Là Trưởng Công Chúa Không Phải Chim Trong Lồng

Chương 21


11 tháng

trướctiếp

Khác với Đoạn Vân Chu, Ninh Tứ chỉ là một công tử văn nhược tay trói gà không chặt.

A Dao nhìn Ninh Tứ sợ tới mức lắp bắp không nói được một lời, lại nhìn hộ vệ Ninh phủ đã bị mấy người Vũ Hồi cản đường, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Nàng đã uống rất nhiều rượu, đầu óc có chút không được minh mẫn. A Dao nghiêng người dựa vào bả vai Đoạn Vân Chu, mềm mại nói: "Công tử, đừng làm khó Ninh công tử."

Âm cuối kéo thật dài, như đang làm nũng.

Lần đầu tiên nàng làm nũng, vậy mà lại là vì tên phế vật trước mặt này!

Đoạn Vân Chu siết chặt quạt xếp trong tay, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của A Dao, hơi dùng chút sức liền chặn ngang nàng lên ôm vào lòng.

Trước mặt ngần này người, A Dao hoàn toàn không phòng bị. Nàng hoảng sợ kêu một lên một trong khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, vội vàng ôm chặt cổ Đoạn Vân Chu.

Ninh Tứ phẫn hận đỏ cả mắt, dù cách xa đến vậy vẫn muốn chủ trì công đạo thay cho A Dao. Chàng giận dữ mắng: "Đoạn Vân Chu, ngươi đường đường là Hầu gia, có bản lĩnh thì đừng ức hiếp một nữ tử nhu nhược ở trong phủ!"

Con ngươi chất chứa băng sương của Đoạn Vân Chu giật giật. Hắn không nói gì, chỉ cho Vũ Hồi ở bên cạnh một ánh mắt, sau đó ôm A Dao, sải bước lên lầu.

Tiểu nhị trong điếm sớm đã bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, chưởng quầy khoan thai tới muộn nhìn thấy bàn ghế bị đá bay tứ tung cũng run run rẩy rẩy không dám lên tiếng.

Vũ Hồi nhìn bóng lưng tiêu sái của chủ tử nhà mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy từ trong ngực một thỏi vàng ném cho chưởng quầy, sau đó ra hiệu cho thủ hạ giải tán hết người trong quán.

Quán rượu khôi phục vẻ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi bên cửa sổ.

Trên lầu hai chỉ có tiếng bước chân của Đoạn Vân Chu, sau đó là một tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.

Đoạn Vân Chu dùng đôi chân dài của mình móc vào cách cửa gổ, đá sập cửa vào rồi bế A Dao vào gian phòng trong cùng.

Cho dù là nhã gian, cách bài trí cũng rất đơn sơ, gồm một cái bàn và mấy cái ghế dài, còn có một trường kỷ [1] có thể để một người nằm xuống nghỉ ngơi.

Lửa giận mà Đoạn Vân Chu phải nhẫn nhịn suốt cả một đường rốt cuộc phun trào, hắn ném A Dao lên trường kỷ, cúi người đè lên nàng.

Trường kỷ rất cứng, A Dao bị cộm đến sinh đau. Con ngươi nhiễm mùi rượu chất chứa nước mắt, giãy dụa dưới thân Đoạn Vân Chu: "Đau!"

Đoạn Vân Chu mắt điếc tai ngơ, lưu loát cởi bỏ đai lưng của nàng, trói chặt đôi tay không an phận của nàng, đẩy lên, hai tay bị cố định chắc chắn ở trên đỉnh đầu.

Giống như cá nằm trên thớt.

A Dao nhấc chân định đá hắn nhưng hắn đã nắm lấy mắt cá chân của cô và đè xuống người nàng không chút thương tiếc.

"A Dao." Ánh mắt hắn lạnh băng, bên môi mang theo nụ cười: "Nàng có dũng khí thật đó."

Nhưng nụ cười đó lại khiến A Dao cảm nhận được nguy hiểm vô biên. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đoạn Vân Chu như vậy, đầu quả tim không hiểu sao lại run lên.

Đoạn Vân Chu dùng một tay giữ chặt chân nàng, một tay đưa tay nhéo chiếc cằm non nớt của nàng, khẽ vuốt ve hai cái như đối đối với trân bảo quý hiếm. Ngay sau đó, hắn cúi người xuống, nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Cánh môi hai người dán vào nhau, xúc cảm ướt át mềm mại làm A Dao lập tức mở to hai mắt. Đoạn Vân Chu cắn môi nàng, như là đang trừng phạt mà không phải là một nụ hôn.

A Dao bị hắn giam cầm trong lòng, chỉ có thể bị động thừa nhận, vòng eo mảnh khảnh ưỡn lên, áp sát vào người Đoạn Vân Chu.

Nàng có thể đồng thời nghe được tiếng tim đập và tiếng thở dốc của đối phương, lại không thể cảm nhận được hơi ấm nào, dù chỉ là một chút.

Mùi rượu bốc lên, làn da trắng nõn non mịn bị véo đỏ, bàn tay to lớn dần di chuyển lên trên. Thân thể A Dao run rẩy kịch liệt, đôi tay muốn chạm vào cổ áo của Đoạn Vân Chu, nhưng tay nàng đang bị trói, tất cả chỉ là vô ích.

Họ rõ ràng đang bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thế nhưng hai người lại rất tỉnh táo.

Đoạn Vân Chu hơi dùng sức, sóng mắt A Dao run rẩy, không chịu phát ra chút âm thanh nào.

Không biết bị hôn bao lâu, Đoạn Vân Chu mới rời môi đi. Đôi môi mềm mại bị cắn rách, khóe môi Đoạn Vân Chu còn nhiễm màu đỏ tươi chói mắt.

Hắn nhìn chằm chằm A Dao, lạnh giọng hỏi: "Đau không?"

A Dao rơm rớm nước mắt, không nói gì.

Đoạn Vân Chu cười nhạo một tiếng, nói: "Tốt nhất nên nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ai?!"

Rốt cuộc không phải ở trong phủ, Đoạn Vân Chu kiềm chế không tiếp tục. Sau khi nói xong, hắn buông A Dao ra, nhìn nàng mềm nhũn nằm trên trường kỷ không đứng dậy nổi, hắn rốt cuộc cảm thấy vui vẻ hơn chút.

Hắn đứng lên, thong thả ung dung sửa sang lại vạt áo và phát quan [2] của mình, không thèm liếc nhìn A Dao một lần nào nữa.

Đoạn Vân Chu xoay người rời đi, để lại A Dao một mình. Nàng vẫn duy trì tư thế đó, giống như một con cá chết.

A Dao quật cường nâng cằm lên. Dù vậy, nước mắt cận kề bên khóe mắt vẫn không chịu không chế lăn xuống theo sườn mặt hoàn mỹ của nàng.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. A Dao giống như nai con bị kinh động, liều mạng giãy dụa muốn đứng dậy, lại phát hiện tay mình vẫn đang bị trói chặt.

Người tiến vào là Trạm Vân, ánh mắt nàng ấy nhanh chóng lướt qua người A Dao, rũ một bộ áo choàng ra che cho nàng.

Nàng ấy giúp nàng cởi bỏ đai lưng trên cổ tay, A Dao lẳng lặng nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi một câu: "Chàng ấy đi rồi sao?!"

Rõ ràng là câu hỏi, nói lại với giọng điệu khẳng định.

Trạm Vân thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn là nói: "Chủ tử có chuyện quan trọng phải làm."

Cho dù đã đoán được kết quả như vậy, mà khi từ chính miệng Trạm Vân nói ra lại đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của nàng. A Dao dường như nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát.

Hắn thật sự thích nàng sao?

A Dao đột nhiên mê mang.

Nàng thậm chí không dám đi dùng từ yêu.

Có lẽ, đối với Đoạn Vân Chu, nàng chỉ là một con chim tước trong lòng. Hắn đối với nàng có dục vọng chiếm hữu, có cố chấp, luôn muốn bá đạo nhốt nàng trong lòng ngực.

Nàng không thể cùng bàn uống rượu với Ninh Tứ, Đoạn Vân Chu lại có thể đính hôn với Mạnh Nguyệt Nhu.

A Dao cười giễu cợt, không đáp lại cái tay đưa qua của Trạm Vân: "Ngươi trở về đi, để ta ở một mình một lát."

Giọng nói không chút phập phồng, phảng phất như một cục diện đáng buồn.

Trạm Vân thấy dáng vẻ này của nàng, không hiểu sao có phần e ngại, muốn khuyên nàng bình tĩnh lại, lại không biết nên nói gì.

A Dao khép lại y phục, nghiêng người đưa lưng về phía Trạm Vân, không nói một lời.

Trời đã tối, thấy thời gian Đoạn Vân Chu định ra đã sắp tới, A Dao vẫn không muốn trở về với Trạm Vân.

Trạm Vân không lay chuyển được nàng, chỉ đành dặn dò nàng đừng đi lung tung, sau đó vội vàng xuống lầu truyền tin cho Vũ Hồi.

Mặc dù biết rằng Đoạn Vân Chu sẽ không trở lại, nhưng Trạm Vân vẫn ôm một tia hy vọng.

Mà khi nàng ấy quay về lầu hai, A Dao đã không thấy đâu nữa rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

-

Quán rượu không quá cao, A Dao trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ.

Có lẽ còn phải cảm tạ Đoạn Vân Chu không thật sự ăn sạch sẽ nàng ở bên ngoài.

Sắc trời càng ngày càng tối, gió đêm se lạnh. A Dao siết chặt áo lại, vội vàng băng qua ngõ nhỏ, chen vào trong đám đông.

Không biết ám vệ Đoạn Vân Chu phái tới có còn đi theo nàng không? A Dao không dám quay đầu nhìn, nàng theo dòng người dần dần đi vào chợ đêm nhộn nhịp.

Nàng không biết mình có thể đi đâu, không biết tại sao mình phải chạy đi.

Có lẽ, chỉ là cảm thấy quá mệt mỏi, cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Đêm đã khuya, A Dao sờ cái bụng, muốn tìm một hiệu cầm đồ đổi chút bạc.

Lại không ngờ rằng hiệu cầm đồ kia lại mở ở tận cuối một con phố dài, A Dao thở dài một hơi, nhận mệnh đi về phía trước, lại bị một người đột nhiên tóm lấy cổ tay.

“Quả nhiên là ngươi ——”

Tim A Dao đập thình thịch, còn tưởng rằng nhanh như vậy đã bị Đoạn Vân Chu phát hiện. Không nghĩ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt thế nhưng lại là một gương mặt dữ tợn ghê tởm.

Vẻ dữ tợn đó khiến đôi mắt vốn đã nhỏ xíu của gã lại càng nhỏ hơn, dù vậy A Dao vẫn có thể nhận thấy hận ý rõ rệt từ trong đôi mắt đó.

Không phải ai khác, chính là Tiết Mậu.

[1] Trường kỷ: Trường kỷ là loại bàn ghế có lịch sử lâu đời do các cụ ta sáng tạo nên. Thường kê dùng trong các gia đình quan lại thời xưa. Chữ “Trường” trong nghĩa là: “Dài – Lâu – Tốt”, “Kỷ” nghĩa là: “ghế có lưng dựa” ngoài ra kỷ cũng có nghĩa là cái bàn nhỏ.

[2] Phát quan: dây cột tóc ngày xưa của nam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp