Xuyên Nhanh: Ký Chủ Không Phải Nữ Chính Đứng Đắn

Chương 4: Chồng tôi muốn giết tôi (4)


1 năm

trướctiếp

“Tôi không muốn thế nào cả.” Nhan Hựu hậm hừ, “Tôi không thích trò đùa vừa rồi của anh.”

Hứa Nguy Chỉ nhìn bộ dạng như muốn ném đá của cô, không hiểu sao, trong lòng anh bắt đầu lại thấy ấm áp, anh nhắm mắt lại, giọng điệu chậm rãi: “Nhan Hựu, đừng làm loạn nữa, trở về với tôi đi.”

Nhan Hựu và anh náo loạn ly hôn hơn nửa tháng nay, cô giờ vẫn ở trong khách sạn.

Nhan Hựu nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh vẫn sẽ còn quan sát tôi như phạm nhân, lắp đầy camera trong phòng không?”

Hứa Nguy Chỉ mím môi, những thứ kia, kiếp trước trước khi giết cô, anh đều đã phá hủy tất cả, tất nhiên là không thể lưu lại chứng cớ cho mình: “Sẽ không đâu.”

Nhan Hựu lại hỏi: “Vậy anh vẫn sẽ còn một ngày gọi bốn năm cuộc điện thoại, thỉnh thoảng kiểm tra công tác, còn gửi tin nhắn cho đồng nghiệp của tôi không?”

Hứa Nguy Chỉ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ủ dột: “Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi.”

Nhan Hựu ha hả một tiếng: “Vậy anh cũng đã quá lo lắng rồi, tôi cảm thấy thật sự áp lực đó.”

Hứa Nguy Chỉ hạ giọng: “Tôi sẽ cố gắng thay đổi.” Tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đã khiến cho cô không thể làm việc.

Nhan Niếp ồ một tiếng: “Anh có chắc không?”

Hứa Nguy Chỉ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chắc chắn.”

Nhan Hựu trầm ngâm một chút: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ tạm thời trở về ở với anh vậy.”

Hứa Nguy Chỉ lộ ra một nụ cười ôn nhu, anh nhìn Nhan Hựu, sự thâm tình trong con ngươi lại xuất hiện: “Nhan Hựu, anh yêu em.”

Nhan Hựu gật đầu rồi trả lời qua loa: “Tôi biết rồi.”

Trong lòng Hứa Nguy Chỉ đau đớn khó nhịn được, anh nghĩ, ngay cả một câu "Em cũng yêu anh" qua loa cũng không chịu nói, Nhan Hựu của anh, chung quy vẫn là muốn chạy trốn.

Anh nhìn góc nghiêng gương mặt của cô, trong ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu rợn người, anh nghĩ, anh muốn nhốt cô lại, vẫn nhốt lại, khiến cô không thể rời đi nữa. Nếu cô lại đi tìm người khác, lại muốn ly hôn với anh, lại cố gắng làm ra tất cả những chuyện muốn rời khỏi anh, anh liền giết cô, sau đó tự sát, lần này, cả hai sẽ cùng nhau chết.

Cơm nước đã ăn xong, Nhan Hựu lên xe bắt đầu ngủ gật, cô buồn ngủ, tựa vào đầu ghế gật gà gật gù, Hứa Nguy Chỉ nhìn cô đáng yêu như vậy, không khỏi nở nụ cười.

Lập tức anh phát hiện, giống như anh thật lâu rồi không cười như vậy.

Sau khi Nhan Hựu chết, trái tim anh cũng chết, nụ cười của anh cũng bị chính anh bóp chết.

Anh nhớ Nhan Hựu đến phát cuồng, nhớ cô, nhớ từng nhất cử nhất động, anh biết Nhan Hựu của anh đang ở trong tủ lạnh, nhưng anh đã gặp nhiều thi thể như vậy, cũng không dám nhìn cô.

Anh sợ nhìn thấy thi thể Nhan Hựu, sợ nhìn thấy đầu cô, sợ bộ dáng rời rạc của cô phá hủy ký ức tốt đẹp của mình. Anh thậm chí còn không nhớ ra mình đã giết Nhan Hựu như thế nào rồi phân thây. Anh chỉ cảm thấy hình như là một con người khác trong anh tự mình làm, chờ khi anh tỉnh táo lại, Nhan Hựu cũng đã biến thành một đống mảnh vụn nằm gọn gàng trong tủ lạnh của anh.

Anh cảm thấy mình đáng sợ, lại cảm thấy mình buồn cười, hắn giết Nhan Hựu mà mình yêu quý, cũng không dám nhìn thấy thi thể của cô.

Sau đó, hắn dựa vào ngoại hình của mình, đi làm quen rất nhiều cô gái có diện mạo rất giống cô, những cô gái đó có đôi mắt giống, có cái miệng giống, có cái mũi giống,... Anh lừa những cô gái đó đến nhà, để cho các cô gái học theo cách Nhan Hựu cùng anh nói chuyện, các cô gái ấy không đồng ý, còn mắng anh bệnh thần kinh, anh thật sự là bị bệnh thần kinh. Nếu không muốn học theo Nhan Hựu, vậy thì buộc phải ở lại học, không muốn học, vậy thì giết chết!

Anh giết quá nhiều người, cảnh sát tất nhiên tìm tới cửa, anh biết mình đã bị bại lộ, cho nên không lựa chọn chạy trốn, mà là dùng thanh đao gấp giết Nhan Hựu, cắt đứt động mạch chủ bên cổ mình.

Anh nghĩ, thì ra cảm giác cắt đầu là đau đến như vậy, lúc Nhan Hựu của anh bị anh phân thây, có phải cũng rất đau hay không?

Trước khi nhắm mắt lại, anh chỉ cảm thấy đau lòng, anh đau lòng, Nhan Hựu của anh cũng đã đau như thế.

Mở mắt ra, anh đứng ở hành lang khách sạn, đứng trước cửa phòng đó, anh nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh. Là của Nhan Hựu, nhưng anh lại không dám tiến đến gõ cửa, anh chỉ sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, anh là người chết, Nhan Hựu cũng đã sớm hồn phi phách tán.

Biết Nhan Hựu mở cửa ra, anh nhìn thấy cô, trong phút chốc, anh nhất thời hiểu được, mình đã sống lại.

Một lần nữa, Nhan Hựu không phát sinh quan hệ với người khác, lúc này đây, anh sẽ không đi vào vết xe đổ nữa.

Lúc Nhan Hựu tỉnh lại, trong phòng không bật đèn, cô nằm trên giường, bốn phía một màu u ám.

Cô muốn xoay người lên, lại phát hiện trên người có một cánh tay, không nghĩ nhiều, cô muốn đẩy ra, nhưng một giây sau, cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô siết chặt, cô bị anh kéo vào trong lồng ngực.

Nhan Hựu mở to hai mắt, cô có chút tức giận: “Buông tôi ra, buông ra.”

Người phía sau không buông, ngược lại xoay người lật lên, cơ thể Nhan Hựu run lên, lập tức mất đi âm thanh.

Lúc này cô mới phát hiện, dưới quần áo của mình, không có nửa phần phòng bị.

Thế công của anh quá mạnh, Nhan Hựu vốn đã mẫn cảm, không bao lâu sau, cô liền khóc nức nở, theo bản năng run rẩy xin tha, đầu óc cô một màu hỗn loạn, giọng nói thấp thấp ỉ ôi vô cùng đáng thương, nằm sấp trên gối, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống.

"Không muốn tôi sao?" Hứa Nguy Chỉ hỏi ở bên tai cô, giọng điệu áp chế, “Lúc mới kết hôn, hai ba ngày không làm thì sẽ suy nghĩ rằng bây giờ là phai nhạt rồi sao?”

Nhan Hựu cắn môi, trong đầu tràn đầy mơ hồ, cô mơ màng nhớ tới, khi đó vì nhiệm vụ, sau khi cô và Hứa Nguy Chỉ kết hôn, tuy rằng không muốn, nhưng chung quy vẫn buông xuôi. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, cho nên không hiểu lắm, ngay từ đầu bởi vì đau đớn mà vô cùng sợ hãi, Hứa Nguy Chỉ liên tục dỗ dành dụ dỗ ôm cô thử vài lần, cô mới chậm rãi cảm nhận được tư vị, về sau thật sự là thích quấn lấy Hứa Nguy Chỉ mà lăn lộn.

Nhưng bây giờ, cô đã hai năm không làm chuyện này, làm sao còn có thể phóng khoáng như lúc trước được, vừa trở về liền quấy rối như vậy, cô thật sự chịu không nổi.

Hứa Nguy Chỉ nhìn thấy cô không lên tiếng, cho rằng cô thật sự đã phai nhạt, anh cười lạnh, ngón tay thon dài đè lên xương cánh bướm của cô, càng dùng sức: “Không muốn làm cùng tôi, mà là muốn làm cùng người khác sao? Cơ thể này của cô, ngoại trừ tôi ra, người khác đều có thể đi vào sao?”

Nhan Hựu nghe thấy anh nói như vậy, nhất thời tức giận, quay đầu lại muốn đánh anh.

Hứa Nguy Chỉ nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu nguy hiểm: “Cô đừng mơ! Cô là của tôi, cho dù có chết, cũng chỉ có thể để tôi đụng vào, nếu cô làm bẩn chính mình, tôi sẽ giết cô!”

Lại tới nữa rồi, lại là dọa giết chết, cơ thể Nhan Hựu khẽ run rẩy, cô chống đầu gối đứng dậy, muốn rời khỏi anh.

Hứa Nguy Chỉ phát hiện ý đồ của cô, anh lần nữa kéo cô trở lại, trường kiếm nhập vỏ, cảm thấy thỏa mãn.

“Nhan Hựu, đừng náo loạn nữa.” Hứa Nguy Chỉ thì thầm, “Nếu tiếp tục làm náo, tôi sẽ phát điên.”

Nhan Hựu khóc nức nở phẫn nộ mà nói: “Anh sẽ điên, anh sẽ phát điên, còn tôi thì sẽ không phát điên sao?! Anh luôn nói giết tôi, đó có phải là một trò đùa không? Anh là bác sĩ mà lại nói những lời như vậy, anh muốn tôi nghĩ gì?! Hứa Nguy Chỉ, có phải anh quá tự cho mình là đúng hay không!”

Hứa Nguy Chỉ ngẩn người, lập tức ý thức được, chính mình thật sự là dọa cô, anh thở dài, xoay cô lại, đỡ cô, anh ôm cô vào lòng, lập tức, anh hôn môi cô, vừa hôn vừa xin lỗi: "Xin lỗi, Nhan Hựu, là anh dọa em, sau này anh sẽ không nói như vậy nữa.”

Nhan Hựu không trả lời, tùy ý để anh hôn cô.

“Nhan Nhan, anh nhớ em.” Hứa Nguy Chỉ mềm giọng, “Em đừng náo loạn với anh, đáp ứng anh, chúng ta hòa thuận với nhau, không ly hôn, vĩnh viễn không ly hôn được không?”

Nhan Hựu muốn đáp ứng anh, nhưng nghĩ đến một phen giày vò này của anh, cô nhịn xuống, cô cũng phải mài giũa anh thật tốt.

Không biết rằng cô sẽ sớm hối tiếc vì ý tưởng này của cô.

Hứa Nguy Chỉ không nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng anh đau đớn như bị dao cắt, anh nghĩ, Nhan Hựu của anh quả nhiên vẫn muốn rời khỏi anh, một khi đã như vậy, anh chỉ có thể trói cô lại bên cạnh, cô không thể rời khỏi anh, vĩnh viễn không thể.

Sáng hôm sau, Nhan Hựu từ trên giường ngồi dậy, khi cô trần truồng, nghe thấy tiếng xích leng keng trên mắt cá chân mình, cô nhất thời mắng một câu tục tĩu.

Hứa Nguy Chỉ này muốn chơi trò cầm tù cô?!

Anh thật sự là một tên biến thái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp