Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 1: Ma tộc và con trai nuôi của nàng, Thần Minh


1 năm

trướctiếp

Nàng bị nhốt bởi cái tên chết tiệt một tay nàng nuôi lớn, bởi vì nàng nghĩ rằng hắn là con người.

————

"...." Hắn ở bên tai nàng thì thào, những xưng hô nhục nhã trước kia nàng đã từng nói với hắn, bây giờ hắn ở bên tai nàng chậm rãi nói lại. Nàng phẫn nộ thay đổi sắc mặt, nhưng chút lực đạo giãy dụa đó lại dưới động tác của hắn trở nên có như không có.

Nàng ngước mắt nhìn lên, là màu trắng, cái màu mà nàng ghét nhất đã bao phủ mọi khoảng không mà nàng có thể nhìn thấy. Trên cổ chân trắng nõn được trang trí sợi xích dài màu vàng được tỉ mỉ mài giũa, dường như đã dẫn đến một nơi phương xa vô hình nào đó...

Đôi mắt của hắn trở nên rất đỏ, đó là sự hài lòng khi có được thứ mình muốn, ở giữa cổ của nàng có một tiếng thở dài nhè nhẹ. Thanh âm của hắn rất ôn nhu, động tác cực kỳ thân sĩ, lại có một chút cường thế không thể phản kháng và cự tuyệt.

Nàng từng ác liệt yêu cầu hắn gọi nàng bằng rất nhiều xưng hô khác nhau, lúc vui thì bắt hắn gọi nàng là tỷ tỷ. Lúc không vui thì chỉ cho phép hắn gọi là chủ nhân. Khi không muốn quan tâm đến hắn, cảm thấy vô vị thì bắt hắn gọi là ma tôn. Thậm chí, khi nàng cực kỳ ác liệt muốn trêu chọc hắn, muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của hắn đỏ bừng lên, nàng sẽ bắt hắn gọi nàng là...

"Mẫu thân đại nhân."

"Người là của ta."

————————

Nàng là ma tôn chí cao vô thượng của ma tộc, đối với nàng, quyền lực chỉ là thứ phế vật nhàm chán muốn đặt ở đâu cũng được. Mà thằng nhóc nhân loại vô tình được nhặt về kia, có lẽ là bởi vì nhất thời tâm huyết dâng trào hoặc có lẽ là khuôn mặt non nớt của nó lúc đó quá mức xinh đẹp tinh xảo khiến nàng không có cách nào cự tuyệt.

Ma tộc từ trước đến nay luôn tùy tâm sở dục, nàng thỏa mãn hết thảy những ý nghĩ trong lòng nàng. Mà nàng là người yêu tất cả những thứ xinh đẹp. Cho nên, cái thứ bẩn thỉu nàng mang về kia đang dùng đôi mắt lưu ly nhìn nàng chăm chú.

Thật đẹp, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như tuyết ấy, giống như thiên chúa ... Không... Đây hẳn là tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ bởi Satan đại nhân.

Khuôn mặt trắng nõn của đứa trẻ được nàng bọc trong lớp áo choàng tắm màu đen dính đầy sương mù, nó có hơi né tránh ánh mắt của nàng, chỉ để lại cho mái tóc nho nhỏ đang rũ xuống.

"Sau này ngươi chính là con nuôi của ta, thế nào?"

"Con..... Con nuôi...?" Giọng nói của đứa bé mang sự mềm mại của con người, nó sợ hãi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi đầu thật sâu, ngón tay đáng yêu trắng nõn bất an lại e lệ nắm lấy góc áo choàng tắm, màu sắc ngọc thạch kia dưới sự phụ trợ của áo choàng tắm màu đen thuần khiết càng thêm trắng nõn "Có thể... không muốn...được không?"

"Nghe lời!" Ma tôn bệ hạ tôn quý không thích nghe nhất là câu trả lời trái ý của mình, nhưng gương mặt kia thật sự là quá xinh đẹp, rốt cục vẫn khiến nàng lựa chọn nhượng bộ. Nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên đỉnh tóc xù xì vô cùng mềm mại.

Sợi tóc màu nâu nhạt dưới ánh trăng nhàn nhạt hiện ra màu sắc cực kỳ xinh đẹp, xúc cảm trên tay trơn tru đến khó tin, tâm tình của nàng tốt liền sờ thêm một chút, ở trong lòng thầm cảm thấy may mắn. May mắn tiểu tử nhân loại này có một mái tóc nâu còn chưa tính là khiến nàng chán ghét, nếu nó có một mái tóc màu vàng, thậm chí là tóc bạc mà nàng ghét nhất thì cho dù có thích đến đâu, nàng cũng chỉ có thể nhịn đau mà vứt đi.

Dù sao, ma tộc ghét nhất những tên gia hỏa có đôi cánh màu trắng, sự chán ghét đó phát ra từ tận xương tủy, mang theo huyết nhục từ nhiều thế hệ trước đã tranh phong đối chọi.

Mà nàng mải đắm chìm trong niềm vui thu hoạch được một tiểu sủng vật vừa lòng nên cũng không có chú ý tới cái người mà nàng cho rằng bởi vì nhút nhát nên cúi đầu lại lộ ra sự hưng phấn gần như run rẩy, cái người có khuôn mặt xinh đẹp khó phân biệt kia bị lầm tưởng là thẹn thùng lại bởi vì sự đụng chạm của nàng mà cảm thấy thỏa mãn đến mức bệnh hoạn si mê.

Muốn gần gũi với nàng....

Ma tôn bệ hạ, là của hắn.

——————

Con mèo nàng nuôi đã biến mất.

Đó là một con mèo đen rất đẹp, là niềm vui của nàng trong quá khứ.

Cho dù là nhận nuôi thứ nhân loại xinh đẹp kia cũng không có chút ảnh hưởng nào đến vị trí của nó trong lòng nàng. Dù sao so với màu nâu, nàng vẫn chung tình với màu sắc của đêm tối giống như sợi tóc của mình, chứ đừng nói đến đôi mắt một vàng một xanh kia, quả thực khiến nàng không cách nào dứt được.

Các nơi ở trong cung điện, ban công mèo con thích nhất, hay là gác xếp thỉnh thoảng nó sẽ lén lút trốn vào, khu vườn nơi nó đi dạo sau một giấc ngủ dài, thậm chí cả khu rừng tối tăm nơi có ánh đèn rực rỡ kia... Nàng đều đã đi tìm, nhưng không thấy.

"Tỷ tỷ, không cần tìm nữa, tỷ đã tìm một ngày rồi." Thanh âm của tiểu thiếu niên cực kỳ trong trẻo, nếu vẫn sống ở nhân gian nhất định sẽ được rất nhiều tiểu cô nương thích. Chưa kể là hắn còn có gương mặt xinh đẹp hơn tất cả những bông hoa đắt tiền trong vườn hoa phía sau. Giờ phút này, hắn đang đứng ở phía sau ma nữ mặc bộ lễ phục hoa lệ kia, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cô đơn "Tỷ tỷ đối với Tây Trạch cũng chưa từng để ý như vậy, tỷ tỷ, Tây Trạch đi..."

"Gọi ta là chủ nhân." Tất cả mọi thứ trong trái tim nàng rất rõ ràng, cái gì được yêu thích hơn sẽ xếp ở phía trước. Rất hiển nhiên, địa vị của hắn ở trong lòng nàng không bằng con mèo đồng tử thuần đen kia, tuy rằng con mèo kia ngay cả một cái tên cũng không có.

Bỏ công bỏ sức suốt một thời gian dài để tìm kiếm nhưng không đều có bất kỳ thu hoạch và kết quả nàng muốn, điều này khiến cho tâm trạng của nàng rất khó chịu. Nàng có chút phiền não, bàn tay cẩn thận ôm lấy thắt lưng, không kiên nhẫn nói "Nếu không phải bởi vì ngươi trông coi không đủ tốt…Thật xinh đẹp."

Lời trách cứ và trừng phạt chợt dừng lại, đôi mắt vốn đang chán ghét chợt thay đổi thần sắc khi nhìn thấy đôi mắt một vàng một xanh trên khuôn mặt tinh xảo kia. Ma tôn ngạo mạn nhìn thẳng, trong con ngươi đen thuần ấy chỉ còn lại bóng dáng của một người kia. ( truyện trên app T𝕪T )

"Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, Tây Trạch chịu thống khổ cũng không sao." Sự hưng phấn trong lồng ngực bởi vì ức chế mà phát ra âm thanh nặng nề, thiếu niên xinh đẹp cười đến mặt mày cong cong, lặng lẽ giấu một bàn tay khác chưa kịp rửa sạch vết máu.

Ma tôn bệ hạ của hắn, chỉ cần nhìn một mình hắn là được rồi.

Cũng chỉ có thể là một mình hắn, những thứ khác, bất kể là thần hay ma, hay là con mèo chết tiệt kia đều thật sự quá chướng mắt.

————

"Mẫu thân đại nhân, Tây Trạch không xinh đẹp sao?" Chàng trai tóc nâu mang vẻ đẹp trung hòa giữa thiếu niên và thanh niên hơi khom lưng, ngắt một sợi tóc đen khẽ ngửi.

"Sao lại hỏi như vậy?" Ma tôn điện hạ cao ngạo gần đây có chút mệt mỏi, buổi tối nghỉ ngơi cả đêm vẫn không thể tiêu trừ hết sự mệt mỏi vào ban ngày.

"Tây Trạch nhìn mẫu thân đại nhân gần đây hình như rất thích thằng nhóc ma tộc kia". Người thanh niên đã cao hơn nàng nửa đầu cung kính quỳ gối, xoa huyệt thái dương cho người đang nằm trên sô pha mềm mại hoa quý, lực đạo vừa vặn làm cho nàng càng thêm buồn ngủ, đầu óc vốn không quá thanh tỉnh nay càng thêm mơ màng.

“Con trai ma tộc?”

Thanh niên gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng hơi khép lại kia, đồng tử thoáng thay đổi màu sắc, ngay cả ngữ khí cũng trở nên sâu thẳm, "Mẫu thân đại nhân đã quên rồi sao, trong bữa tiệc tối hôm qua, người còn khen hắn đẹp trai đấy."

“Là hắn sao” Trong đầu hiện lên một thân ảnh mơ hồ, tối hôm qua là lễ nhậm chức của Ma vương đương nhiệm, nàng nhìn thấy một mị ma yêu dị mê hoặc lòng người, người đó sau khi phát hiện tầm mắt của nàng còn nhiệt tình lớn mật nháy mắt với nàng, ý tứ ám muội vô cùng rõ ràng. Nàng vốn dĩ không có sức đề kháng đối với những thứ xinh đẹp, nhưng sự mệt mỏi của tối hôm qua thật sự khiến nàng không thể trốn tránh.

“Quả thật rất đẹp..."

Thanh niên nhìn ma tôn bệ hạ tôn quý chậm rãi khép mắt lại, ánh mắt đè nén dần dần trở nên không chút che dấu, đồng tử dị sắc quay cuồng gợn sóng.

Xinh đẹp thì thế nào, dù sao sau này ngài sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, mẫu thân đại nhân của ta.

Thanh niên có mái tóc màu nâu hôn lên thái dương ma tôn đang ngủ, đồng tử được ngụy trang bắt đầu hiện ra màu sắc ban đầu.

"A, thời gian không nhiều, bất quá"

"Xì…"

"Không sao cả, bởi vì, ta cũng không thể chịu đựng được nữa"

Thần Minh, hóa ra là Thần Minh.

Chết tiệt, nàng chật vật che đi cánh chim màu đen bị thánh quang thiêu đốt, hốt hoảng trốn vào rừng rậm tối tăm nơi mặt trời đã khuất bóng.

Trăng tròn treo lơ lửng phía sau rừng rậm, nàng dựa vào thân cây khổng lồ sau lưng, cố gắng bình phục hô hấp kịch liệt của chính mình. Đợi đến khi cảm giác nóng rát ở ngực hơi tiêu tán một chút, nàng mới cẩn thận thò đầu nhìn về phía sau.

"Mẫu thân đại nhân, đã nghỉ ngơi đủ chưa?" Mặt mày sáng ngời ôn nhu của vị thần 12 cánh màu vàng giống như nhìn chăm chú vào người yêu không hiểu chuyện của mình, "Nếu nghỉ ngơi xong rồi, hãy cùng Tây Trạch về nhà đi."

"A, cút nhanh, đồ lừa đảo.”

Thần minh thánh khiết bất khả xâm phạm nhìn sinh linh ám sắc đã mê man trong lòng mình, thần sắc bất đắc dĩ lại sủng nịch.

"Được rồi, mẫu thân đại nhân",

"Trời tối rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi"

————

Các thánh thần thánh khiết đều thèm thuồng ma tộc.

Vì thế hắn che giấu khí tức của mình, giả làm tiểu hài tử nhân loại yếu đuối.

Quả nhiên ma tôn của hắn đã đi vào cạm bẫy đặc biệt dành riêng cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp