Ác Long Cưng Chiều Bé Con

Chương 62: Quả cầu tuyết


10 tháng

trướctiếp

Lúc trước Khi Joshua rời đi, Đường Đường mới chưa tới một tuổi, khoảng cách hiện tại đã hơn năm năm. Trẻ con loài người bình thường còn chưa bắt đầu ghi nhớ, căn bản sẽ không nhớ rõ người đã gặp lúc còn nhỏ.

Nhưng Đường Đường là một con rồng con, tuy rằng con non rất nhanh quên, nhưng đối với mỹ nhân có giá trị nhan sắc cao, thì lại không giống rồi. Cậu vẫn luôn nhớ người bạn tốt thiên sứ của mình.

Cho nên, khi nhìn thấy Joshua, cậu cười rất vui vẻ, không chút do dự liền cất đôi chân ngắn chạy tới, nhào vào trong ngực đối phương, nhiệt tình ôm lấy, còn vùi đầu cọ cọ. Nếu lúc này cậu ở trong hình rồng, cái đuôi có lẽ đều đã hưng phấn vung lên, giống như một com cún nhỏ.

Đường Đường ở trong ngực Joshua, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bĩu môi nói: “Ta đã rất lâu rất lâu không gặp cậu rồi, sau khi shua shua rời đi, vẫn mãi không chịu đến chơi với ta. Ta đã khóc rất nhiều ngày. Cậu có phải không thích ta nữa không?”

Joshua ngồi xuống, nhìn cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Tất nhiên không phải rồi, ta không phải không thích cậu nữa. Xin lỗi, là ta sai rồi. Ta muốn gặp cậu chỉ là quá bận, không có cách nào đi tìm cậu.”

Nghe được lời phủ nhận và xin lỗi của Joshua, nỗi buồn trong lòng Đường Đường trong nháy mắt biến mất, lại nhếch khóe miệng, càng dùng sức ôm chặt Joshua, vùi mặt vào cổ thiên sứ, làm nũng dán lại gần, thẳng thắn nói: “Ta nhớ cậu nhiều lắm.”

Joshua vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ của cậu, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng nhớ cậu.”

Đường Đường lập tức ngẩng đầu, hai tròng mắt màu vàng nhìn Joshua, sáng lấp lánh: “Thật sao?”

Joshua gật đầu: “Thật đấy.”

Đường Đường lại vùi mặt vào trong ngực Joshua, bàn tay nhỏ bé che khuôn mặt đang đỏ ửng lên, giống như một con đà điểu nhỏ, thẹn thùng lại vui vẻ. Mặc dù sau khi Joshua rời đi, Đường Đường lại quen biết rất nhiều lông nhung nhung, còn có bằng bạn loài người, nhưng Joshua là người bạn đầu tiên trong đời cậu, luôn rất đặc biệt.

Một lát sau, Đường Đường nhớ tới cái gì, vui vẻ nói: “Shua shua, ta đã chuẩn bị rất nhiều quà cho cậu, muốn khi nào gặp thì sẽ đưa, bây giờ có thể đưa rồi ~”

Tất cả đều là những gì cậu nhìn thấy mà bỗng nhớ tới Joshua liền để lại một phần, chẳng hạn như một bông hoa đẹp, một chiếc bánh quy nhỏ giòn, một món đồ chơi thú vị. Không nhất thiết phải có giá trị, nhưng tất cả đều là những tưởng niệm và tâm ý của rồng con.

Đường Đường nói xong, duỗi cánh tay nhỏ bé ra phía sau muốn lấy ba lô nhỏ của mình, kết quả chỉ sờ được đai thánh trên sai.

Cậu lập tức bĩu môi: “... Túi xách không có ở đây, đặt trong ký túc xá rồi.”

Joshua cười cười: “Không sao, lần sau cũng được.”

Đường Đường lại có tinh thần, lập tức hỏi: “Shua shua sẽ lại đến tìm ta chơi sao? Lần sau là lúc nào? Có lâu không?”

“Tất nhiên rồi, có điều ta cũng không biết là vào thời gian nào, có lẽ không lâu, ta có việc cần giải quyết ở gần đây.” Joshua kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu một.

Đường Đường túm lấy thánh đai nghịch, thỏa mãn nở nụ cười, sau đó lại phấn khích chia sẻ những chuyện đã xảy ra trên đường đi với Joshua. Rồng con luôn có ham muốn chia sẻ mạnh mẽ, bất cứ điều gì thú vị mà cậu gặp phải đều sẽ muốn người khác cũng được nhìn thấy. Mà người này, tất nhiên là người mà cậu thích.

“Ta còn quen biết thêm rất nhiều bạn tốt, gấu gấu, sư tử nhỏ, gấu đen trắng, gấu mèo, thỏ con, Đại Hắc, John... ...Chúng ta có thể chơi cùng nhau ~” Đường Đường nghĩ đến hình ảnh kia, cười rất ngọt ngào.

“Được.” Joshua gật đầu đồng ý.

Đường Đường còn nắm lấy tay Joshua, hưng phấn đề nghị: “Shua shua đi học cùng ta đi, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày đều chơi cùng nhau!”

Joshua bật cười, lắc đầu: “Ta lớn như vậy, sao có thể cùng cậu đi học được. Hơn nữa... ... ta phải đi rồi, thời gian dài quá những người sẽ cảm thấy kỳ quái.”

Đường Đường ôm lấy cánh tay Joshua, bá đạo nói: “Không được, ta không muốn cậu đi.”

Mới gặp mặt không bao lâu, lại muốn chia tay. Rồng con đương nhiên không chịu.

Cậu giống như một món đồ đính kèm đáng yêu, dùng hai chân hai tay bám dính lên người Joshua, không buông ra.

Bộ dáng chơi xấu vô lại này, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng Joshua không hề chán ghét, ngược lại giống như đối xử với cậu em trai dính người, an ủi vỗ vỗ lưng cậu, sau đó cúi đầu, hôn lên trán Đường Đường một cái.

Đáp lại lúc chia tay lần trước, Đường Đường hôn lên mặt Joshua một cái.

Đường Đường sửng sốt, sau đó vô cùng vui vẻ nở nụ cười, quanh người nở ra rất nhiều bông hoa nhỏ, trong nháy mắt đã bị dỗ dành.

Con rồng con thực sự rất dễ dỗ. Trước đây cậu khóc rất đau lòng, Xavier thì thầm nhỏ giọng dỗ dành, hôn lên trán con trai một cái. Cậu cảm thấy tình yêu của cha mình, lập tức không còn buồn nữa.

Lần này, Joshua cũng vậy.

Cậu ngoan ngoãn buông tay ra, lại cầm lấy một ngón tay của Joshua, mềm nhũn nói: “Cậu phải đến tìm ta chơi sớm một chút nha, nếu không, ta sẽ rất buồn đó.”

Joshua gật đầu, mỉm cười: “Ừm.”

Cơ hồ trong nháy mắt, thân hình Joshua liền trở nên mơ hồ, như sương mù phai nhạt, hoàn toàn biến mất, giống như cho tới

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp