Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 31


9 tháng

trướctiếp

Khi ngồi trên xe taxi, Hách Cát Hâm có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì ngại đang có tài xế, cho nên chỉ có thể nuốt tất cả các lời muốn nói.

Anh ta không khỏi lén nhìn hai người ngồi ở ghế sau từ gương chiếu hậu.

Ở giữa có cách một người, họ cũng không nói chuyện, nhưng mà hai người xa lạ chưa từng gặp mặt, tại sao đột nhiên đại sư lại nói muốn mang Cảnh ảnh đế đi, lại còn ở chung nữa chứ?

Lúc ấy biểu cảm của đại sư quá mức thản nhiên, nhất thời anh ta đã quên hỏi, nhưng cho dù có hỏi cũng không dám hỏi ở trước mặt Cảnh ảnh đế.

Tạ Thanh Phong đã phát hiện ra Hách Cát Hâm lén lút nhìn cậu, nhưng có một số điều không tiện nói với đối phương, vì vậy chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

Hách Cát Hâm cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó gãi tới gãi lui, vô cùng tò mò, nhưng hóa ra đây mới chỉ là bắt đầu.

Ba người bọn họ chuẩn bị đi ăn trưa trước, buổi chiều nhà họ Triệu có buổi triển lãm ngọc thạch, lúc trước đại sư nói muốn xem qua một chút, dựa theo sự hiểu biết của Hách Cát Hâm đối với đại sư trong dĩ vãng, chắc là đại sư thấy cái gì vừa mắt sẽ mua.

Chuyến đi đến Thành phố B này đã thu được rất nhiều, chắc sẽ có thể mua được ngọc thạch thích hợp.

Kết quả khi xe chạy ngang qua một địa điểm, Tạ Thanh Phong bảo tài xế dừng lại, nói xuống xe ở đây.

Hách Cát Hâm ngẩng đầu lên và sững sờ nhìn tòa nhà thương mại: "Đại sư, chúng ta không đi ăn cơm sao?" Đại sư không phải muốn đi mua sắm trước đó chứ?

Tạ Thanh Phong: "Đi mua vài thứ trước."

Khi Cảnh Tỳ rời khỏi biệt thự, ngoại trừ bộ đồ tây dài tay đang mặc trên người, anh chỉ lấy đi bộ triều phục mà mình mặc khi đến.

Nếu đã quyết định tạm thời giữ người lại, Tạ Thanh Phong rất dễ thích ứng, nhanh chóng phân tích nên làm gì tiếp theo.

Đầu tiên, trước mắt có hai việc quan trọng nhất, thứ nhất là dạy Cảnh Tỳ các loại lẽ thường hiện đại, ít nhất lần sau gặp đại diện Lương, anh sẽ không khiến đối phương nghi ngờ.

Thứ hai là số tiền mà Cảnh Miên Phong  nợ công ty, những khoản này không khó, nếu không cần mua ngọc thạch nữa thì chuộc lại hợp đồng sẽ kết thúc nhanh hơn dự kiến.

Mệnh cách của Cảnh Miên Phong cậu đã nhìn thấy trong quảng cáo bốn năm trước, sau khi Cảnh Tỳ xuyên đến vẫn là mệnh cách đế vương, anh không phải là Cảnh Miên Phong, nhưng bây giờ anh lại lấy thân phận của Cảnh Miên Phong, nên phải thực hiện hợp đồng.

Nhưng những gì Tạ Thanh Phong có thể nhìn thấy ở đây vẫn thuộc về mệnh cách của Cảnh Tỳ khi ở Đại Cảnh Triều, không biết có phải vì anh là một người cổ đại hay không, mà mệnh cách của anh lại dừng lại khi bắt đầu mở trận đó.

Nếu muốn dạy Cảnh Tỳ thích nghi với mọi thứ ở thời hiện đại, thì tất cả việc ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều không thể thiếu.

Trong hai giờ tiếp theo, Hách Cát Hâm chỉ có thể trơ mắt nhìn đại sư nhà mình vốn thường đơn giản nhưng lại hào phóng trong việc mua ngọc, đã chi rất nhiều tiền để mua một vài bộ quần áo cho vị Cảnh ảnh đế này.

Từ trên xuống dưới, không thiếu thứ gì.

Cái này cũng chưa tính, ngay cả di động cũng mua cho!

 

Hách Cát Hâm nhớ lại lúc trước ban đầu đại sư vẽ một vài lá bùa không đến một vạn, nhưng kết quả mua một quần áo cho vị Cảnh ảnh đế này tới cả vạn!

Hách Cát Hâm càng nhìn vị Cảnh ảnh đế này, càng giống tiểu bạch kiểm.

 

Đại sư……. chẳng lẽ lúc anh ta và người đại diện rời đi đã bị bỏ bùa sao?

Thấy chiếc điện thoại mới nhất được lấy ra, Hách Cát Hâm vội vàng đè xuống: "Đại sư, Cảnh ảnh… điện thoại di động trước đây của cậu ấy đâu?"

Thời buổi này ai mà không có điện thoại di động chứ, đã xin ăn, xin ở, xin mặc thì không nói, sao không biết tiết kiệm như vậy chứ? Cái cũ không hoạt động sao?

Sau khi Hách Cát Hâm nói xong, anh ta nhìn thẳng vào Cảnh Tỳ, người đang đeo khẩu trang và đội mũ che kín mặt.

Bởi vì đang dựa ở trên quầy, anh ta cảm thấy từ góc độ của mình ngay cả vai của đối phương cũng không cách nào chạm tới, Hách Cát Hâm lập tức lại đứng thẳng lên, ý bảo đối phương ăn cơm mềm cũng không nên quá đúng lý hợp tình.

Cảnh Tỳ cụp mắt xuống, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Hách Cát Hâm, cuối cùng rơi vào trên mặt Tạ Thanh Phong, khẽ chớp mắt: "Không được sao? Cái cũ… Không thích hợp xài."

Tạ Thanh Phong tự nhiên nghe ra được, điện thoại di động cũ là của Cảnh Miên Phong, tự nhiên xài sẽ không hay, cho dù Cảnh Miên Phong không ở đây, cũng không nên nhìn lén cuộc sống riêng tư của đối phương.

Tạ Thanh Phong vỗ vai Hách Cát Hâm an ủi: "Thật sự không thích hợp, mua cái mới đi."

Nói xong bình tĩnh để cho lấy ra một cái điện thoại di động mới nhất.

Hách Cát Hâm ngay lập tức nản lòng: Hủy diệt đi, đại sư hoàn toàn chìm đắm rồi.

Lực chú ý không ở chỗ này, cho nên không phát hiện ánh mắt phượng đen nhánh của người bên cạnh lạnh lùng đảo qua Tạ Thanh Phong đang vỗ vai, cuối cùng mặt không biểu cảm dời đi ánh mắt.

Một lát sau, Cảnh Tỳ chậm rãi đi vòng quanh, giả vờ chọn màu, đi đến một bên khác của Tạ Thanh Phong, "tò mò" chỉ vào tấm bảng cách xa hơn một chút, hỏi đó là cái gì.

Khi Hách Cát Hâm định thần lại, quay đầu lại, phát hiện thấy xung quanh không có ai, hai người họ không biết từ lúc nào đã cách anh ta mười bước:???

Cuối cùng làm lại sim mới xong, nhóm ba người mới đến quầy bán đồng hồ nam ở tầng trên.

Hách Cát Hâm đã tê liệt rồi: Đại sư đây là đã uống bao nhiêu thuốc lú vậy, sao bị mê thành như vậy chứ?

Lúc này, Tạ Thanh Phong chỉ vào một chiếc đồng hồ cơ bản trị giá khoản mười mấy vạn của nam giới, sau khi lấy ra, cậu đột nhiên quay đầu nhìn Hách Cát Hâm đang ủ rũ: "Lại đây thử xem."

Hách Cát Hâm sững sờ ngước mắt lên, chỉ vào mình, rồi chỉ vào đồng hồ đeo tay, đột nhiên tinh thần sáng sủa, à một tiếng thật to, chạy tới trước mặt cậu: "Mua cho tôi à? Thật là ngại quá!"

Nếu là trước đây, anh

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp