

Quý Bình Lương là quân nhân, với anh, ánh trăng của tổ quốc là tròn nhất. Vì vậy, anh chắc chắn sẽ không cho phép con mình xuất ngoại.

Hóa ra vợ anh có tính toàn như vậy, nhưng chuyện của Hàn Cảnh Viễn và cháu của cô ấy sẽ không thành được.

Không phải con bé không tốt, mà do anh quá hiểu Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Cảnh Viễn một người đàn ông lạnh lùng và nghiêm túc. Trong một lần làm nhiệm vụ, não anh không cẩn thận bị thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh dậy thì không thể nhận ra mặt của phụ nữ.

Bác sĩ điều trị nói đây là chứng mù mặt, anh chỉ có thể nhận ra họ bằng cách dựa vào khả năng nhận dạng giọng nói và các đặc điểm thể chất để khắc phục, không cách nào khác ngoài việc học thuộc lòng.

Một người đàn ông thậm chí không thể nhớ mặt vợ mình với một cô gái trẻ như Kiều Lan Lan, nữ thanh niên yêu văn nghệ, theo đuổi sự lãng mạn, thì chắc chắn hai người này không thể sống cùng nhau

……

Nhưng Kiều Cửu Hương cảm thấy cháu gái mình rất hợp với Hàn Cảnh Viễn, vì vậy cô ta đã chạy tới nông trường tìm Kiều Lan Lan ngay trong đêm.

“Lan Lan, chú dì đã giúp con tìm hiểu hoàn cảnh của Hàn Cảnh Viễn. Hai đứa nhỏ kia là con của anh trai cậu ấy. Đứa lớn mười hai tuổi, đứa nhỏ thì tám tuổi, sau khi con kết hôn, dì sẽ chăm sóc chúng.”

“Trước hết, con cứ chịu đựng mấy năm, đến khi hai đứa con riêng kia trưởng thành, con và Hàn Cảnh Viễn sẽ sinh con sau.”

“Hơn nữa dì cũng hỏi thăm rồi, Hàn Cảnh Viễn và vợ trước lấy nhau chỉ là hợp đồng hôn nhân. Chuyện ly dị vừa rồi cũng là vợ trước của cậu ấy chủ động đề nghĩ, chứ thực tế thì hai người bọn họ không tình cảm. Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn thật sự rất tốt, dì không muốn bỏ lỡ nên muốn giới thiệu cho con.”

Kiều Cửu Hương đến đảo Nam để tìm đứa cháu gái ruột là thanh niên trí thức vừa về nông thôn. Cô ta cố gắng thuyết phục, nói toàn về ưu điểm của Hàn Cảnh Viễn và luôn nhấn mạnh, đây là buổi xem mắt đặc biệt dành riêng cho cô ấy.

“Con cứ đi gặp mặt một chút, biết đâu lại vừa mắt?”

Kiều Lan Lan vừa mới trọng sinh, đầu óc vẫn hơi choáng váng: “Tại sao con nghe nói doanh trưởng Hàn lạnh lùng. Anh ấy và vợ trước ở cùng nhau sáu năm mà còn không nảy sinh cảm tình. Liệu con với anh ấy có thể có tình cảm?”

“Dì à, dì thấy con đẹp hơn vợ cũ của anh ấy, hay quyến rũ hơn mà có thể dụ dỗ một người tính cách lạnh lùng sẽ yêu con đến chết đi sống lại?”

Kiều Cửu Hương:……

“Con nghe ai nói nhảm vậy?”

“Nghe từ người nhà của vợ cũ Hàn Cảnh Viễn. Chuyện anh ấy muốn chuyển tới đảo Nam, cả nông trường chúng con đều biết.”

“Hừ, không ăn được thịt ngon thì chê thịt bị thiu.”

Kiều Cửu Hương không tin Hàn Cảnh Viễn sẽ lạnh lùng với một thiếu nữ hai mươi tuổi. Chắc chắn vợ trước của cậu ấy vì giữ thể diện nên tung tin đồn nhảm.

“Đến khi con và Hàn Cảnh Viễn sinh con, tin đồn sẽ biến mất.”

Kiều Lan Lan có ấn tượng Hàn Cảnh Viễn, đời trước quan hệ của anh và lão Đinh không tồi. Năm ấy, lão Đinh bị con gái lừa phải ngồi tù, là Hàn Cảnh Viễn chạy ngược chạy xuôi giúp lão Đinh tìm chứng cứ để giảm hình phạt.

Khi lão Đinh ra tù đúng vào thời điểm cải cách mở ra, do từ nhỏ anh ta đã làm buôn bán nhỏ, lúc vào thôn thu mua đặc sản thì cứu được một thanh niên trí thức bị giam trong nông trường, cũng chính là Kiều Lan Lan.

Sau đó, anh ta chăm sóc và chiếu cố Kiều Lan Lan, còn đưa cô ta đi buôn bán cùng mình.

Sau đó, lão Đinh bị bắt cóc và chết một cách bi thảm, con của anh ta thuận lợi trở thành người thừa kế tài sản.

Kiều Lan Lan đã tốn rất nhiều tiền để điều tra ra bọn bắt cóc, phát hiện chính là con dâu của lão Đinh. Cô ta đã đốt tiền giấy trên mộ của lão Đinh, nói với anh ta rằng, đứa con trai và con dâu bất hiếu đã bị kết án tử hình.

Nếu cô ta không báo đáp ân cứu mạng kiếp trước thì cô không đáng được trọng sinh.

Kiều Lan Lan muốn đi tìm lão Đinh.

Cô hỏi: “Dì à, nghe nói dì đã giới thiệu một cô gái đã kết hôn cho Cục trưởng Cục hậu cần Đinh à?”

“Là Tô Anh, điều kiện của lão Đinh cũng không tồi. Con đừng thấy người ta ba chín tuổi. Anh ta là xuất thân từ quân đội, chú trọng rèn luyện thân thể nên nhìn trẻ như ba mươi tuổi, xem như cứu vớt Tô Anh.”

Kiều Lan Lan thử hỏi một chút: “Điều kiện lão Đinh tốt như vậy, hay dì giới thiệu cho con.”

Kiều Cửu Hương tức giận, trách mắng Kiều Lan Lan rất lâu.

“Anh ta có tốt đến đâu cũng sắp là một ông gia, hợp với một người có con riêng như Tô Anh. Ngày mai con ngoan ngoãn đi xem mắt với doanh trưởng Hàn đi.”

……

Ngày hôm sau chính là ngày xem mắt, Tô Anh dậy rất sớm. Cô đã xem hết quần áo cũ của mình, không có bộ nào rộng thùng thình như Kiều Cửu Hương nói nên đành chọn một bộ màu trơn. Không ngờ bộ đồ này là giúp phần lưng của cô càng trang nhã và tinh tế.

Tô Anh nhìn vào gương, vẻ ngoài của cô ở dị thế và nguyên chủ không phân cao thấp. Cô ở dị giới còn có dị năng nên được bảo vệ, trắng hơn nguyên chủ rất nhiều.

Cho dù mặc đồ như thế nào thì cũng không thể giản dị như lời chủ nhiệm Kiều nói được nên cứ như vậy đi.

Kiều Cửu Hương nói buổi sáng sẽ sắp xếp người tới đón Tri Nam và Xán Xán nhưng cô chờ đến 8 giờ 50 mà vẫn chưa thấy người đâu.

Tô Anh không đợi nên nói với hai đứa nhỏ: “Hai đứa đi xem mắt cùng mẹ luôn.”

“Chúng em có làm ảnh hưởng chuyện xem mắt của chị dâu không?” Cố Tri Nam lo lắng hỏi.

Cậu bé đã lớn nên trong lòng biết rõ, chị dâu dẫn hai con riêng là cậu và Xán Xán sẽ rất khó tìm đối tượng thích hợp.

Mà một trong những lý do Tô Anh đi xem mặt chính là vì hai đứa nhỏ này.

Nếu đối phương không đồng ý nuôi con, cô sẽ không đồng ý lập gia đình.

Ngược lại, nếu hai đứa nhỏ không thích đối tượng mà cô xem mắt thì cô cũng sẽ thận trọng suy xét.

“Tương lai, hai người cũng là một phần của gia đình, em và Xán Xán đều có quyền phát biểu ý kiến của mình.”

Cố Tri Nam nghe vậy thì rất hãnh diện.

Tuy rằng cậu có hơi lo vì mình và Xán Xán làm hỏng buổi xem mặt hôm nay nhưng thân tâm, cậu vẫn muốn nhìn chồng tương lai của chị dâu một chút.

Suy nghĩ một hồi, cậu vui vẻ đi theo Tô Anh tới hội trường của quân đội.

Nhưng nhìn chị dâu đi xem mắt với người khác, trong lòng cậu có hơi mất mát, không biết anh rể tương lai có bỏ cậu và Xán Xán không nữa.

……

Tô Anh cứ như vậy dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xuống phía đối diện Đinh Sùng.

Người đàn ông ngồi đối diện với cô không khác hình trên ảnh chụp lắm, còn trẻ hơn trong ảnh.

Một người đàn ông xuất thân từ quân đội, lưng thẳng nhưng thần thái khác hẳn, mắt to mày rậm, trông anh ta giống người chỉ mới ngoài ba mươi.

Tô Anh khá hài lòng.

Nhưng người đàn ông đối diện lại nói hai người bọn họ không hợp.

Tô Anh khó hiểu hỏi: “Là do tôi đến muộn mười phút sao, tôi vô cùng xin lỗi anh.”

Cô đã dậy từ sớm chờ người mà chủ nhiệm Kiều sắp xếp n tới đón hai đứa nhỏ nhưng bị leo cây nên mới đến trễ.

Đinh Sùng nhìn cô gái ngồi đối diện. chủ nhiệm Kiều nói đối tượng xem mắt hôm của anh có một cô con gái tám tuổi, anh ta đoán cô cũng hai bảy, hai tám tuổi.

Nhưng cô gái trước mặt, nhìn qua còn không đến hai mươi tuổi. Nếu so về tuổi tác thì anh ta bằng tuổi với bố cô gái.

Anh ta không thể làm chậm trễ thời gian của một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy. Chủ nhiệm Kiều đúng là làm ẩu.

Đinh Sùng khuyên nhủ: “Tôi nghe chủ nhiệm Kiều nói cô mất trí nhớ nên có thể không nhớ thị trường xem mắt bây giờ. Tuy cô có con riêng nhưng điều kiện vẫn thuộc nhóm cao nhất, đừng nghe theo sắp xếp của chủ nhiệm Kiều mà tự chọn đối tượng tốt để kết hôn cẩn thận.”

Anh ta nghĩ rằng, không thiếu đàn ông theo đuổi một cô gái xinh đẹp như Tô Anh.

Tô Anh thấy anh ta nói chuyện thành khẩn nhưng cô không hiểu anh ta không vừa lòng với cô ở điểm nào mà vẫn khuyên chân thành như vậy.

Với dạng vẻ xinh đẹp, cô chưa baog giờ bị từ chối khi ở dị thế. Dáng vẻ của nguyên chủ tương đương với cô mà bị đàn ông ở thái bình thịnh từ chối.

Vì vậy cô hơi buồn bực.

Nếu đối phương không muốn, Tô Anh cũng không cuốn lấy.

Cô đứng dậy nói: “Vậy được rổi, tạm biệt.”

Đinh Sùng bất đắc dĩ, cô gái này sẽ không nghĩ anh ta ghét bỏ cô chứ.

Anh ta làm gì có tư cách ghét bỏ, vì bản thân anh ta biết rõ mình không xứng.

Đinh Sùng thở dài, khó trách khi nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, may mà anh ta là người đàn ông biết tự chủ.

Nếu trẻ lại mười tuổi, vừa nãy anh ta đã có thể gọi cô gái đang ủy khuất nói câu “tạm biệt” kia quay lại rồi.

May mắn là anh ta không trong độ tuổi bốc đồng, Đinh Sùng không muốn làm chậm trễ chuyện của cô gái nhỏ ấy.

……

Kiều Lan Lan ở ngoài cửa đều nghe được. Ngay từ đầu, khi biết lão Đinh và Tô Anh xem mắt, cô ta đã vô cùng lo lắng bởi vì Tô Anh quá xinh đẹp. Cô ta sợ lão Đinh sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Nếu như vậy, cô ta sẽ lựa chọn chúc phúc cho lão Đinh. Sau này, vào thời điểm quan trọng, anh ta cũng không bị oan uổng và phải ngồi tù oan như kiếp trước.

Nhưng lão Đinh bây giờ vẫn là lão Đinh của kiếp trước, tự ti, chính trực. Kiếp trước cô ta thảm như vậy, lão Đinh vẫn cảm thấy không xứng với cô ta.

Kiếp này, dì đã giới thiệu cho anh một người xinh như hoa như ngọc là Tô Anh, nhỏ hơn Kiều Lan Lan một tuổi, làm sao lão Đinh có thể đồng ý.

Kiều Lan Lan đồng ý với dì sẽ tới buổi xem mắt, nhưng không đồng ý sẽ gặp mặt Hàn Cảnh Viễn.

Thực ra hôm nay cô tới đây là muốn tìm lão Đinh.

Cô ta cũng đã liên hệ trước với doanh trưởng Hàn ở phòng bên cạnh để anh không cần mất thời gian chờ đợi nên bây giờ không để ý đến anh.

Kiều Lan Lan đẩy ra phòng đi vào. Khi đối diện với người đàn ông quen thuộc ở kiếp trước, cô ta không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Đồng chí Đinh, tôi tới đây để xem mắt với anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp