Sáng ngày tiếp theo, sắc trời còn chưa sáng hẳn, Phương Nhược Hề đã thức dậy chạy tới núi Khung Lung. Lúc cô tới chân núi, quả thật đã thấy rất nhiều quan binh, ước chừng có hơn trăm người, đang đứng nghiêm trang theo hàng sẵn sàng ra trận, hình như đang đợi hiệu lệnh để tấn công.
Trước tiên Phương Nhược Hề tìm một nơi kín đáo rồi buộc ngựa lại, sau đó thừa dịp trời vẫn chưa sáng dùng khinh công để leo lên lên núi.
Chưa kịp lên đến giữa sườn núi đã thấy được cửa trại đầu tiên của sơn tặc, cô lén tìm một vị trí tốt rồi chờ quan sát cảnh quan binh tấn công sơn trại, mãi đến khi trời đã tờ mờ sáng, chợt nghe thấy một trận kèn vang dội truyền từ dưới núi đến đây, tinh thần Phương Nhược Hề lập tức tỉnh táo lại, cô trốn sau một tảng đá to, đầu đội đầy cỏ dại, chỉ lộ ra một đôi mắt lóe sáng không ngừng. Tập trung hết sức vào những mũi tên lúc ẩn lúc hiện trước cửa sơn trại, cô hồi hộp đợi chờ.
Sơn trại này ở một địa thế rất hiểm trở, dễ thủ khó công, bây giờ quan binh ở dưới chân núi lại nói rõ nói cho sơn tặc biết: “Chúng ta muốn tấn công các ngươi đây, các ngươi mau mau chuẩn bị sẵn sàng đi”. Lúc này, quan binh đã mất tiên cơ rồi, nếu lần này họ còn dám tấn công lên núi nữa, chỉ sợ là có đi mà không có về ah… Phương Nhược Hề nhìn mấy mũi tên đang rung rinh sau cửa trại và mấy vách đá gần đó than thở nói. Vừa mới nghĩ thế đã thấy quan binh từ dưới núi vừa xông lên vừa la hét inh ỏi, làm như sợ sơn tặc không biết bọn họ đang đến vậy, Phương Nhược Hề cảm thấy thật đáng tiếc, xem ra người nhà họ Tống thật không thông minh.
Nhưng đúng lúc này, trong sơn trại bỗng vang những tiếng chém giết vô cùng hỗn loạn, Phương Nhược Hề thầm tự hỏi, chẳng lẽ mấy tên sơn tặc ở ngay thời điểm cực kì quan trọng này mà lại tự nội chiến ư? Thật không có tinh thần đoàn kết tí nào, quả nhiên là một đám ô hợp. Đang lúc Phương Nhược Hề miên man suy nghĩ, quan binh đã xông lên tận đây, bắt đầu dùng cọc gỗ đâm vào cửa trại. Vô vàn mũi tên rõ ràng đã lộ ra sau cửa sơn trại lẫn mấy vách đá chung quanh đều không thấy đâu. Sau một hồi lâu, cửa trại đã bị quan binh phá ra, Phương Nhược Hề liếc mắt một cái liền nhìn đến chỗ cửa trại có một người mang đao trên lưng, trên bóng lưng tràn ngập sát khí, những cỗ thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, đều bị chặt ngang chặt đứt, tử trạng vô cùng thê thảm, thậm chí có một thân người vẫn đang còn co giật bên chân hắn, máu chảy thành sông, mà người nọ một thân áo trắng lại không hề dính lấy một vết. Chỉ việc đơn giản là nhìn bóng lưng hắn thôi, Phương Nhược Hề đã thấy hắn đúng là một nhân vật phi phàm, chỉ hơi chút tàn nhẫn mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT