Tôi Sẽ Có Một Cái Chết Nhẹ Nhàng, Không Phải Những Kẻ Ám Ảnh Điên Rồ

3


3 tháng


“Ria? Nàng bệnh sao?”

Rubius không chắc chắn hỏi.

“Ồ không, tôi rất khoẻ.” 

Ria cúi đầu hành lễ với Rubius. “Cảm ơn sự quan tâm của ngài.”

Những ngón tay của Rubius hơi cong lại, hắn cảm thấy giọng điệu này của Ria Golious có gì đó khiến hắn rất bực bội.

“Ria à…”

“Thưa hoàng thái tử!” 

Ria cắt ngang lời hắn và tiếp tục nói trong trạng thái cúi đầu.

“Như ngài đã biết, gia tộc Golious phải vận hành rất nhiều sản nghiệp ngầm cho hoàng gia, cho nên tôi thật sự rất rất rất bận rộn!”

Cô trả lại những lời kịch sáo rỗng mà hắn vừa nói.

“Cho nên từ nay những vấn đề không quá quan trọng này ngài cứ gửi thư tới và tôi sẽ đưa cho phụ tá giúp ngài giải quyết, thay vì phải mất vài tiếng tới cung điện để trao đổi.”

Cho dù đã cảm nhận được áp lực nặng nề và khó chịu của Rubius, Ria vẫn thản nhiên nói:

“Tôi đã rất bận rộn và mất thời gian chỉ để tới cung điện, xin ngài thông cảm và hiểu cho. Như vậy, từ nay tôi sẽ rất vui nếu nhận được thư của ngài, xin tạm biệt."

Và rồi Ria biến mất nhanh như một cơn gió.

Sảng khoái!

Đó là những gì mà Ria cảm thấy khi rời khỏi cung điện hoàng gia xa hoa kia, không phải nhìn vào gương mặt buồn nôn của Rubius.

Còn gì buồn nôn hơn khi phải nhìn vào một đống rác và cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nghe những lời than phiền hài hước của hắn?

Ánh chiều tà chiếu rọi vào khuôn mặt của Ria, giống như đang nhuộm lên mái tóc đen tuyền của cô một màu máu đỏ đen sẫm đục.

Xe ngựa dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ tồi tàn, Ria gật đầu với lái xe ngựa và bước xuống, ngay sau đó xe ngựa lao vút đi và biến mất.

“Quý cô đây hôm nay lại muốn mua độc dược sao?”

Người phụ nữ bên trong cửa hàng mỉm cười, son môi màu tím như đang lóe lên trong căn phòng chật chội chất đống xung quanh những chiếc kệ đựng các chai lọ mờ ám.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play