Là người đều có thể nhận ra được, Đường Dạ đang rất tức giận…
Bầu không khí lúc này yên ắng một cách lạ kỳ, Hoa Vô Đa xấu hổ cười hè hè một tiếng, rút lại ngón tay đang chỉ vào Đường Dạ, trong lòng chột dạ không thôi nhưng ngoài miệng vẫn biện giải: “Thật ra ta muốn nói rằng, nếu làm một nữ nhân, Đường công tử khẳng định không bằng ta!” Những lời này là nói với Đường Dạ, nhưng khi thấy vẻ mặt hắn chuyển từ đang không vui thành rất-rất-rất là không vui, cô vội quay đầu nói với cô gái đang đứng trong hồ nước: “Thật ra ta thấy nữ nhân thích nữ nhân là chuyện hết sức bình thường mà, cô nói có đúng không?”
Chỉ thấy lúc này cô gái kia sắc mặt trắng bệch, tay đặt trên ngực, dường như bị nội thương nặng thêm chút nữa…
Hoa Vô Đa tuy miệng nói như thế, nhưng thật ra đã lén chuẩn bị sẵn “mười ngón kim hoàn”, vốn tưởng rằng Đường Dạ định ra tay với mình, nhưng không ngờ hắn chỉ nói: “Vừa rồi ngươi vừa cười một lần.”
Nghe vậy, Hoa Vô Đa ngẩn người ra đó, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đường Dạ, vì đang đeo mặt nạ nên sắc mặt cô không biến đổi mấy, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tiết lộ ra tâm trạng cô lúc này. Ôi mẹ ơi! Sao mình lại có thể quên được chứ, phong cuồng tam tiếu! Độc này vốn dĩ tên là phong cuồng nhất tiếu, nhưng đến phiên cô thì phải sửa lại phong cuồng tam tiếu mới đúng! Thế nên, cô lén sửa lại tên loại độc này. Má ơi, mình tới đây là để lấy thuốc giải mà! Nhớ tới việc này, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô bất chấp tất cả, vội vàng kéo tay Đường Dạ nói: “Chúng ta còn lề mề gì nữa!” Sợ Đường Dạ sẽ phản kháng, cô cứ thế túm lấy hắn chạy đi, cứ thế bỏ lại cô gái đang trợn tròn mắt há mồm đứng dưới hồ, cùng Đường Dạ đi mất. May thay, Đường Dạ cũng không có nửa phần giãy dụa mà đi theo cô…

Tới nơi yên tĩnh, Hoa Vô Đa ngoan ngoãn nhanh nhẹn giao mặt nạ ra, rồi nghe thấy Đường Dạ nói với cô: “Đây là thuốc giải của phong cuồng nhất tiếu.” Hoa Vô Đa vui sướng đón lấy thuốc giải, do dự một chút rồi cất thuốc giải vào trong quần áo. Sao đó cô lấy hai tay chống thắt lưng, ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, làm chim chóc kinh sợ bay toán loạn. Bây giờ cô chỉ cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng thoải mái, suýt tí nữa thì cảm động đến độ rơi nước mắt, cũng chả thèm đếm xỉa đến ân oán trước kia với Đường Dạ nữa, nhưng sau khi nghe được lời tiếp theo của Đường Dạ thì chỉ muốn đè hắn xuống mà đánh một trận tơi bời hoa lá thôi. Đường Dạ vô cùng bình tĩnh nói với cô: “Vừa rồi ngươi mới chạm qua tay ta, đã trúng phải loại đọc Vô pháp tiêu dao(1).”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play