Jeffery ra vẻ tự nhiên, cố gắng chịu đựng nỗi đau, đặt thanh
kiếm vào vỏ rồi đeo nó bên hông.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sophia luôn cảm thấy
thanh kiếm đang run rẩy.
Jeffery lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với công chúa, vẫn là
cách nói tán tỉnh của mấy cao thủ tình trường, nhưng Sophia một chút dấu hiệu
bị đả động cũng không có, ngược lại không mấy tập trung.
Sophia mỉm cười: “Đúng rồi, thời gian này cũng không còn sớm
nữa, ngươi nhất định là còn rất nhiều việc phải làm đúng không? Không thể vì
ngồi uống trà chiều với ta mà trì hoãn thời gian quý báu của ngươi.”
Rõ ràng là đang đuổi khách.
Jeffery mỉm cười một cách không tự nhiên, thuận theo nói mình có
việc cần giải quyết rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Trong khoảnh khắc hắn xoay người, Sophia đột nhiên gọi hắn lại.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng thanh bảo kiếm kia càng run rẩy hơn,
nó giống như đang than khóc, không muốn cùng Jeffery rời đi.
Sophia nói: “Ngươi muốn đem thanh kiếm đi sao?”
Jeffery cúi đầu nhìn, cười dối trá, nói: “Tất nhiên, ta phải
mang về tử tế làm quen hòa hợp với nó, tránh để nó sau này lại dám làm tổn
thương công chúa.”
Sophia nhíu mày: “Nếu ngươi đã nói ta là người bảo vệ của thanh
kiếm, vậy ta không cần bồi dưỡng tốt quan hệ với nó sao?”
Ý cười trên mặt Jeffery càng sâu hơn, nỗi nhục vừa rồi phải chịu
rốt cục cũng tìm được cơ hội phát tiết: “Nghe công chúa nói kìa... ...nó cũng
giống như một đứa trẻ không nghe lời, dạy bảo một chút là được, huống hồ đây là
kiếm của ta, mình ta xử lý là được, công chúa việc gì phải làm một việc thừa
thãi? Mặc dù nó là bảo kiếm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thanh kiếm mà
thôi, không lẽ công chúa coi nó là người rồi?”
Sophia nghe ra một tia trào phúng, không khỏi mím chặt môi, ánh
mắt sắc bén: “Kiếm này ở trên người ta, vậy nó chính là một bộ phận của ta, ta
muốn xem nó là cái gì thì chính là cái ấy, ngươi và ta suy nghĩ bất đồng, cũng
không cần nói thêm gì nữa, đưa thanh kiếm cho ta.”
Jeffery thu lại nụ cười, ý châm chọc trong đáy mắt càng nồng
đậm: “Công chúa đây là muốn một thanh kiếm? Quốc vương cho phép cô cầm kiếm
không? Từ trước đến nay không có đạo lý thục nữ lại đi dùng kiếm.”
Trong lòng Sophia nhất thời bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt cực
kỳ dữ dội, nhưng lại không thể không thừa nhận, Jeffery thoáng cái đã chọc vào
điểm trí mạng nhất. Phụ hoàng mặc dù đối xử tốt với cô, nhưng cũng có chút quy
tắc bảo thủ.
Thân là công chúa, nên tao nhã đoan trang, có thể thuần thục ứng
phó các loại yến hội, có hình tượng hoàn mỹ không còn gì để bới móc. Cô có thể
tu luyện thần thuật, trở thành thần quyến giả, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.