Ánh mắt Lưu Tu ảm đạm, thản nhiên nhìn về một góc, giống như chưa từng gợn sóng, Tề Hân cảm nhận được hắn nắm tay mình thành quyền, không ngừng run rẩy. Vô Đa nhìn Lưu Tu, nhìn về phía mọi người rồi nở một nụ cười sáng chói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo…
Hoàng hậu vung tay áo, thanh âm lạnh lùng nói: “Lôi cô ta ra ngoài, đánh chết cho ta!” Hoàng hậu vừa dứt lời, Lưu Tu bùm một tiếng liền quỳ gối trước mặt nàng, cúi người vái lạy nói: “Nương nương bớt giận! Thần đúng là đã nợ món nợ phong lưu để hôm nay làm kinh động đến nương nương, xin nương nương xem thần tuổi trẻ không hiểu chuyện, hôm nay lại là ngày vui của thần, thật không thích hợp để thấy cảnh đổ máu, xin người đuổi nàng ra ngoài là được.”
Hoàng hậu chau mày thật sâu, ánh mắt dừng bên người Lưu Tu, chỉ thấy hắn cúi đầu thật thấp,cơ thể gần như nằm bò trên mặt đất, không giống với thỉnh cầu mà là khẩn cầu thì đúng hơn. Nàng biết trong lòng Lưu Tu đang suy nghĩ điều gì, nghĩ đến đây, nàng không khỏi thở dài khe khẽ, trong mắt lại nhiều hơn vài phần lạnh lẽo.
Lúc này lại nghe tiếng Tề Hân quỳ xuống cầu xin: “Nương nương, dù sao Tu và cô gái này cũng có một chút tình nghĩa, hôm nay lại là ngày vui của Tu và nô tỳ, xin người thả nàng đi. Nếu không, nô tỳ chỉ e phu quân từ nay về sau sẽ mang tiếng nhẫn tâm mà bạc tình bạc nghĩa, không tốt cho lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT