Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Chương 3

"Bây giờ là năm nào?" Chân Minh Châu nhìn nhìn chằm chằm Lý Quế Hoa lên tiếng hỏi.

Lý Quế Hoa cung kính trả lời: "Hiện tại là năm Vĩnh Vượng thứ 25."

Chân Minh Châu hít sâu một hơi, cô nâng trán vuốt vuốt.

Chân Minh Châu đã có thể xác định Lý Quế Hoa là người đến từ thời cổ đại. Vì thế cô có thể rút ra ba kết luận.

Thứ nhất, Lý Quế Hoa xuyên đến hiện đại và nàng ấy không thể quay về.

Thứ hai, Chân Minh Châu cô xuyên về cổ đại nhưng khả năng này không cao. Vì cô chưa từng nhìn thấy ai xuyên qua mà mang theo cả căn nhà. Tuy nhiên điều này cũng khó nói trước được vì thật sự cô đã nghe thấy tiếng hổ gầm.

Thứ ba, có thể hai người bọn họ đều không xuyên qua hoặc cùng xuyên qua tại một thời điểm. Họ tình cờ gặp nhau nhưng đây có thể là cuộc gặp gỡ đầu tiên cũng là cuối cùng của bọn họ.

Hiện tại có không ít tiểu thuyết thể loại xuyên không nên chỉ trong một thời gian ngắn Chân Minh Châu có thể đưa ra những khả năng trên.

Đương nhiên Lý Quế Hoa phải là người đến từ thời cổ đại chứ không phải người mắc bệnh thần kinh. Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Lý Quế Hoa, nàng ấy ngồi rất quy cũ, hai tay đặt trên đầu gối, quần áo trên người ướt đẫm trông không giống người mắc bệnh. Tuy nhiên cũng thật khó nói vì có ai mắc bệnh lại dán chữ "Tôi bị bệnh tâm thần" lên mặt.

Chân Minh Châu đang mải mê suy nghĩ thì một tiếng sấm vang lên khiến cô bình tâm lại.

Hiện tại, Chân Minh Châu vẫn chưa biết rõ tình huống trước mắt nên càng muốn tìm hiểu kỹ càng hơn. Điều may mắn là thời đại học Chân Minh Châu làm thêm ở nhiều nơi nên rất biết cách nói chuyện với người khác. Vì thế việc tìm hiểu tin tức cũng không khiến mọi người khó chịu, ngược lại đều sẽ cảm thấy như đang nói chuyện phiếm.

Sau khi tìm hiểu Chân Minh Châu mới biết thời đại này được gọi là Túc Triều.

Lý Quế Hoa là một phụ nhân sống ở nông thôn. Mặc dù đã từng làm công cho một gia đình giàu có trên trấn nhưng bất quá chỉ là nha hoàn thô sử (người tay chân thô kệch chỉ chuyên làm việc nặng nhọc). Cô không biết rõ vị trí thôn trấn nơi Lý Quế Hoa sinh sống nhưng theo nàng ấy miêu tả thì này mùa mà nắng nóng, mùa đông lạnh giá và có tuyết rơi.

Thời tiết bốn mùa rõ rệt có điểm giống với khu vực Trung bộ.

Tên thôn mà Lý Quế Hoa sinh sống đã được nàng ấy nhắc đến còn trấn gọi là trấn Bình An. Những địa phương xa hơn thì một thôn phụ như Lý Quế Hoa không rõ lắm.

Túc Triều tồn tại đến nay đã được trăm năm. Trong ba năm qua thời tiết khô hạn không có nổi một giọt mưa. Cuộc sống của thôn dân ở đây rất khó khăn, không chỉ thiếu lương thực mà còn thiếu nước uống.

Hiện giờ nguồn nước uống chỉ dựa vào giếng nước duy nhất ở trong thôn. Tuy nhiên mỗi nhà chỉ được chia một bát nước, với một gia đình đông người như nhà Lý Quế Hoa thì lại càng gian nan hơn. Tuy nhiên theo lý chính của thôn thì tình huống hạn hán ở phương Bắc còn nghiêm trọng hơn.

Thời này việc đăng ký hộ tịch được quản lý rất nghiêm ngặt, nếu không có người hướng dẫn hay và lý do chính đáng thì rất khó thực hiện. Vì thế chỉ thỉnh thoảng có một vài người chạy nạn từ phương Bắc, và hầu hết là những người giàu trong nhà có của ăn của để. Tuy nhiên nhóm người này cũng không có ý định lưu lại nơi này mà muốn đi về phương Nam. Sở dĩ, thôn dân biết được điều này cũng là do nghe thấy những người làm trong gia đình đó nói chuyện với nhau.

Từ thời khai quốc Túc Triều đã ban hành chính sách miễn thuế ba năm cho người dân nếu xảy ra hạn hán, lũ lụt, động đất và các thiên tai khác. Thế nhưng song song với chính sách này là người dân không nhận được lương thực cứu trợ khi thiên tai xảy ra. Vì thế miễn thuế cũng không được xem là việc tốt đối với người dân.

Ở nơi này, ngoài trừ khu vực nguy hiểm như Mãnh Hổ Lĩnh thì đến cả cỏ cây cũng khó tìm thấy.

Chân Minh Châu thầm nghĩ: Cổ đại quả nhiên không dễ sống.

Sau khi nắm đại khái tình hình thì Chân Minh Châu nhìn qua thấy Lý Quế Hoa lạnh run vì quần áo ướt đẫm do dầm mưa. Lúc này cô mới nhận ra tại sao mình lại quên mất việc để nàng ấy thay quần áo?

Vì thế Chân Minh Châu liền nói: "Trước hết chị đi cùng tôi.” Sau đó liền dẫn Lý Quế Hoa sang phòng bên.

Homestay nhà cô có thiết kế các phòng lõm vào bên trong, hai cánh cửa bên trái hay bên phải nhìn như là để trang trí nhưng thật ra đều có thể đóng mở khoá.

Vì vẫn chưa xác định chính xác Lý Quế Hoa là người như thế nào, nên Chân Minh Châu nghi thận trọng vẫn tốt hơn. Vì thế cô để Lý Quế Hoa ở tạm căn phòng bên trái ở lầu một.

“Đêm nay chị tạm thời ở đây đi. Chờ một chút tôi đi lấy quần áo để chị tắm rửa.”

Lý Quế Hoa vừa bối rối vừa cảm thấy hoảng sợ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Chân Minh Châu.

Mà lúc này Chân Minh Châu cũng cảm thấy hoảng hốt vì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào. Tuy trong lòng lo lắng dâng trào nhưng cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Chân Minh Châu không thể hiện sự bất an trong lòng ra bên ngoài. Bởi vì dù Lý Quế Hoa trông không giống như người xấu, lại cung kính với cô, nhưng đó là do nàng ấy hiểu lầm cô là thần tiên, nếu biết cô không phải thì sẽ như thế nào?

Có câu “Biết người, biết mặt, không biết lòng” Hơn nữa Lý Quế Hoa hiện đang trong tình huống khó khăn, nếu biết sự thật không biết có đánh cướp hay không. Vì thế Chân Minh Châu phải thật bình tĩnh biết đâu có thể hù dọa nàng ấy.

Chân Minh Châu đi đến phòng để đồ để tìm một bộ quần áo mà cô không mặc nữa. Thời tiết đã sang mùa thu nên có chút lạnh vì thế cô liền lấy ra bộ quần áo thể thao cô mặc thời cấp ba cùng với một bộ quần áo giữ ấm. Mặc dù đều là quần áo đã qua sử dụng, nhưng cũng có thể mặc tạm.

Cô đến đưa quần áo cho Lý Quế Hoa rồi căn dặn: “Chị tắm đi để không bị nhiễm lạnh. Ở đây tôi không có nội y mới còn quần áo ngoài thì chị mặc tạm đồ của tôi. Mặc dù là quần áo cũ nhưng đã được giặt rất sạch sẽ.”

Cô chỉ Lý Quế Hoa cách sử dụng vòi sen để tắm cũng như cách dùng máy sấy tóc rồi mới đi ra ngoài.

Chân Minh Châu đi ra ngoài liền nhìn lướt qua điện thoại di động của cô, vẫn không có tín hiệu. Nếu không phải đèn điện trong nhà vẫn sáng chắc cô nghĩ rằng mình đã xuyên về cổ đại. Tuy nhiên khi nghĩ đến tiếng hổ gầm cô vẫn cảm thấy có điều bất thường.

Chân Minh Châu khoá cửa ở phía đông lại rồi nằm trên sô pha phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn mưa tí tách, nhưng gió không còn thổi mạnh như trước, tuy vậy cô vẫn không thể nào ngủ được.

Nghĩ đến tình huống xấu nhất chính cô xuyên về cổ đại, Chân Minh Châu liền cảm thấy hoảng loạn.

Cũng giống như Chân Minh Châu, bên trong căn phòng ở lầu một Lý Quế Hoa cũng cảm thấy lo lắng không kém. Nàng ấy tắm rửa, gội đầu và sấy tóc theo lời dặn của Chân Minh Châu. Nhưng đến khi dùng máy sấy tóc đã dọa Lý Quế Hoa hoảng sợ không dám cử động. Bất quá khi sấy tóc lại cảm thấy cả người ấm lên không ít. Sau đó lại nghĩ đến nội y của mình không thể mặc lại được nữa liền dùng máy sấy hong khô chúng.

Tiên nữ nói đây là quần áo cũ nhưng Lý Quế Hoa lại cảm thấy rất tốt, nó vô cùng mềm mại và ấm áp. Sau đó Lý Quế Hoa nhìn đến chăn ga gối đệm sạch sẽ lại phân vân không biết có nên nằm xuống hay không. Dù đã được tiên nữ cho phép nhưng nàng ấy lại không dám. Hơn nữa phía trên lại có một luồng sáng huyền diệu này, khi nhìn lên nơi có ánh sáng lại thấy một vòng tròn kỳ lạ.

Lý Quế Hoa không biết liệu có phải tiên nữ đã bắt được mặt trăng và dùng nó để chiếu sáng hay không?

Lý Quế Hoa đã từng nghe qua nhiều chuyên xưa ly kì, nhưng nếu không gặp được tiên nữ thì kết cuộc của bản thân sẽ như thế nào? Lý Quế Hoa cảm thấy hơi lạnh liền nằm xuống kéo chăn đắp lên người. Thế nhưng nàng ấy cũng không dám quá phận, chỉ nằm ở phía cuối giường cong người lại thành một quả bóng nhỏ.

“Cuối cùng thì trời cũng mưa, xem như hạn hán đến cũng đã được giải quyết. Không biết mình đi lâu như vậy không về mọi người đã lo lắng đến thế nào?”

“Không biết có nên cầu xin tiên nữ hay không?” Lý Quế Hoa mang theo cảm xúc bất an, phân vân, lo lắng cùng một chút thỏa mãn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Người bên trong phòng đã ngủ nhưng Chân Minh Châu vẫn không ngủ được. Cô lặng lẽ đi đến căn phòng ở lầu một hai lần đều nhìn thấy Lý Quế Hoa ngủ rất thành thật.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng Chân Minh Châu vẫn không thể nào chợp mắt được. Cô có một thói quen là khi căng thẳng, lo lắng nhất định phải tìm việc gì đó để làm, nếu không càng suy nghĩ sẽ càng bị quan sau đó rơi vào bế tắc không thể thoát ra được.

Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu rồi mặc áo khoác bông đi ra ngoài. Cánh cửa cũng không có gì thay đổi là cánh cửa cô đóng mở mỗi ngày. Cô đã sống ở đây khi chỉ mới vài tuổi nên dù đã trang hoàng lại mọi thứ cô vẫn có thể nhận ra cánh cửa nhà mình vẫn không thay đổi.

Chân Minh Châu không quan tâm đến Lý Quế Hoa đang ngủ trong phòng, liền đi về hướng chán núi. Bình thường khi đứng ở vị trí này cô liền có thể thấy được trang trại nuôi heo của nhà chú Trương. Bất quá hiện tại trời tối nên không nhìn thấy gì cả.

Tuy vậy cô cũng phải đến để xem trang trại nuôi heo nhà chú Trương mà là muốn nhìn thấy ánh đèn trong thôn.

Mặc dù bây giờ trời không còn sớm, nhưng vẫn chưa đến giờ mọi người đi ngủ nên nhiều nhà trong thôn vẫn còn thắp đèn. Đây chính là điều Chân Minh Châu muốn xác định. Cô chưa bao giờ biết mình muốn nhìn thấy những ánh đèn này đến như vậy.

Thật sự có ánh sáng. Điều này giúp tinh thần Chân Minh Châu ổn định lại và xác định cô không hề xuyên qua. Khác với tâm trạng nặng nề lúc đi, bước chân của Chân Minh Châu trên đường về rất nhẹ nhàng, tâm trạng thoải mái. Cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, rốt cục thì cô đã có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.

Mặc dù trong nhà vẫn còn một người lai lịch không rõ nhưng tâm trạng Chân Minh Châu rất tốt nên cô ngủ khá sâu. Khi cô tỉnh dậy vươn tay tìm điện thoại thì mới biết mình ngủ đến tận 10 giờ 40 phút sáng. Ôi cha mẹ ơi!

Chân Minh Châu liền ngồi bật dậy, dụi dụi mắt rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Cô nhớ là Lý Quế Hoa vẫn còn đang ở trong phòng ở lầu một nên vội vàng đi xuống. Ngay khi vừa gõ cửa thì cửa phòng lập tức mở ra. Lý Quế Hoa thức dậy trước khi trời sáng, thấy tiên nữ chưa đến nàng ấy ngồi yên cả buổi sáng cũng không thấy phiền vì mọi thứ ở đây đều rất tốt. Dù chỉ nhìn xung quanh căn phòng nàng ấy cũng cảm thấy mình xem không đủ.

Lý Quế Hoa từng làm người hầu trong một gia đình giàu có trong cảm thấy nơi này trông phú quý hơn cả hoàng gia.

“Tiên nữ người đã tỉnh.” Lý Quế Hoa cung kính nói.

Chân Minh Châu không phủ nhận cũng không giải thích thêm, chỉ nói: "Đến ăn sáng đi.”

Buổi sáng Chân Minh Châu cũng không chế biến phức tạp, chỉ đơn giản là lấy hai túi sủi cảo đông lạnh từ trong tủ lạnh ra rồi cho vào nồi hấp.

Lý Quế Hoa đi theo Chân Minh Châu cũng không dám cử động gì nhiều. Nàng ấy nhìn ngắm ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cuối cùng lấy hết can đảm liền mở miệng: “Tiên nữ, nhà tôi còn có chồng và mấy đứa nhỏ... bây giờ thời tiết đã tốt hơn nên tôi muốn về nhà.”

Tiên cảnh tuy rất tốt nhưng không phải nhà của mình, đã một ngày không về Lý Quế Hoa lo lắng không biết tình hình trong nhà như thế nào.

Chân Minh Châu nhìn Lý Quế Hoa nhưng chỉ trong chớp mắt liền như không có việc gì, cô nói: “Được, sau khi ăn xong chị liền xuống núi đi, tôi cũng không giúp được gì nhiều, nhưng có thể chuẩn bị một ít đồ ăn cho chị mang đi."

Chân Minh Châu cũng muốn nhìn xem Lý Quế Hoa có thể thực sự rời đi hay không.

Lý Quế Hoa lập tức quỳ xuống cảm tạ: "Tạ ơn tiên nữ đã cứu giúp đỡ dân phụ trong lúc khó khăn.”

Chân Minh Châu quay đầu lại, bất lực lên tiếng: “Chị cũng đừng động một chút lại quỳ xuống a.”

Lý Quế Hoa nghe vậy liền nhanh chóng đứng dậy đứng bên cửa nhìn ra bên ngoài. Chân Minh Châu thấy vậy liền nói: “Nếu không tìm được đường về nhà thì hãy quay lại đây.”

Lý Quế Hoa nhanh chóng cảm tạ: “Đa tạ tiên nữ...”

Chân Minh Châu lập tức lên tiếng: “Không cần đâu, chị ngồi đi chúng ta cùng ăn sáng. Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng.

Lý Quế Hoa thốt lên: “Sủi cảo” món này chỉ có dịp Tết mới được ăn. Tuy nhiên nhà họ đã nhiều năm không được ăn sủi cảo.

Chân Minh Châu cười nói: “Chị ăn nhiều một chút, nếu ăn không hết thì mang đi.”

Sau đó cô trịnh trọng dặn dò Lý Quế Hoa: “Nếu không tìm được đường về nhà thì phải nhớ quay lại đây. Nơi này được gọi là nhà trọ Xuân Sơn”

Nếu thật sự Lý Quế Hoa không thể xuyên trở về thì cô cũng không thể để chị ấy đi lạc, coi như cho chị ấy một chỗ đặt chân. Nếu chị ấy là người bị mất trí nhớ hoặc là kẻ lừa đảo thì cô cũng chỉ đành chấp nhận.

Nếu đủ khả năng, Chân Minh Châu hy vọng cô có thể giúp đỡ người khác.

“Tôi lấy trà thay rượu chúc chị lên đường thuận lợi sớm trở về nhà.”

Lý Quế Hoa nhanh chóng gật đầu, lớn tiếng nói: “Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp