Là Trưởng Công Chúa Không Phải Chim Trong Lồng

Chương 35


10 tháng

trướctiếp

Giọng nói nàng như gió thoảng qua.

Thuỷ Tiên chắn trước mặt Đoạn Vân Chu hành lễ, sau đó nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Đi thôi, hồi phủ công chúa."

Kiệu chuyển hướng, mà từ đầu đến cuối, công chúa ngồi trong kiệu chỉ nói đúng một câu.

Đường mòn bỗng nhiên trống trải, bóng cây lượn lờ, khuôn mặt Đoạn Vân Chu vô cảm.

Tiểu thái giám đi theo hắn tới Duyên Khang cung lấy di vật của Thừa Âm công chúa lớn gan tiến lên làm lành, cười áy náy: "Công gia chớ trách, điện hạ chỉ là giọng điệu không tốt, hoàn toàn không có ác ý."

Đoạn Vân Chu nắm chặt tua rua và liếc nhìn hắn, không nói bất cứ điều gì.

Hắn vẫn có thể nghe ra giọng nói của A Dao.

Tuy giọng nói có chút thay đổi, nhưng Đoạn Vân Chu đã có thể xác định, Trường Nhạc công chúa chính là A Dao.

Quanh đi quẩn lại, hoá ra lại về bên cạnh hắn, Đoạn Vân Chu tự động phớt lờ sự xa lạ cùng lãnh đạm trong những lời nói của nàng, nâng cằm đối với tiểu thái giám nói: "Ta sao có thể tính toán cùng công chúa điện hạ, dẫn đường đi."

Đoạn Vân Chu mang theo hai di vật tìm được trong cung hồi phủ An Quốc công, tiểu thái giám đó cũng hồi Càn An điện để phụng mệnh.

"Bẩm hoàng thượng, nô tài đã tiễn An Quốc công xuất cung."

Tần Hành nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, hỏi: "Trên đường có gặp phải ai không?"

Tiểu thái giám đáp: "Gặp công chúa điện hạ."

Hắn đem chuyện vừa xảy ra bẩm báo một lượt, bẩm báo xong còn lo lắng hoàng thượng sẽ trách phạt hắn vì không ngăn cản được công chúa.

Không ngờ, Tần Hành chính là nhếch môi cười, nói: "Người làm rất tốt, lui xuống đi."

Tiểu thái giám theo mệnh lệnh lui ra ngoài, Thiệu Khánh đi vào châm nến cho Tần Hành: "Hoàng thượng bận việc chính sự, cũng nên chú ý thân thể, có muốn nô tài truyền người trước đưa thức ăn lên không?"

Tần Hành lần đầu tiên không khước từ, y xoa lông mày, thở dài: "Truyền đi, nhớ kêu người chuẩn bị thêm một bộ bát đũa."

Người thứ hai tới từ đâu ra, Thiệu Khánh nghi hoặc trong lòng, liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Một tiểu thái giám gõ cửa thư phòng, bẩm báo: "Hoàng thượng, trưởng công chúa điện hạ đến rồi."

Tần Hành liếc nhìn Thiệu Khánh đang mơ hồ, cười nói: "Chính là như vậy."

-

Khi A Dao được mời vào thiên điện, trên bàn đã đầy ắp thức ăn rồi, trong đó có một số món Tần Hành không thích, nhưng hôm nay lại được được bưng ra.

Nàng chỉ liếc nhìn một cái, liền biết Tần Hành đang đợi nàng.

Tần Hành một thân y phục lam sương từ trong thư phòng đi ra, A Dao quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Như thường lệ, còn chưa kịp quỳ xuống liền được đỡ lên, Tần Hành bất lực nói: "Tỷ tỷ, tỷ luôn khách khí với ta như vậy."

A Dao thuận theo sức y mà đứng lên, tại chỗ hỏi thẳng: "Là bệ hạ an bài chuyện này, phải không?"

Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.

Nàng chỉ vào cung lần này, liền trùng hợp gặp phải Đoạn Vân Chu.

Tần Hành sớm đoán được nàng tới đây là vì lý do này, sau khi lệnh người thử món ăn, tất cả đều lui xuống.

Trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai tỷ đệ, cho dù là Tần Hành đích thân gắp thức ăn cho A Dao, nàng cũng không có phản ứng gì, thần sắc vẫn lạnh nhạt.

Nàng bình tĩnh hỏi: "Hôm nay việc Đoạn Vân Chu đến Thọ Khang cung, bệ hạ đã có thể ngăn cản, nhưng vẫn cho hắn vào. Là bởi vì bệ hạ sớm đã biết hôm nay ta tiến cung, Thuỷ Tiên cũng là người của bệ hạ. Nay nàng ấy cố ý nhắc tới Duyên Khang cung là cố ý dẫn ta đến đó, có đúng không?"

Tần Hành biết không thể giấu nàng, cũng không muốn che giấu: "Tỷ đoán đúng rồi."

"Ta chính là cố ý, Thuỷ Tiên cũng là người của ta." Tần Hành thẳng thắn thừa nhận, hơn nữa còn nói: "Chỉ là Thuỷ Tiên không có phản bội tỷ tỷ."

A Dao trầm lặng một lúc, vẫn là hỏi ra: "Bệ hạ vì sao phải làm như vậy?"

Tần Hành nghiêm túc nói: "Ta chỉ là muốn biết, trong lòng tỷ còn có Đoạn Vân Chu hay không?"

A Dao không nói lời nào.

Tần Hành tiếp tục nói: "Những chuyện quá khứ của tỷ và Đoạn Vân Chu, ta đương nhiên là rõ ràng, cũng biết khi đó là hắn phụ tỷ, nhưng hắn là phụ tá đắc lực, cho nên ta muốn biết tỷ hiện tại đến cùng là suy nghĩ thế nào?"

"Nếu tỷ còn thích hắn, ta sẽ ban thánh chỉ tứ hôn cho hai người, đảm bảo cả đời này hắn sẽ không bao giờ dám ức hiếp tỷ nữa. Nếu như không thích hắn….Có rất nhiều nam nhân tốt trên đời này, ta sẽ tìm người khác cho tỷ."

Nhưng A Dao nói: "Ta không muốn xuất giá."

Tần Hành cười cười, nói: "Chỉ cần có ta ở đây, tỷ muốn làm cái gì liền làm cái đó."

A Dao không phải không cảm động.

Nàng chưa từng gặp qua người ngang ngược như Tần Hành.

Rõ ràng là kẻ cầm quyền mưu trí thâm trầm, nhưng khi đối mặt với nàng, thì rất thành khẩn và chân thành.

A Dao nhìn khuôn mặt non nớt của y, vô cớ cảm thấy có chút đau lòng, nàng cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn vươn tay vuốt tóc y, thay đổi chủ đề nói: "Hôm nay, ta tới chỗ của thái hậu."

Tần Hành có chút thất vọng cụp mi: "Tỷ nếu là không thích, về sau không đi cũng không sao."

A Dao đứng dậy, tự mình múc cho y một chén canh, thấy mắt y lại sáng lên, nàng bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chỉ là ta không quen với việc có quá nhiều người mà thôi."

Tần Hành trái lại không để ý hôm nay có ai vào hậu cung, hỏi: "Còn có người khác ở đó?"

A Dao đơn giản nói vài câu, liền nhớ tới một chuyện, nói: "Thái hậu nói ít ngày nữa lục hoàng tử sẽ hồi cung, tới lúc đó muốn tổ chức một yến hội."

Tần Hành không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu, nói: "Đúng lại nên gặp mặt một lần."

Bất quá A Dao phát hiện trong lời đó có điểm khác thường, hỏi: "Bệ hạ, ngươi cùng lục hoàng tử quan hệ không tốt sao?"

Tần Hành cười nói: "Ký Nhi vẫn còn là một hài tử, ta cùng hắn chỉ là không có gì để nói thôi."

Ngươi cũng không phải là một hài tử sao?

Nhìn bờ vai gầy gò của y, A Dao suy cho cùng vẫn không nói ra.

-

Yến hội được định vào giữa tháng năm.

Vốn dĩ yến hội mà Tưởng thị lên kế hoạch không phải tất cả đều đến từ hoàng thất.

Có rất nhiều thế tử, quận vương chơi bời lêu lổng nghe nói Trường Nhạc trưởng công chúa cũng đến yến hội, nên tranh nhau tham dự.

Tưởng thị lại là người mềm lòng, sau khi bị những người này lảm nhảm vài câu, cuối cùng danh sách khách mời lên tới hàng chục người.

Địa điểm cũng thay đổi từ thiên điện Từ An cung, thành nơi chuyên tổ chức yến hội Khánh Hoa cung.

A Dao lúc đầu có chút khẩn trương.

Nàng từ trước đến nay luôn không thích những nơi đông người, bởi vì trong quá khứ nàng đã bị đặt vào tình cảnh này, bị một đám người vây quanh tán thưởng.

Nàng không thích bị vây xem và chỉ chỏ như một món đồ chơi, cho nên từ tận đáy lòng nàng cự tuyệt những việc này.

Tần Hành tựa hồ có thể nghe ra nàng trong lòng đang suy nghĩ cái gì, trấn an vỗ vỗ tay nàng đang nắm chặt, ôn nhu nói: "Yên tâm, tỷ tỷ, bây giờ tỷ ngồi ở chỗ này, chỉ là để người khác hành lễ cúi lạy."

Y nói không sai, ngay cả những người ở đây đối với nàng thập phần tò mò, vẫn là không thể quan sát quá rõ ràng.

Suy cho cùng thái hậu cùng hoàng thượng đều ở phía trên ngồi.

A Dao thấy thoải mái hơn một chút, nàng nâng chén với Tần Hành, hai người ở giữa không trung giao hội, A Dao cong đôi mắt, cuối cùng khẽ mỉm cười.

Nhưng mỗi khi có dịp như này, luôn có người không có mắt muốn phá hỏng bầu không khí.

Lục hoàng tử Tần Ký vốn là ngồi cùng các hoàng tử khác, lúc này lại đứng dậy vọt lên phía trước, chắp tay với Tần Hành, có chút bất mãn nói: "Hoàng huynh, vì cớ gì nàng có thể cùng huynh ngồi, ta thì không thể?"

Lời vừa nói ra, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía này.

Nếu làm đúng theo quy củ, A Dao cũng không thể cùng Hoàng thượng ngồi trên đài cao.

Nhưng nhân vật chính trong yến hội hôm nay lại là A Dao, thêm nữa nàng lại được hoàng thượng coi trọng, ngay cả khi ngồi trên một cái ghế, cũng không có ai dám nói gì.

Nhưng Tần Ký thì khác, nhóc không chỉ dám có dị nghị, còn dám nói ra.

Tưởng thị nhìn lướt qua, thấy sắc mặt Tần Hành không có vẻ giận dữ mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ký Nhi, tới, ngồi cùng mẫu hậu."

Tần Ký lại không nhận, khiêu khích nhìn A Dao, nói: "Ta cũng muốn ngồi bên cạnh hoàng huynh."

A Dao chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Một con chim cút nhỏ tuổi, mới lớn chỉ cao ngang thắt lưng.

Như thế nào lần đầu gặp mặt lại có thù địch với nàng đến vậy?

Tưởng thị cũng không biết hôm nay nhóc ta làm sao vậy, phất tay kêu cung nữ bên người kéo nhóc lên, rồi ôn nhu khuyên nhủ: "Ký Nhi, nghe lời mẫu hậu, ngồi ở bên cạnh mẫu hậu không được sao?"

Tần Ký bị cung nữ lôi kéo, vẫn chưa hài lòng.

Tần Hành đột nhiên nói: "Thả hắn ra."

Trong giọng nói y mơ hồ mang theo chút lạnh lẽo, Tưởng thị vừa nghe liền có chút không cao hứng, nói: "Ký Nhi còn nhỏ, hoàng thượng không cần quá nghiêm khắc."

Tần Hành tựa hồ làm như không có nghe thấy, đôi mắt lá liễu giống hệt A Dao liếc nhìn Tần Ký đang đứng phía dưới, lại nhìn khách nhân hai bên cúi đầu im lặng, nói: "Trẫm nói, ngươi không nghe được sao?" ( truyện trên app T𝕪T )

Cung nữ kia vội vàng buông Tần Ký ra.

Tần Hành nhìn xem hài tử đứng phía dưới, cũng không có nghiêm túc nói cái gì, chỉ vẫy tay với nhóc, nói: "Ký Nhi, lại đây."

Tần Ký gạt nước mắt và bước tới.

Chuyện riêng tư của hoàng thất, người khác đương nhiên là không dám xen vào.

Vì vậy, ngay lúc này, hầu hết mọi người đều tự coi mình là câm điếc.

Nhưng sẽ luôn có người không coi mình là người ngoài cuộc.

Vệ quốc công Tưởng Di dùng ánh mắt ra hiệu với trưởng tử, Tưởng An Vũ chỉ có thể nói: "Hoàng thượng, ngài không cần quá mức hà…"

Nhưng gã nói còn chưa dứt lời, Tần Hành đã trực tiếp hỏi: "Là ai dạy đệ làm như vậy?"

Tần Ký cúi đầu không nói.

Tưởng thị đã vội vàng trước, bà bình sinh không nỡ nhìn tiểu nhi tử chịu uỷ khuất, đứng bật lên, phượng bào lớn thiếu chút nữa hất đổ thức ăn và rượu trên bàn.

Bà vòng qua phía trước, ôm chặt Tần Ký vào trong lòng, lớn tiếng nói trước mặt mọi người: "Người nếu không thích Ký Nhi của ta thì cứ hướng vào ta, Ký Nhi vẫn chỉ là tiểu hài tử."

Nói xong, bà cũng không quan tâm hoàng thượng có biểu cảm gì, các khách nhân phản ứng ra sao, liền kéo Tần Ký rời đi.

Những người phía dưới vội đứng lên hành lễ.

Chỉ có A Dao vẫn ngồi ở chỗ cũ, thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào.

Tần Hành cũng nhìn không ra buồn phiền hay tức giận, cứ tuỳ ý hai người bóng lưng biến mất ở trong đại điện.

Y như thường nói: "Chư vị chê cười, ngồi xuống đi."

Mọi người vội tạ ơn mà ngồi xuống.

Nhưng trên thực tế, bị thái hậu nháo thành ra như vậy, đã không còn có người nào để tâm tư ở trên yến tiệc này.

Đặc biệt là Tưởng gia, thân thích với hoàng đế.

Vệ quốc công Tưởng Di cùng thế tử Tưởng An Vũ vẫn có thể giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng một nam nhân trẻ tuổi sau họ rõ ràng có thể được hình dung là đứng ngồi không yên.

Tần Hành rất nhanh chú ý tới gã, cười nói: "An Chính biểu ca, là không hợp khẩu vị sao?"

An Chính?

A Dao ánh mắt cũng đảo qua, hắn chính là vị hôn phu thái hậu tuyển chọn cho nàng, Tưởng An Chính?

Bộ dáng còn ngay thẳng, cách làm người thì… (như shit)

Nhìn bộ dáng gã chột dạ run lẩy bẩy, A Dao còn có cái gì không rõ.

Hôm nay Tần Ký biết làm ra chuyện như vậy, hơn phân nửa chính là gã ta xúi giục.

Nghĩ đến Tần Ký kia không chút che dấu vẻ chán ghét, cùng với sự khinh miệt rõ ràng ngày ấy của Tưởng Ngọc.

A Dao cũng đã hiểu Tưởng gia có ý gì.

Bọn họ cho rằng nàng là công chúa nửa vời, muốn dùng quyền lực của mình để ôm lấy hoàng vị một lần nữa.

Tưởng An Chính đúng là được bọn họ chọn ra để cưới nàng, trong lòng thấy khó chịu cực kỳ.

Cho nên gã ta xúi giục lục hoàng tử tát mặt nàng một cái trước mặt mọi người, để nàng có chút tự giác nhận ra, nàng căn bản là không xứng với thân phận công chúa, càng không xứng gả cho tên chó chết đó.

Tần Hành thấy nàng thu hồi ánh mắt, liền biết nàng suy nghĩ cẩn thận mọi việc.

Vốn là là muốn cho tỷ vui vẻ một chút, cuối cùng vẫn là bị làm cho mất hứng.

Tần Hành có chút khó chịu mím môi.

Tưởng An Chính cảm thấy hoàng thượng lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình, càng thêm chột dạ. Gã đứng dậy đáp lời, thiếu chút nữa bị ghế dựa vướng ngã: "Bẩm hoàng thượng, rất hợp khẩu vị thần, rất, rất hợp."

Tần Hành nheo đôi mắt cười cười: "Đúng không, nếu hợp khẩu vị, liền lên thêm cho An Chính biểu ca thêm mấy món ăn."

Vừa nói, y hướng Thiệu Khánh phất tay, không quá nửa khắc, mười nha hoàn bưng khay xếp hàng đi vào Khánh Hoa cung.

Cái bàn trước mặt Tưởng An Chính căn bản không chứa được nhiều đĩa như vậy, cuối cùng dọn thêm một cái nữa rồi mới miễn cưỡng đặt hết.

Bày đầy hai mươi mấy đĩa.

Tần Hành vẫn dùng giọng điệu ấm áp nói: "Không phải nói hợp khẩu vị sao, vậy ăn nhiều thêm đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp