Từ giờ đến đêm còn chút thời gian, chuyện hầu hạ với cô mà nói thì không có liên quan, trước khi trời tối cô sẽ rời đi, để cho người thật quay về phủ, hiện giờ Trần Đông Diệu đang ở trong phủ, nên cô muốn đi dò la chút tin tức của Từ Thanh.

   Cô trở về đổi quần áo, đeo lên mười ngón kim hoàn. Để đề phòng bất trắc, cô đưa ngón tay giấu vào tay áo, đi lại trong phủ. Lấy thân phận này, không phải nơi nào cũng có thể đi. Muốn đi nghe ngóng lại sợ có người hoài nghi, cô liền nhờ vào khinh công che giấu tung tích của mình. Dù sao cô cũng là người học võ, tai thính mắt tinh, người bên ngoài có nói mười chuyện thì tất cả đều khó mà thoát khỏi tai của cô. Cho dù vậy, mấy canh giờ qua đi cô cũng chưa có thu hoạch gì, chỉ nghe có chút quái lạ, một nô tỳ đang nhẹ giọng nói với một nô tỳ khác: “Ta nghe nói, vũ cơ tên Tiểu Y kia hôm nay cố ý nhảy sai để quyến rũ Vương thượng, tổng quản bảo ả tối nay chuẩn bị thị tẩm.”

   Một nô tỳ khác nói: “Không thể nào, Vương thượng luôn không thích nữ nhân thân phận thấp hèn, cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm vào, sao có thể như thế được?”

   “Ai biết? Có lẽ ả Tiểu Y này làm ra vẻ quyến rũ Vương thượng, Vương thượng mới để ý đến ả thôi.” Nô tỳ vừa nói vừa đi xa.

   Hoa Vô Đa thấy trời đã dần tối, lại không có kết quả gì, đang định âm thầm rời đi, lại vô ý nghe được một tên đầy tớ vội vàng nói: “Cái tên đang bị cột ở tây viện tính tình thật ác liệt, bị bắt thì chửi mắng Vương thượng, giống như một lòng muốn chết vậy, hiện giờ bị roi quất, lại còn bị phơi nắng hai ngày, xem ra cũng không chống đỡ nổi đến ngày mai.”

    Tên còn lại nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, ít nói đi.” Hai người vội vàng rời đi.

   Hoa Vô Đa từ ở trong góc đi ra, tây viện? Cô đi vòng vèo một lúc mới tìm được tây viện, thấy bốn người canh giữ ở cửa, cô liền tránh vào góc khuất. Lúc đang suy nghĩ xem làm thế nào để đi vào, liền nghe trong viện có người nói: “Ngươi nói nàng trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vứt bỏ bạn bè, nay xem ra nàng hoàn toàn không cần đến người này, mật thám cũng đã mất dấu hành tung của nàng, chỉ sợ nàng sớm đã ra khỏi thành rồi.” Nghe thanh âm kia, người nói chuyện đúng là Trần Đông Diệu.

    “Là thần sai, thần tin vào lời đồn, nghĩ nàng trọng tình trọng nghĩa sẽ không bỏ người bên cạnh, mới ra hạ sách này, xin Vương thượng trách phạt.” Trong viện, người còn lại quỳ xuống xin tội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play