Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 3: Đối thủ một mất một còn


1 năm

trướctiếp

"Hả"?

Tô Nguyễn tỏ vẻ không hiểu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng chế giễu của Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn kiên nhẫn mà phô diễn ra vẻ cứng rắn: "Thật sự là do mình không cẩn thận mà." Đôi mắt cô chớp chớp nhìn anh, theo kế hoạch công lược hoàn hảo mà cô lập ra, dựa theo tính cách của Tạ Trì Yến, hẳn là yêu thích kiểu con gái dễ thương này.

"Hừ." Không thèm để ý đến kỹ năng diễn xuất của cô, Tạ Trì Yến vòng qua người cô và chuẩn bị rời đi.

Tô Nguyễn vất vả lắm mới có thể ngăn anh lại, sao có thể để anh đi được, cô liền vươn tay ra chặn ở trước ngực anh: “Cậu muốn đi đâu?” Thật là có cảm giác như đang chất vấn bạn trai của mình.

"Đi vệ sinh, cậu có muốn đi không?"

Hức... Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn đau lòng bỏ đi.

Dường như Tạ Trì Yến có một ác ý rất lớn không thể hiểu được đối với cô, nhưng trong ký ức của cô ấy chưa từng đắc tội với Tạ Trì Yến, chẳng lẽ thành tích không tốt cũng là cái tội sao ?

Tiết học tiếp theo, Tô Nguyễn nghe gì cũng không lọt vô đầu được, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, tại sao Tạ Trì Yến lại ghét cô như vậy? Do cô ấy không đủ đáng yêu sao? Hay là do cô diễn xuất quá kém? Nghĩ miên man như vậy, cô vô thức nói thành tiếng.

"Chị Nguyễn, chị thích Tạ Trì Yến à ?" Liêu Thành Hạo lại chọc chọc vào lưng cô.

Tô Nguyễn quay đầu lại nói: "Đúng vậy, em có ý kiến gì sao ?" Bởi vì bị từ chối mà canh cánh trong lòng, làm cho giọng điệu của cô không vui lắm.

"Không có không có, ai mà được chị Nguyễn để mắt tới là tốt số lắm nha." Câu nói này được Tô Nguyễn khắc ghi trong lòng. Cô mỉm cười tỏ vẻ tán thưởng, tiếp tục nói.

"Nhưng không phải là chị từng nói rằng chị với Tạ Trì Yến là kẻ thù không đội trời chung sao?"

WTF, cô ấy đã nói điều này sao? Có thể là thời niên thiếu bốc đồng, nhất thời không biết lượng sức mà nói, nhưng bây giờ cô không dám đắc tội với đùi to - Tổng giám đốc Tạ tương lai đâu.

Thấy sắc mặt cô thay đổi rõ ràng, Liêu Thành Hạo liền im miệng.

Tô Nguyễn khôi phục tâm trạng: "Nói tiếp đi." Tiếp tục nói về việc cô ấy đã từng làm trước đây.

"Thật ra, em cũng không rõ lắm. Chỉ là sau khi chị nói rằng có mâu thuẫn với Tạ Trì Yến, có người thay chị trả thù, nói rằng Tạ Trì Yến đang bán thuốc lá ở trường học. Khi chủ nhiệm điều tra, thầy ấy vừa khéo phát hiện trên giường cậu ta có vài bao thuốc lá, sau đó xử phạt. Chị cũng biết đấy, hoàn cảnh gia đình Tạ Trì Yến không tốt, vì vậy không ai nghi ngờ chuyện này là giả, thế nên học kỳ trước cậu ta không nhận được học bổng." Lúc Tô Nguyễn nói lời này, trong lòng cậu ấy cũng không đồng tình, Tạ Trì Yến là niềm tự hào của trường Trung học phổ thông An Thành, ai cũng hy vọng người như vậy không xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào trong cuộc đời.

Thấy Liêu Thành Hạo vẫn tiếp tục nói về những mâu thuẫn giữa cô và Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn vội ngắt lời: "Rồi rồi, chị hiểu rồi." Cô ôm trán, chẳng trách cô không có ấn tượng gì với Tạ Trì Yến, thì ra là có người thay cô trả thù.

Nhưng mà cô và Tạ Trì Yến đã từng phát sinh mâu thuẫn, cô nói gì với anh cũng không phù hợp. Đầu của Tô Nhiễm đã đau lại càng đau thêm, xem ra mâu thuẫn giữa cô và Tạ Trì Yến có vẻ hơi lớn rồi đây.

Sau đó, cô biết được sự tình mâu thuẫn giữa cô và Tạ Trì Yến qua miệng Tô Kỳ khi cô nói một cách khéo léo rằng mình muốn được học ở lớp chọn một giống như Tạ Trì Yến.

Tô Kỳ sửng sốt đến mức cằm sắp rơi xuống: "Tô Nguyễn, hôm nay em không bình thường à?"

Tô Nguyễn hừ lạnh một tiếng, "Anh mới không bình thường !"

"Con người khi vết thương lành mới quên đi cơn đau, vết sẹo của em còn chưa lành, lẽ nào đã hết đau rồi à? "Tô Kỳ chọc chọc cánh tay cô.

"Đau quá." Tô Nguyễn che lấy cánh tay mình, cô bị thương từ khi nào, sao cô lại không biết?

"Không phải em nói là cậu ta nhìn thấy em bị tai nạn xe cộ nhưng lại bỏ đi, làm như không thấy sao ?"

Nói xong, cô bỗng nhớ lại một chuyện, năm lớp mười một, khi cô đang đi xe đạp thì gặp tai nạn nhỏ, bị xe tông, tay bị gãy xương, nhưng mà sau đó không lâu thì bình phục rồi, cô cũng quên mất, không ngờ mình lại có mối quan hệ như vậy với Tạ Trì Yến.

Tô Nguyễn quyết định bồi thường cho Tạ Trì Yến, vì Tạ Trì Yến gián tiếp bị mất học bổng vì cô, vì vậy nên cô sẽ đền bù tiền để thanh toán hận thù, cô cũng có thể bắt đầu kế hoạch ôm đùi của mình.

Vì không muốn nhiều người thấy cô ở cùng với Tạ Trì Yến, Tô Nguyễn dậy rất sớm, thuận tiện đánh thức tài xế Tô Kỳ, gọi đó là "Giúp Úy Thanh Tử giám sát."

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ, lười biếng muốn ngủ thêm của Tô Kỳ, Tô Nguyên thầm than thở: Em đều là vì muốn tốt cho anh thôi, nếu anh cứ tiếp tục ngủ như vậy, tương lai nhà họ Tô không còn hy vọng gì nữa.

Mặc dù đến trường rất sớm nhưng đã có rất nhiều người trong khuôn viên trường. Tô Nguyễn leo lên tầng năm một cách thuần thục, lén lút ghé vào khe nứt ở cửa sau để nhìn vào. Hầu hết lớp Thanh Bắc đều là nam sinh, Tạ Trì Yến đang ngồi ở vị trí phía sau, liếc mắt một cái đã thấy anh, như hạc trong bầy gà, cậu là người cao nhất trong lớp, nhan sắc cũng là nhất.

Tô Nguyễn sửa sang lại tóc, đi tới trước cửa, bày ra nụ cười đã tập không biết bao nhiêu lần trước gương, nói với người đối diện đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên cạnh cửa: "Bạn học, cậu có thể gọi Tạ Trì Yến ra giúp mình được không? Mình tìm cậu ấy có chút việc ."

Dứt lời, nhẹ nhàng đi ra khỏi lớp, lại nhẹ nhàng ghé sát tai vào cửa, nghe thấy một trận ầm ĩ bên trong một cách rõ ràng: "Tạ Trì Yến, lại tới tìm cậu, là một mỹ nhân nhaa."

Haha! Tô Nguyễn cười khúc khích. Quả nhiên, dù là lớp mũi nhọn hay lớp bình thường thì phản ứng của mọi người đối với những chuyện tình cảm như này đều giống nhau. Thiếu niên đều thích xem náo nhiệt, nếu ai đó có quan hệ với người khác giới chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa gió trong lớp.

Tạ Trì Yến đứng dậy từ chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng học, biểu cảm của anh trông rất khó coi, nhất là sau khi nhìn thấy Tô Nguyễn, sắc mặt giống như đóng băng hoàn toàn ngay lập tức, anh hừ nhẹ một tiếng, chuẩn bị quay lại lớp học.

Tô Nguyễn chạy vội gọi anh lại: "Tạ Trì Yến !"

Anh nhíu mày.

Tô Nguyễn lập tức dâng thẻ ngân hàng của mình lên bằng cả hai tay: "Trong đó có tám vạn tệ, mật mã là sinh nhật của cậu, mong cậu nhận lấy Nhé!" Dứt lời còn cúi đầu thật sâu. Đối với biểu hiện của bản thân, Tô Nguyễn cảm thấy rất hài lòng. Mật khẩu là sinh nhật là cô học theo sủng văn, lại còn khom lưng cúi đầu thể hiện sự tôn trọng với anh, quả thật không còn gì hoàn mỹ hơn được.

Rõ ràng Tạ Trì Yến không cảm nhận được nỗi khổ tâm của cô. Khuôn mặt anh từ thờ ơ chuyển sang lạnh lùng, rồi từ đỏ biến thành xanh: "Tô Nguyễn." Anh nghiến răng nghiến lợi: "Cậu chơi tôi như vậy vui lắm đúng không?"

Hả ... Tô Nguyễn sững sờ, cô từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Tạ Trì Yến, luống cuống nói: "Không, không có, tôi chỉ..." Tôi chỉ là muốn trao lại học bổng mà cậu xứng đáng, nhưng lời giải thích cứ như vậy bị nghẹn lại trong cổ họng.

Tạ Trì Yến không còn chút kiên nhẫn nào để ở lại đây, sợ chính mình không khống chế được mà chửi bới người, xoay người sải bước trở về phòng học.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng học bị đóng chặt lại, giây phút này, Tô Nguyễn cũng không còn tâm trạng đi nghe trộm phản ứng trong phòng học nữa.

Cô hồn xiêu phách lạc đi xuống lầu, đúng thật là khóc không ra nước mắt mà, sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Biết rõ lòng tự trọng của Tạ Trì Yến rất cao lại còn đi áp dụng cách này, bây giờ thì xong rồi, có lẽ cả đời cũng không ôm được đùi to, lại còn có thể kết thù oán với người ta .

Vì chuyện này mà Tô Nguyễn chán nản cả một ngày. Trước tiết học thứ ba buổi chiều, Tô Kỳ đến cửa phòng học của bọn họ, Úy Thanh Tử chọc chọc cánh tay của cô," Nguyễn Nguyễn, anh của cậu đến kìa ."

Cô yếu ớt nhìn anh một cái, lê từng bước nặng nề, chậm rãi đi ra ngoài "Tô Kỳ, em buồn bực quá." Vừa định kể khổ, không ngờ đã bị Tô Kỳ ngắt lời .

“Dừng lại! Anh không tới tìm em, gọi Thanh Tử ra đây đi.”

T_T, người này không phải là anh trai ruột của cô.

"Chiều nay em tự về một mình đi, anh với Thanh Tử muốn đi chơi riêng." Nhấn mạnh chữ riêng.

T_T, lại cho cô ăn cẩu lương, cô lập tức phản đối một cách chính đáng: "Không được, anh phải về nhà học bài!"

Tô Kỳ sửng sốt: "Khi nào điểm kiểm tra của em cao hơn anh thì mới được dạy bảo anh nhé. Dù sao anh cũng hơn em những năm mươi điểm."

Tô Nguyễn khinh bỉ, 250 điểm thì có gì chứ. Cô nhất định sẽ vượt qua anh trong kỳ thi tới, xem anh còn lí do gì mà không chịu học!

Tô Nguyễn trở lại vị trí của mình, liếc mắt nhìn Úy Thanh Tử: "Anh ấy tìm cậu."

Vẻ mặt Úy Thanh Tử rất ngạc nhiên, khó nén được sự vui sướng, cô ấy vui vẻ chạy ra ngoài, để lại Tô Nguyễn thở ngắn than dài một mình, thật khó ôm đùi quá đi mà.

Úy Thanh Tử khi trở lại, mặt mày hồng hào, ngượng ngùng nói với Tô Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, khi trở về mình sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu."

Vẻ mặt Tô Nguyễn không cảm xúc, cám ơn cậu nha. Không rải cẩu lương chính là điều an ủi lớn nhất với cẩu độc thân tôi rồi.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, Tô Nguyễn ở trong lớp một mình đến khi trễ lắm rồi mới về. Lúc này, bên trong trường đã không còn người nào, nhưng hôm nay thời tiết rất tốt, sắc trời sáng mờ rực rỡ.

Cô đi bộ chậm rãi trong khuôn viên trường, lúc này mới thực sự cảm nhận được cảm giác chân thực sau khi trọng sinh. Không có gì thay đổi, chỉ khác là cô đã trưởng thành hơn so với khi 16 tuổi, biết rất nhiều về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Hiện tại cô rất hối hận, nếu biết mình sẽ được trọng sinh thì sẽ ghi lại vé số phúc lợi, bất luận thế nào cũng sẽ học thuộc đề thi tuyển sinh đại học 2012.

Tuy nhiên, lúc ấy cô đang mắc căn bệnh ung thư lười biếng giai đoạn cuối, cái gì cũng không biết, nếu cô không nghe được cuộc nói chuyện của Tống Phỉ và Tề Khâm Dao, có lẽ cô vẫn nghĩ Tống Phỉ là một người tốt. Tiếng la hét của những người bán hàng rong bên ngoài khuôn viên trường vang lên, Tô Nguyễn cảm thấy hứng thú, đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn những đồ ăn vặt này. Cô vừa định chạy tới thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô tránh ra và nấp sau một cái cây lớn, đủ để che cả người cô. Cẩn thận thò đầu ra, bóng dáng quen thuộc kia quả nhiên là Tạ Trì Yến , nhìn thoáng qua có vẻ anh hơi vội vàng, bước đi nhanh như bay.

Trái tim trở nên cứng rắn, Tô Nguyễn nhanh chóng chạy theo phía sau cậu.Nhưng mà chân anh đã dài lại còn bước đi rất nhanh, làm cho Tô Nguyễn ở đằng sau khổ sở không nói nổi, chân ngắn chạy đi chạy lại, còn phải cẩn thận không để anh phát hiện, hết lần này đến lần khác phải tránh né.

Cuối cùng anh cũng dừng lại trước một chiếc xe đẩy bán bánh trứng. Chẳng lẽ Tạ Trì Yến thích ăn bánh trứng sao, mình có nên mua thật nhiều cho anh để lấy lòng anh không nhỉ?

Ngay sau đó, Tô Nguyễn nhận ra rằng không phải anh thích ăn, mà là đến để giúp đỡ.

Nơi này nằm cạnh trường tiểu học, xung quanh là hàng rong đông đúc, mỗi quầy hàng nhỏ đều chật cứng học sinh. Đặc biệt là sau khi Tạ Trì Yến đến, xe đẩy bánh trứng nướng được rất nhiều nữ sinh vây quanh. Anh chịu trách nhiệm thu và thối tiền, khuôn mặt không còn lạnh lùng mà mang theo nụ cười làm cho người ta cảm thấy như gió xuân, đặc biệt bắt mắt trong ảnh hoàng hôn ấm áp.

Tô Nguyễn đứng ở cách họ không xa, một vài cô gái nhỏ bước nhanh qua cô, không ngừng nói:

"Mau lên, anh đẹp trai bán bánh trứng kia đến rồi."

"Á, Thật không? Chúng ta mau đi thôi."

Bây giờ học sinh tiểu học đều biến thành thế này à?

Tô Nguyễn tiếp tục quan sát, sắc trời tối dần, xung quanh đã thưa thớt người, Tạ Trì Yến mới đẩy xe, chậm rãi rời đi.

Trời càng lúc càng tối, Tô Nguyễn mạnh dạn đi theo một chút, nhờ vậy mà nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tạ Trì Yến:

"Mẹ, sau này mẹ mang ít bột mì thôi, làm nhiều bánh trứng nướng quá, cơ thể mẹ chịu không nổi đâu."

"Mẹ không sao đâu. Trì Yến, hôm nay con ở trường có vui không?"

Tạ Trì Yến sửng sốt một giây, trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt của Tô Nguyễn, không thể phủ nhận rằng cô trông rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức chết.

"Vui lắm ạ." Anh nói, sẽ càng tốt hơn nữa nếu Tô Nguyễn không tới làm phiền anh.

Tạ Trì Yến dần dần đi xa, nhưng Tô Nguyễn không có ý đi theo anh nữa. Thì ra hoàn cảnh gia đình của Tạ Trì Yến thật sự không tốt thật, Tô Nguyễn cho rằng đầu mình có vấn đề thật, tại sao cô lại làm người ta mất đi học bổng chứ, anh hận cô đến chết là đáng đời. Khóc trong lòng xong, cô phải nghĩ ngay biện pháp hoàn mỹ để cứu vãn tình hình.

Ví dụ như... mua bánh trứng nướng do mẹ anh làm, và sau đó trả thật nhiều tiền?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp