Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Phải Làm Sao Đây

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Những ngày tháng không có di động cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng của Tô Cẩn Du, chỉ mới chớp mắt, cậu đã ở đây được hơn một tháng. Mùa hè năm nay đã đến thời điểm nóng nhất, giống như ở trong lò than vậy, thôn xóm đều yên tĩnh, trên bầu trời chim cũng miễn cưỡng bay về.

Kỳ nghỉ hè mà chị hai mong chờ rốt cuộc đã tới.

“Mẹ, con muốn đi đến nhà cô út~ cho con đi được không?” Mùa hè năm ngoái, Tô Nhị Ni và Tô Cẩn Du cùng đi đến nhà dì út chơi gần nửa tháng, không chỉ được ăn ngon mà còn có quần áo mới.

Điều tồi tệ duy nhất là con gái của cô út, Lý An Nhiên không thích cô.

“Con cũng muốn đi!” Tô San đợi cả tháng trời, rốt cuộc chờ đến lúc này, cô nhất định phải đi lên thị trấn!

Cô nhớ rất rõ vụ phá hủy tòa nhà hai tầng không có người ở trong thị trấn vào năm 2000, đào lên từ sàn nhà hai vạn đồng tiền đã bị cũ nát, sự kiện này gây chấn động vào thời gian đó, hầu như mỗi người đều thảo luận về hai vạn đồng tiền này, nên Tô San nhớ ấn tượng về việc này.

Em đi làm gì!

Tô Nhị Ni nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không nói ra như vậy: “Nếu em muốn đi thì chị sẽ không đi…Trẻ con nhiều quá, ồn ào chú út không thích.”

Nhị Ni hiểu chuyện làm cho mẹ Tô thích: “Ngày mai Nhị Ni cùng Cẩn Du sẽ ngồi xe ngựa của nhà bác Hai, con ba thì ở nhà với mẹ cùng nhau giặt chăn, em trai con bảo đắp chăn này thấy ngứa ngáy.”

Tô Cẩn Du đang nằm bẹp trên giường gạch nghe được, cảm thấy đây không phải là đang giúp cậu kéo thù hận đó chứ, cậu cũng sốt ruột chết đi được, cũng may cốt truyện vẫn đang dựa theo tiểu thuyết phát triển, cơ hội để cậu lấy lòng Tô San đã đến rồi.

Chạng vạng, mấy đứa nhỏ đều đang ở trong sân chơi, Tô San tiến đến bên cạnh Tô Cẩn Du: “Cẩn Du, em đi nói với mẹ cho chị và em cùng đi đến thị trấn nha, đến thị trấn chị sẽ đưa em đi ăn món ngon, muốn ăn cái gì thì ăn, nhưng mà em cũng không thể nói cho mẹ biết, nói ra thì hai chúng ta sẽ không thể đi ăn được.”

Tô Cẩn Du gật gật đầu, vẻ mặt vờ như đang bị món ngon dụ dỗ: “Em đi nói với mẹ, em muốn cùng với chị ba đi lên thị trấn!”

Trong tiểu thuyết, Tô Cẩn Du đã nói với mẹ theo cách này cho nên Tô San thất bại, cuối cùng cô “lén lút” đi lên thị trấn, đồng thời Tô San càng thêm chán ghét mẹ Tô và Tô Cẩn Du.

Lần này, Tô Cẩn Du nhất định phải làm tốt chuyện mà chị gái giao cho!

Tô Cẩn Du chạy vào phòng, mẹ Tô đang đánh giày cho Tô Cẩn Du dưới ánh đèn mờ. Mỗi lần Tô Cẩn Du đi lên thị trấn, mẹ Tô đều cố gắng bắt cậu ăn mặc lịch sự nhất. Con trai mà, không thể để bị cười chê.

“Mẹ ơi, có thể dẫn theo chị ba cùng đi nhà cô út không ạ?”

Mẹ Tô đặt đôi giày trong tay xuống, ôm lấy Tô Cẩn Du vào lòng: “Chị ba nói với con à?”

Sự thông minh của mẹ Tô, Tô Cẩn Du đã từng hiểu biết, cậu sớm đã suy nghĩ kỹ cách đối phó: “Không có, chỉ là con cảm thấy từ trước đến nay chị ba chưa được đi lên thị trấn bao giờ…Cũng không được đi học…Con thấy chị ba rất đáng thương…”

Mẹ Tô lại chú ý sai trọng điểm: “Trẻ con, nói chuyện còn văn vẻ, đáng thương, con biết cái gì là đáng thương sao, học ai vậy.”

“Học anh Cẩn Hoa ạ, anh ấy nói như vậy, chị ba chưa từng được đi lên thị trấn, cũng chưa từng được đi học, thật là rất đáng thương.” Tô Cẩn Du sợ mẹ Tô không để tâm, lại nói một lần.

Hóa ra nghe từ Cẩn Hoa……

Mẹ Tô cười cười, cười vô cùng yêu thương: “Được, cho chị ba con đi cùng đấy.”

Dù sao cũng đều là con của mình, sao có không thương, Tô Cẩn Du nghĩ như vậy.

Mấy ngày sau, vào buổi sáng, ba Tô bế ba đứa trẻ lên xe ngựa đến nhà dì hai: “Đến nhà cô út nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời.”

“Ba ơi, con sẽ nhớ ba.” Tô Cẩn Du người nho nhỏ ngồi ở bên cạnh Tô Nhị Ni, cuộn lại tròn vo, nói với chất giọng trẻ con, bộ dạng như thế này của cậu không khỏi làm cho mắt của ba Tô có chút ươn ướt.

Con đường từ thôn ra thị trấn kỳ thật không xa, lái xe đến đó mất hơn nửa tiếng, nhưng là ngồi xe ngựa mất khoảng ba tiếng. Thành thật mà nói, Tô Cẩn Du cảm thấy ngồi xe ngựa cũng rất vui, còn rất mát mẻ.

Khi đến thị trấn đã hơn chín giờ sáng, bác Hai đưa ba đứa trẻ đến nhà ga, rồi nhanh chóng rời đi. Bác còn muốn đi mua đồ nữa, ở lại muộn một chút sẽ phải ăn cơm ở đây, tiền ăn một bữa bằng tiền cho nhà bọn họ ăn được mấy ngày.

Tô Cẩn Du ngồi ở ven đường, trong lòng vô vàn cảm xúc, đây là thị trấn trong truyền thuyết á, cậu đã đi vào thị trấn rồi sao!

“Chị ơi, cô út khi nào tới ạ?” Hiện tại Tô Cẩn Du đã có thể đóng vai trẻ con vô cùng thuần thục, hằng ngày không có việc gì cứ than vãn vài câu, nói vài câu ngốc nghếch tạo cảm giác dễ thương.

“Sắp rồi, ở đây chờ một lát.” Chị hai sửa sang lại tóc mái trông gọn gàng hơn.

Nhưng vừa quay đầu, nhìn sang em gái bên cạnh, Nhị Ni cảm thấy có chỗ nào đó rất lạ.

Cô mặc màu áo sơ mi bông màu hồng phấn và quần tây đen, rõ ràng vẫn là bộ dáng khi ở trong thôn, nhưng dù nhìn như thế nào đều cảm thấy xinh đẹp, khuôn mặt nhìn bình thường không có điểm nào nổi bật dường như trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Nhị Ni không biết nhưng Tô Cẩn Du biết rất rõ, đây là hào quang, khí chất của nữ chính trong truyền thuyết.

Có khí chất, thì cho dù diện mạo bình thường, ăn mặc mộc mạc cũng có thể nổi bật trong đám người, nói cách khác chính là diện mạo như thế nào đều có thể hấp dẫn đến nam chính.

Còn khí chất này, Tô San thật đúng là nên cảm tạ Tằng Thương Thủy và mẹ của Tằng Thương Thủy, hai mẹ con nhà này cực kỳ nghiêm khắc đối với lời nói và hành động Tô San, làm cho Tô San từ một cô thôn nữ ngốc nghếch trưởng thành không ít, đáng tiếc vẫn là chưa đủ triệt để, nếu không Tô San cũng sẽ không rơi vào kết cục ăn nhờ ở đậu*.

(*) Ăn nhờ ở đậu - Sống nhờ gửi, tạm bợ, không ổn định, hay bị coi thường.

Đợi không lâu, cô út đã tới, còn dẫn theo cậu con trai cả của mình tới, tên là Lý Ứng Hiếu, Lý Ứng Hiếu cùng tuổi với chị cả, năm nay đều mười bốn tuổi. Khác với cậu bé mười bốn tuổi ở nông thôn, Lý Ứng Hiếu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cái quần jean sành điệu, chân đi đôi giày vải màu trắng, cậu ta lớn lên rất tuấn tú, đặc biệt là mũi cao thẳng, môi mỏng thanh tú, tuổi còn nhỏ nhưng mà đã rất quyến rũ.

“Chào cô út, anh.” Người chào hỏi đầu tiên chính là chị gái đã rất quen thuộc với nhà cô út, sau đó là Tô San: “Chào cô út, anh lớn.”

Tô Cẩn Du mới bảy tuổi, không thể chào hỏi thoải mái hào phóng như vậy, cậu lùi lại một bước, nấp ở phía sau chị hai, đôi mắt xoe tròn bẽn lẽn nhìn gương mặt thanh tú của cô út. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, trên chân đi một đôi giày xăng đan màu trắng, nếu ở một tháng trước, Tô Cẩn Du sẽ cảm thấy bộ quần áo như vậy rất quê mùa, nhưng bây giờ lại cảm thấy thời thượng hợp mốt nhất.

Ôi, giá mà cậu xuyên thành con trai của cô út thì tốt rồi.

“Đứa bé này, con trốn cái gì, lúc tết còn ôm cô không chịu buông tay, con đã quên rồi à?” Cô út cười cười, bế Tô Cẩn Du lên: “Béo lên rồi, mẹ con mỗi ngày cho con ăn thứ tốt gì vậy.”

Ngô…hạt ngô…bánh bao bột ngô…mì sợi từ bột ngô…

Nguyện vọng duy nhất của Tô Cẩn Du khi đi vào trong thị trấn chính là, không cần phải ăn ngô nữa.

Lý Ứng Hiếu nhéo đôi má bánh bao của Tô Cẩn Du: “Ở trong nhà anh chịu đói mấy ngày có chịu không, xem em đã béo thế này.”

Tô Cẩn Du che lại mặt mình: “Không chịu.”

Bộ dáng nhỏ đáng yêu làm cho Lý Ứng Hiếu muốn trêu chọc thêm, nhưng bây giờ không phải lúc đùa giỡn, cậu ta vươn tay cầm lấy hành lý từ trong tay của hai cô em gái: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã.”

Ánh mắt Tô Cẩn Du sáng lên, vừa nhìn đã biết cô út rất biết dạy con, từ phong thái lịch thiệp của Lý Ứng Hiếu là có thể nhìn ra. Nếu cậu nghĩ cách ở lại nhà cô út nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thì sẽ là cái cớ tốt cho sự thay đổi ở cậu.

mình thật sự quá thông minh quá cơ trí.

Nhà của cô út ở có ba phòng ngủ và một phòng khách, nội thất trang hoàng lộng lẫy, trong phòng cũng không có lấy một hạt bụi. Tô Cẩn Du rất tò mò, không biết chú út là quan chức gì, trong tiểu thuyết chỉ nói là làm quan chức trong thị trấn, mà trong trí nhớ của Tô Cẩn Du hoàn toàn không có.

“Cô út, còn An Nhiên, em ấy không ở nhà ạ?” Lý An Nhiên không có ở nhà, Nhị Ni thật sự rất vui vẻ.

“À, con bé đến Cung Thiếu Niên học múa, giữa trưa anh còn phải đi đón nó.” Lý Ứng Hiếu cầm mấy cái ly, rót nước cho các em và mẹ của mình.

Tô Cẩn Du cầm cốc uống một ngụm nước to, ngồi xe ngựa lâu như vậy, cũng đã khát nước đến khô cổ họng,

“Anh, em có thể đi đón An Nhiên cùng với anh không.” Tô San đột nhiên cất lời.

Cung Thiếu Niên cách này ngôi nhà hai tầng không người ở rất gần, chỉ cách một cái phố, Tô San cảm thấy đây là một cơ hội, chỉ cần cô lấy được hai vạn đồng tiền ấy thì những tháng ngày sau này sẽ rất tốt.

“Đi đi, Cẩn Du và Nhị Ni cùng đi, đúng lúc dì dẫn các con đi dạo.” Cô út thật là rất dịu dàng, khi cười rộ lên cho cảm giác như hòa mình trong gió xuân, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Giữa trưa, cô út tiểu cô mang theo bốn đứa nhỏ đi Cung Thiếu Niên, An Nhiên chưa tan học, đang ở trong phòng múa uốn chân, cô ấy mặc một bộ đồng phục bó sát người, tóc dài mềm mượt buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, đôi mắt không to, cái mũi hơi thấp, lớn lên có chút giống chú út.

Lý An Nhiên nhìn thấy đám người Tô Cẩn Du ở ngoài cửa, miệng lập tức chu lên, đầu quay sang một bên.

Tô Cẩn Du trong vai người họ hàng nông thôn bị ghét bỏ, thật là rất lúng túng.

Đương nhiên, không chỉ một mình cậu mất tự nhiên.

“Phải một lúc lâu nữa An Nhiên mới tan học, cô đưa các con đi tham quan Cung Thiếu Niên.” Cô út cũng rất bất lực đối với cô con gái này, luôn được nuông chiều, nên mới nảy sinh tính cách như vậy.

“Cô út, con đau bụng, con muốn đi vệ sinh.” Tô San ôm bụng, có vẻ thật sự rất đau.

“Cô đưa con đi.”

“Không cần đâu ạ, lúc vừa mới tới con đã nhìn thấy nhà vệ sinh, mình con đi được rồi ạ.” Nói xong Tô San chạy đi ra ngoài, bộ dáng không lễ phép của cô khiến cho cô út cau mày.

Bây giờ Tô San không để ý nhiều như vậy, hũ vàng đầu tiên trong cuộc đời cô đang ở gần ngay trước mắt.

Lúc đi ngang qua phòng vẽ tranh Tô Cẩn Du dừng bước, nhón mũi chân nhìn vào bên trong.

Đều là một đám trẻ 13-14 tuổi, chúng đang học phác hoạ, đang vẽ bức tượng ông Mao.

“Cẩn Du nhìn cái gì vậy?” Cô út bế cậu lên, để cho cậu có thể nhìn rõ hơn.

“Con cũng muốn vẽ.” Vẽ tranh đòi hỏi phải chăm chỉ luyện tập, từ khi xuyên qua đến bây giờ Tô Cẩn Du chưa được chạm vào bút vẽ, giờ phút này không khỏi có chút ngứa tay.

“Ôi, Cẩn Du cũng muốn vẽ tranh à, vậy lát nữa cô út mua cho con một quyển sách vẽ, được không?”

Đây là lúc tiểu hài tử nên muốn gì được đó, Tô Cẩn Du chỉ vào bàn vẽ và bắt đầu khóc nháo lên: “Con muốn ngồi ở đằng kia vẽ cơ! oa oa oa! Con không chịu!”

“Cẩn Du, nghe lời, không được khóc.” Nhị Ni căn bản không bảo được Tô Cẩn Du, phải nói không ai có thể bảo được Tô Cẩn Du.

Đứa cháu nhỏ luôn muốn gì được nấy, cô út vốn tưởng rằng lần này tới sẽ trưởng thành hơn, không nghĩ tới vẫn là như vậy. Cũng không thể để cậu khóc mãi, cô út thở dài: “Được được được, không khóc nữa, cô đi hỏi giáo viên một chút, xem có thể cho Cẩn Du dùng bàn vẽ được hay không.”

Khi không có việc gì thì cô út sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đến Cung Thiếu Niên chơi, giáo viên ở đây cô hầu hết đều quen biết, nói chuyện với giáo viên vài câu, giáo viên đã đồng ý.

“Trẻ con, chưa vẽ bao giờ, hễ thấy cái mới mẻ thì như thế nào cũng đòi hỏi, cho cậu bé vẽ một bức, một lát nó sẽ hết hứng thú.”

Cô giáo cũng hiểu: “Không sao, bên kia đang có bàn vẽ trống, để cho cậu bé chơi đi.”

Tô Cẩn Du như ý nguyện ngồi ở trước bàn vẽ, các học sinh trong lớp đều cảm thấy khó hiểu đối với sự xuất hiện của củ cải nhỏ này.

Tô Cẩn Du cầm lấy một cây bút chì, những ngón tay nhỏ bụ bẫm gắt gao nắm lấy.

Cậu phải vẽ cái gì để tỏ ra tài năng nhưng lại không có kinh nghiệm đây?

Cuối cùng cậu vẽ một cái cây, chỉ vài nét bút, chỉ họa ra hình dáng khái quát của cái cây, sau đó liền ném bút chì sang một bên, cầm lấy bút sáp ra vẻ như nó thú vị hơn, dùng màu xanh lá cây đậm và màu nâu để tô màu. Cậu tô rất vụng về, thậm chí tô ra cả bên ngoài, sau đó cậu lại dùng màu xám ở rễ cây vẽ một tảng đá to.

“Vẽ thật tốt.” Giáo viên khen không có một chút giả dối, đối với một đứa bé chưa vẽ tranh bao giờ, mức độ này có thể nói là quá xuất sắc.

Cô út hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tô Cẩn Du có thể vẽ ra một cái cây hoàn chỉnh, cái cây này cô ấy nhận ra, nó ở trước cửa thôn, dưới gốc cây ấy quả thật có một tảng đá.

“Cẩn Du, vẽ thêm một bức nữa đi, con nhớ rõ cái gì thì vẽ cái đó.” Cô út rất vui mừng, giáo viên không biết nhưng nàng biết, Tô Cẩn Du chưa từng cầm bút huống chi là vẽ tranh, nhìn tư thế cầm bút của cậu bé liền biết.

Lần đầu tiên cầm bút có thể vẽ những nét thẳng tắp, thậm chí còn có thể vẽ ra nhánh cây, cô ấy cảm thấy cháu trai có thể là một thiên tài hội họa, bồi dưỡng tốt nói không chừng tương lai chính là một hoạ sĩ thiên tài.

Cô ấy bắt đầu suy xét có nên giữ cháu trai ở bên mình dạy dỗ không, chuyện giống như Thương Trọng Vĩnh* ở thời đại này cũng không phải chỉ xảy ra có một hai sự kiện.

(*) Thương Trọng Vĩnh: 1 tác phẩm của Vương An Thạch, 1 chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11. Bài văn này được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.

Bức tranh thứ hai của Tô Cẩn Du càng làm củng cố ý nghĩ đó của cô ấy.

Tô Cẩn Du vẽ chính là cô ấy, tóc dài tới eo màu đen, váy dài màu xanh lam bay bay, tuy rằng không có vẽ đến mặt mày lại có thể nhìn ra người trên tranh là chính xác là cô ấy.

“Mẹ, Cẩn Du vẽ mẹ phải không.” Lý Ứng Hiếu cũng cảm thấy thần kỳ, lúc cậu ta vẽ người, luôn vẽ đầu rất nhỏ, cổ rất to, nhưng Tô Cẩn Du vẽ đặc biệt trông cân xứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp