Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 7: Không đủ tư cách làm sát thủ


1 năm

trướctiếp

Edit: Mandi

Mười giờ, điện thoại vang lên, Khâu Triệt vừa hay liếc nhìn màn hình, cô tháo găng tay ra mở loa.

“Đại Xuyên.”

“Đang làm gì vậy, bà chị?”

“Sao anh rảnh rỗi thế? Hôm nay làm ăn vắng khách à?”

“Đừng có nguyền rủa tôi, làm ăn rất tốt, cô nghe bên cạnh tôi xem có bao nhiêu người nói chuyện đây!”

Cái rắm cũng không có, yên tĩnh như gà.

Khâu Triệt ngửa đầu, quét chổi sơn từ trên xuống dưới: “Anh gọi làm gì vậy?”

“Không phải cô nói Cam Lâm với cô ở cùng một dự án à? Tôi để ý chút thôi, đừng để anh ta bắt nạt.”

Khâu Triệt cười một tiếng, trước mắt cô hiện lên cảnh rửa chén buổi sáng…

“Hôm qua tôi tìm Tiểu Đỗ ở đồn cảnh sát để nói chuyện phiếm.”

“Sau đó thì sao?”

“Ngẫm nghĩ định hỏi hộ cô tình hình vụ án kia, ai ngờ Tiểu Đỗ nói vụ án còn chưa phá, không thể tiết lộ.”

Nói đến vụ án, Khâu Triệt nhớ tới hôm bị mời đến đồn công an hỏi chuyện, không khỏi chớp mắt mấy cái.

Tối qua… Rốt cuộc là ai theo dõi cô đây? Ở phía Nam, Khâu Triệt xã giao không rộng, hơn phân nửa đều làm điêu khắc và vẽ tranh. Mấy năm nay cô lại trôi dạt ở Tây Bắc, không phải đi dạo chùa miếu thì cũng là cắm trại dã ngoại, thỉnh thoảng cô với bạn bè uống chút rượu. Ngoại trừ mấy người theo đuổi cô bị cô từ chối, cô không nhớ nổi đã đắc tội với ai.

“Tôi tìm cơ hội hỏi chuyện này cho, anh hỏi không tiện.”

Khâu Triệt có phương thức liên lạc với Tiểu Đỗ vì trước khi rời khỏi Tangola cô đã cố ý hỏi, hơn nữa còn có Thường Hải Vũ ở Golmud.

“Bây giờ cô bận gì vậy? Hôm nào thì xuất phát?”

“Khuân gạch.”

Đại Xuyên cười gượng hai tiếng: “Không nói nữa, tôi có khách rồi, hôm khác nói chuyện sau.”

Cúp điện thoại, Khâu Triệt nhìn chằm chằm sơn màu xanh. Màu sắc hơi khác biệt, có lẽ chờ nó khô sẽ khá hơn chút.



Buổi trưa, mặt trời lên tới đỉnh đầu, nhiệt độ càng ngày càng cao, Khâu Triệt ngồi xổm dưới bóng râm hút thuốc giải lao.

Màn hình điện thoại sáng lên, lần này là wechat. Khâu Triệt liếc xéo một cái, từ từ nhả khói ra, cô quay đầu tiếp tục hút.

Người gửi tin nhắn là người đàn ông dân tộc Tạng kia. Sau khi anh ta trở về kết hôn, Khâu Triệt không xóa kết bạn với anh ta, chỉ là cô không đọc tin nhắn mấy một lần. Thỉnh thoảng, từ nhóm bạn bè cô nhìn thấy video mà anh ta và vợ quay trên một bãi cỏ thiên nhiên, trang phục Tây Tạng tung bay theo gió, cô gái Tây Tạng ngồi phía sau lưng ngựa cười đến mắt sáng răng trắng.

Trên người đàn ông dân tộc Tạng có một loại khí chất đặc thù, dã tính nhiều hơn đàn ông dân tộc Hán giống như khiến bọn họ cực kỳ biết cách trêu chọc con gái. Có lẽ đây là nguyên nhân ban đầu Khâu Triệt bị hấp dẫn. Nhưng nội dung tin nhắn mà anh ta gửi chẳng qua chỉ là lời độc thoại để giết thời gian khi nhàm chán, hơn phân nửa không liên quan gì đến việc Khâu Triệt là ai. Cô không muốn trả lời, cũng không cần phải trả lời.

Hút thuốc xong, Nhị Đông đi vào trạm dịch, đi theo sau là hai tình nguyện viên mặc quần áo lao động, xem ra là họ vừa ra ngoài nhặt rác trở về.

“Buổi trưa chúng ta ăn mì cán.”

Dụng cụ được đặt trở lại nhà kho. Nhị Đông đi ra thoáng nhìn Khâu Triệt ngồi xổm ở góc tường phía sau, nói chuyện với cô xong thấy có xe chạy vào.

Là nhóm người kia đã mua xong hàng hóa trở về.

Khâu Triệt nghiêng đầu, trong xe có tổng cộng bốn người, không có Cam Lâm.

Cô mở điện thoại, nhấn vào nhóm chat và dò tên theo chỗ ngồi của những người khác trong dự án lần này một lần, bao gồm phóng viên chiến trường Bành Giai Minh, người làm công tác truyền thông Kỉ Quyên, nhà động vật học Trịnh Gia Thụy và chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã Chu Vĩ.

Ồ! Đội hình này so sánh một chút thì cô giống như phế vật lẫn vào đây vậy…

Hôm qua, lúc mọi người tự giới thiệu cô đã làm gì vậy nhỉ? Có vẻ như cô luôn thất thần nghĩ đến chuyện của Cam Tinh.

Tắt điện thoại, Khâu Triệt đứng dậy ném tàn thuốc vào thùng rác, đi giúp chuyển đồ. Bành Giai Minh khua tay: “Không cần con gái các cô đâu, nặng lắm, về hết đi.”

Khâu Triệt không nói gì, bắt tay vào chuyển một thùng đi về phía nhà kho. Mọi người thấy thế nhao nhao đi tới, chẳng mấy chốc hàng hoá trong xe đã hết sạch.

Lúc rửa tay, Khâu Triệt gặp một cô gái ở nhà vệ sinh, cô chủ động mở lời: “Nhìn chị ốm như vậy mà sức lực không nhỏ tý nào.”

“Chị là đàn ông.”

Cô gái đang nói tên là Kỉ Quyên, đến từ Thâm Quyến. Cô ấy là một người hội tụ khí chất và tài hoa… Một chị gái phú bà độc thân hoàng kim, lớn hơn Khâu Triệt bảy tuổi. Mặc dù trên mặt có một ít tàn nhang lộ rõ nhưng cô ấy cười rộ lên rất ôn hoà và trí thức.

Còn cô ấy giàu đến mức nào thì không rõ.

“Đội của chúng ta đã có bốn người đàn ông, chị vẫn nên đứng về phía em đi, hơn nữa chị xinh đẹp như vậy, chỗ nào là đàn ông được.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười.

“Tiểu Khâu à, cái tay này của em…”

“À.” Khâu Triệt vẩy nước: “Cái này hồi âm rồi.”

Hai người rửa tay xong đi ra ngoài, kết thúc công việc buổi sáng, cần được nghỉ ngơi một lát.

Kỉ Quyên lấy hai túi nước hắc mai trong phòng họp đưa cho Khâu Triệt: “Nếm thử cái này đi, nhà máy tài trợ đó, hàm lượng vitamin rất cao. Cao nguyên quá hanh khô nên dễ bị táo bón lắm.”

Khâu Triệt nhận lấy, xé ra, vuốt từ đáy lên đầu, uống một hơi cạn sạch.

“Khụ khụ! Ngọt thế!”

Thấy Khâu Triệt bị ngọt đến sặc, Kỉ Quyên cười cười: “Uống từ từ thôi, trong nhà kho nhiều lắm.”

“Không sao.”

Vừa hay ly nước trong phòng họp, sau khi uống mấy ngụm nước, Khâu Triệt cảm thấy dịu hẳn đi.

Trong phòng bếp bên cạnh, tình nguyện viên trạm dịch đang nấu cơm, có mùi thơm phảng phất bay vào phòng họp, Khâu Triệt xoa bụng. Sau khi lao động chân tay thì luôn đói nhanh hơn bình thường.

“Cam Lâm còn chưa về mà.” Kỉ Quyên lẩm bẩm.

Khâu Triệt đậy nắp ly lại: “Anh ấy không đi cùng mọi người sao?”

“Lúc đi là đi cùng nhau, cậu ấy đến thành phố đã xuống xe rồi, cũng không nói đi đâu. Để chị gọi điện thoại hỏi xem buổi trưa cậu ấy có về ăn cơm không.”

Ôm ly giữ nhiệt trong ngực, Khâu Triệt thấy Kỷ Quyên giơ điện thoại lên rồi bỏ xuống, không ai nghe máy.

Tay Nhị Đông cầm xẻng, anh ấy dựa vào một bên cửa giữa phòng bếp và phòng họp, nói: “Thịt ớt xanh trộn mì kho, ăn không?”

“Không ăn.”

Khâu Triệt và Kỷ Quyên đồng thanh nói.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Mọi người đến từ trời Nam biển Bắc, thói quen ăn uống không giống nhau, giống như Khâu Triệt ăn tương đối thanh đạm, còn em gái Tứ Xuyên tuyệt đối không ăn được, cho nên ai làm cái gì thì ăn cái đó. Ở đây không ai cố ý nuông chiều ai.

“Bọn họ đâu? Gọi họ đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn rồi.”

Mì đã nấu xong, thịt kho cũng sắp xong.

“Này!” Kỷ Quyên gọi Nhị Đông: “Điện thoại Cam Lâm không có ai bắt máy, cậu ấy có về ăn cơm không?”

“Không ăn, cậu ấy ở bên ngoài làm việc, buổi chiều sẽ về.”

“Ồ, được thôi.”

Xem ra chị gái giàu có này khá quan tâm Cam Lâm.

Cũng đúng, ai mà không yêu đàn ông tài năng xuất chúng chứ?

“Chị Quyên, em ra ngoài hít thở không khí.”

“Sắp ăn cơm rồi.”

“Em đi vệ sinh rồi quay lại.”



Sau bữa ăn, mọi người trở về nghỉ trưa, Khâu Triệt không có thói quen ngủ trưa nên tiếp tục làm việc trong bóng râm.

2 giờ trưa là lúc gần như nóng nhất của mùa hè. Sau khi nghỉ ngơi, các tình nguyện viên thức dậy và tưới nước cho vườn hoa. Trước cửa trạm dịch có một kênh nước nên họ trực tiếp lấy nước từ đó. Đợi tất cả tưới xong, dường như toàn bộ trạm dịch đều mát mẻ hơn nhiều, mặt đất cũng ẩm ướt hơn.

Bành Giai Minh và Kỉ Quyên không tham gia vào cuộc thảo luận học thuật của hai giáo viên khác trong phòng họp, hai người đến gặp Khâu Triệt hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không.

“Sắp xong rồi.”

Khâu Triệt ngẩng đầu nhưng không nhìn bọn họ.

Bành Giai Minh chỉnh lại mắt kính: “Những thứ này đều do cô sơn hả? Cô tài thật đấy.”

“Tiểu Khâu lợi hại lắm đó. Đã nhìn thấy tác phẩm của em ấy chưa?”

Khâu Triệt không bao giờ cảm thấy bản thân lợi hại, những lời khen từ bất cứ ai cô cũng nghe từ tai trái ra tai phải. Lúc cô mười mấy tuổi, Nghệ Tư Trúc đã dạy cô rằng bất cứ là khi nào thì khiêm tốn cũng không phải là tính cách lỗi thời. Nghệ Tư Trúc đã nói với cô rất nhiều đạo lý nhưng cô chỉ nhớ câu này.

“Này, Cam Lâm về rồi.” Kỉ Quyên chỉ tay qua kia, lắc cổ tay.

Ngoài rào cổng, Cam Lâm bước từ trên taxi xuống rồi đi thẳng vào sân.

“Cam Lâm.” Bành Giai Minh gọi anh.

Cam Lâm ngoảnh đầu, đi theo tiếng gọi.

Không ai rõ đôi mắt dưới kính râm đang nhìn ai, nhưng dáng anh bước đi đã thu hút Khâu Triệt. Ờm... Thu hút hơn nhiều so với người đàn ông Bắc Tây Tạng dùng roi thúc ngựa.

Khi đi đến, anh tháo kính râm xuống: “Gọi tôi gì thế.”

“Anh đã đi đâu vậy?” Bành Giai Minh vỗ bàn tay vào vai Cam Lâm, anh loạng choạng rồi đứng yên.

Bành Giai Minh từng ở cả Syria và Afghanistan nên thể lực rất tốt. Chỉ là nước da anh ta lại rám nắng... Ngang ngửa với người dân cao nguyên.

Vóc dáng của Cam Lâm cao hơn anh ấy nửa cái đầu, từ cơ bắp trên cánh tay có thể đoán được anh thuộc kiểu người gầy nhưng săn chắc, màu da trắng hơn hẳn Bành Giai Minh.

“Trong nhà có chút việc.”

Cam Lâm nói rồi quay đầu, nhìn theo hướng cây cọ đến Khâu Triệt rồi lập tức quay lại nhìn Bằng Giai Minh.

“Nhà anh không phải ở Liêu Ninh sao?”

“Thầy Bành, xem giúp tôi chỗ này. Sự khác biệt giữa đậm và nhạt của màu sắc có nhiều không?” Khâu Triệt nhanh chóng cắt ngang chủ đề, cô đặt cọ vẽ xuống và kéo cổ tay áo bị tuột lên.

Bành Giai Minh lui về sau, đứng cách xa nhìn, nói: “Không nhiều là mấy , sửa khá tốt.”

Nói xong, anh quay lại: “Gọi tôi Giai Minh là được, gọi thầy nghe trang trọng quá.”

Nụ cười tắt lại, Bành Giai Minh nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ của Khâu Triệt, hơi kinh ngạc: “Hình xăm này của cô thật cá tính!”

“Cái này à?” Khâu Triệt giải thích: “Năm ngoái, ở gần sông Yarlung Tsangpo xảy ra tai nạn xe, chỗ này để lại sẹo nên tôi bảo bạn tùy tiện xăm một hình vẽ lên.”

Dù sao bạn cô đã bảo cầu bình an nên cô tin.

Bành Giai Minh còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại Kỉ Quyên rung lên “buzz”, cô ấy qua một bên nghe điện thoại, chưa nói được hai câu đã gọi Bành Giai Minh đi. Hai người vừa nói vừa đi về phía phòng họp.

Nhất thời bên cạnh Khâu Triệt chỉ còn lại Cam Lâm. Điều ngại ngùng là anh đứng thẳng như cây bạch dương, không hề nhúc nhích…

“Không cần anh giúp đâu.” Khâu Triệt sợ anh ngại nên tự mở miệng trước.

“Đêm qua ai theo dõi cô?”

Sửa xong phần cuối cùng, cánh tay cô buông xuống: “Anh đã nhìn thấy sao?”

“Ừ.”

Khâu Triệt xoa bả vai đau mỏi: “... Nếu tôi nói không biết, anh có tin không?”

Cả người cô xoay lại, mu bàn tay hướng về phía sau, cô nhìn thẳng vào Cam Lâm, không né tránh chút nào.

Cam Lâm tiến lên một bước, nhìn chằm chằm gương mặt Khâu Triệt giống như đang phân biệt thật giả trong mắt cô.

Khâu Triệt vô thức lùi về sau. Cam Lâm “Hả?” một tiếng, lau hai má cô mà không báo trước, biểu cảm còn hơi ghét bỏ.

“Đừng nhúc nhích!” Cam Lâm nâng cao tông giọng, Khâu Triệt như bị khựng lại, anh lại lau một cái mới ngừng.

“...”

“Sơn.” Cam Lâm vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, chà vào lòng bàn tay cho Khâu Triệt xem, màu nhạt đi.

Ánh mắt Khâu Triệt chuyển từ ngón trỏ sang hai má anh: “Cảnh sát đã kể với anh chưa?”

“Kể cái gì?”

“Chuyện của Cam Tinh. Không phải anh bảo cảnh sát Thường tới tìm tôi sao?”

Cam Lâm rút điếu thuốc ra châm: “Cam Tinh… Ba mẹ tôi hi vọng em ấy được chôn cất yên nghỉ. Kết quả khám nghiệm tử thi đã làm xong, hôm nay đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng, ngày mai ba mẹ tôi sẽ đưa em ấy về quê.”

“... Nén bi thương.”

Khâu Triệt từng nói qua ba chữ này, nhưng lần này ấm áp hơn so với lần đầu.

Cam Lâm hút một hơi thuốc thật sâu: “Em ấy mất tích ở khu không người nên một tháng sau trong nhà đã tính đến tình huống xấu nhất. Hiện tại có thể tìm được hài cốt đã rất tốt rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng không quá thông minh của cô thì cô không đủ tư cách làm sát thủ đâu.”

“?”

Thấy Khâu Triệt trợn mắt, anh cười khẽ một tiếng. Anh vừa định dựa vào container lại bị Khâu Triệt đẩy ra.

“Sơn còn chưa khô đó!”

Cam Lâm không đứng vững, bị Khâu Triệt đẩy như vậy thì suýt chút nữa té ngã. Lúc lòng bàn chân anh lảo đảo, Khâu Triệt đã túm lấy anh, bàn tay nhỏ giữ chặt bàn tay lớn.

Không dán sát hoàn toàn nhưng cũng là da kề da…

Trong lúc nhất thời, tim Khâu Triệt đập như gõ trống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp