Hạ Lan Quyết và Liêu Mẫn Chi

Chương 5: PSP


1 năm

trướctiếp

Hạ Lan Quyết bước vào lớp dưới ánh nắng vàng rực rỡ.

Cô lập tức nhìn thấy Liêu Mẫn Chi ngồi trên ghế, cụp mí mắt, yên lặng chép lại từ đơn tiếng anh.

Lông mi dày nhưng không cong vút, mắt hai mí nhưng hội tụ đường nét nội liễm tựa móc sắt sơn bạc, khí phách như núi như sông, đường cong mỏng, mặt lạnh như lưỡi dao, người khác đánh giá cậu hẳn là sắc lạnh băng lãnh, nhưng cậu lại tỏa sáng bằng sự chân thành của mình.

Hừ, thật sự là khó hiểu.

Cô chống cằm, vươn tay ra, những ngón tay mảnh khảnh gõ “lộc cộc” thu hút sự chú ý của cậu, trời, da của cô so với da cậu còn đen hơn, chắc do cô phơi nắng ở thôn Triệu gia trong kỳ nghỉ hè, nhưng làn da của cậu trắng như vậy lại không có cảm giác giống con gái.

Liêu Mẫn Chi quay đầu nhìn người nọ, màu mắt cậu như trà nâu, nhìn kỹ lại có cảm giác trong suốt như hạt thủy tinh, vừa sáng sủa vừa yên tĩnh.

“Vừa rồi trong buổi chào cờ thầy hiệu trưởng có thông báo, từ nay về sau mỗi ngày đều phải mặc đồng phục đi học, không được mang dép lê, không được tùy ý cho người ngoài mượn thẻ trường, và không được nhuộm hay uốn tóc.”

“Còn nữa, cấm yêu sớm, bắt được sẽ xử phạt, không được mang điện thoại di động, máy chơi game vào lớp, không được mang đồ ăn vào lớp.”

Cậu lặng lẽ ghi nhớ thông tin cô vừa nói, sau đó gật đầu: “Đã biết. Cảm ơn!”

“Không có gì.”

Cô để một viên kẹo bên tay cậu: “Ăn kẹo không? Cái này ngon lắm!”

“Không cần, cảm ơn.”

Hạ Lan Quyết mi mắt cong cong, mỉm cười với cậu một cái, để viên kẹo lại chỗ cũ.

Viên kẹo này vẫn còn để lại trên bàn, câu chuyện kết thúc ở đây.

Hình thức ngồi cạnh nhau là như vậy.

Bầu không khí xung quanh bạn cùng lớp cực kỳ hòa hợp, cô có thói quen ngồi ở bàn đầu tiên nhưng thỉnh thoảng cảm thấy có chút vắng vẻ, không thể nói chuyện với bạn cùng bàn, đôi khi nhớ tới cái gì buồn cười, cũng không có bạn bên cạnh để chia sẻ.

Thật ra cô thật sự thích nói chuyện phiếm, cũng hóng hớt, cũng thích nghe người khác buôn chuyện.

Nhưng Hạ Lan Quyết rất thích ngồi ở đây.

Ai có thể từ chối một nam sinh đẹp trai, mà cậu ấy còn chăm chú nhìn mình chứ.

Đôi mắt yên tĩnh sáng ngời, giống như vực sâu trong đêm đầy sao không gió, không nhìn thấy gì khác — chỉ có hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Thứ bảy phải học bù làm cho người ta uể oải ỉu xìu, các giáo viên cần dạy học theo tiến độ, đồng thời đẩy nhanh tốc độ giảng bài, bài tập mỗi ngày đột nhiên tăng lên — Hạ Lan Quyết bắt đầu cảm thấy chóng mặt, trước đó cô còn tự tin, cảm thấy mình có thể học tốt ở lớp khoa học tự nhiên, nhưng càng về sau, chỉ cảm thấy chiều cao sách giáo khoa lớp 12 dường như từ người Saiyan biến thành siêu Saiyan, độ khó cũng nâng cao từng chút.

Trong lớp có khá nhiều bạn có suy nghĩ này, mỗi buổi sáng, các bạn trong lớp vội vã làm tất cả bài tập.

Những bạn ngồi bàn thứ nhất là tổ trưởng, phụ trách thu phát sách bài tập và bài thi.

Chức vụ của Hạ Lan Quyết ngày càng thấp, tiểu học cô là ủy viên âm nhạc, trung học cơ sở dù sao cũng là cám sự Tiếng Anh của lớp, bây giờ chỉ có thể làm một tổ trưởng.

Mỗi ngày, Hạ Lan Quyết vừa lo hoàn thành bài tập của mình vừa thúc giục các thành viên trong tổ nộp bài tập.

“Sách bài tập số học, sách bài tập số học, tự giác một chút, sao chưa nộp lên.”

“Nhanh thôi, nhanh thôi, lập tức xong ngay.”

“Còn bài tập hóa học của cậu đâu, tôi sẽ không đợi nữa, cậu tự lên nộp với lớp trưởng đi.”

“Đừng mà, cậu đợi tôi một chút.”

“Hạ Lan Quyết, cho mượn cuốn bài tập cứu nguy.” Nam sinh phía sau giật lấy cuốn bài tập trong tay Hạ Lan Quyết, “Tôi còn một câu trắc nghiệm, xem một cái là xong.”

“Sao cậu dám!” Hạ Lan Quyết lấy cuốn sách đập cậu ta, “Tự mình làm đi.”

Buổi sáng, Hạ Lan Quyết luôn phải đi tới đi lui để thu sách bài tập.

Cuối lối đi nhỏ phía bên kia là vị trí của Cố Siêu, trong lớp học có ồn ào thì cậu ấy cũng không nhúc nhích, luôn đeo tai nghe và trùm kín đầu.

Người anh em này cao 1m88, người cao chân dài, hai cái chân tùy tiện mở ra chiếm phân nữa lối đi nhỏ, Hạ Lan Quyết đứng một bên chờ bạn học sửa bài tập, lơ đãng liếc nhìn.

Cố Siêu cực kỳ nổi tiếng, thích vận động, biết chơi và có thể đùa giỡn, thường ngày nhìn vừa lười vừa không tập trung, hơn nữa vừa có tiền vừa đẹp trai, tất cả học sinh nữ trong lớp đều yêu thích cậu ấy, xem cậu ấy như anh sáng mặt trời chiếu xuống cây cỏ.

Hạ Lan Quyết cũng thích trai đẹp.

Nhưng trong lớp cậu ấy và Liễu Mẫn Chi như không quen biết, bình thường Hạ Lan Quyết nhìn Cố Siêu và và một nhóm nam sinh bá vai cùng nhau ra vào, cô ngồi cùng bàn với Liêu Mẫn Chi lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy hai người trao đổi trực tiếp bao giờ.

Người gục trên bàn giật giật bả vai, chống tay xuống bàn từ từ ngồi dậy, duỗi thắt lưng, mê mang trừng mắt nhìn thấy bên cạnh có một nữ sinh, gương mặt sạch sẽ nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt lấp lánh ở trên người cậu ấy.

Động tác lười biếng của Cố Siêu đột nhiên cứng đờ, cực kỳ mất tự nhiên xoay mặt, quay lưng với cô, “rầm” một cái vùi đầu vào bàn học.

Động tác cực kỳ cứng nhắc và không mạch lạc, hình như… có ý tránh cô.

Hạ Lan Quyết thấy có chút buồn cười, có ý muốn trêu chọc cậu ấy, lúc thu sách bài tập, cô đứng bên cạnh cậu ấy, che tay lại ho khan: “Thầy chủ nhiệm đứng ở cửa sau, nảy giờ cũng được 5 phút.”

Thời gian này thầy chủ nhiệm lặng lẽ đi giám sát các lớp, để tịch thu điện thoại di động của học sinh.

Lời còn chưa dứt, người anh em này như sét đánh ngang tai lấy tay xuống nhét vào túi quần ngồi thẳng lưng, nhìn ra cửa sau.

Nào thấy bóng ai.

Bạn học nữ đã ôm sách bài tập, thản nhiên rời đi.

Này, bạn học này quả nhiên không tử tế.

Tiết cuối cùng buổi sáng thứ 4 là tiết thể dục.

Tiết thể dục của lớp 7 đã trống ba tuần rồi, hoặc là thầy thể dục dẫn đội đi tập huấn, hoặc là trời mưa, toàn bộ đều đổi thành các môn chính, tuần này theo như tìm hiểu của ủy viên thể dục cũng có tin tốt.

“Đi ra tập hợp ở sân thể dục.”

Thầy thể dục là thanh niên đầu đinh, tốt nghiệp trường thể thao chưa tới hai năm, mặc đồ thể thao có hình con cọp, tiếng Anh là Tiger, học sinh kêu là Hổ ca.

Tiết đầu tiên của lớp thể dục, tất cả mọi người đều có tinh thần phấn chấn, tích cực nhiệt tình, Hổ ca cũng ý tứ, trước tiên cho chạy nước rút 20 phút sau đó là hoạt động tự do.

Học sinh nữ được ưu tiên. Chạy nước rút 50 mét, mỗi người chạy 2 lần.

Lớp học ít học sinh nữ, 4 người chạy cùng lúc trên đường chạy, xong rất nhanh, các học sinh nữ tụ tập thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm dưới bóng cây, tiện thể xem Hổ ca dạy các học sinh nam.

Nam sinh mười mấy tuổi, bất kể cao thấp mập ốm, đều có tinh thần ngây ngô nóng bỏng, thỉnh thoảng có mấy người cao cân đối, do sự cân nhắc của ông trời, vô cùng nổi bật ở trong đám đông.

Học sinh nữ đều rất thích xem Cố Siêu cùng bạn bè kề vai sát cánh, quyền tới cước lui, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

“Cố Siêu chưa có bạn gái sao?”

“Không có.” Huống Miểu Miểu đã tìm hiểu rõ, “Cậu ấy vẫn chưa yêu đương.”

“Các cậu có biết không. Hai ngày trước, sau khi tan học tiết tự học buổi tối có bạn nữ tới tỏ tình, Cố Siêu ở trong nhà vệ sinh không dám bước ra, đợi tiếng chuông vào lớp kêu lên, cậu ấy mới lén lút tiến vào lớp học, tiết tự học sắp kết thúc, cậu ấy liền lập tức chạy trốn.”

“Cậu ấy thế mà cũng có lúc khôi hài.”

“Bạn nữ kia cũng rất đẹp.”

“Đẹp thì thế nào, đẹp không phải là tất cả.”

Có người làm mặt quỷ hỏi: “Cậu ấy thích nữ sao? Có thể hay không…?”

“Màn hình điện thoại cậu đều là mỹ nữ, dáng người cực kỳ nóng bỏng.”

“Này cậu cái gì cũng biết? Cậu còn nhìn lén điện thoại di động của cậu ấy?”

“Tôi, tôi…”

Các học sinh nữ ngồi chung thì thầm cười đến vui mừng.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, xuất hiện một tiếng còi thật dài “Tuýt—”, Hổ ca lớn tiếng nói: “Đường chạy số 2, đường chạy số 2 kia, cậu chạy đi, sao mỗi lần đều xuất phát chậm như vậy? Cậu có bị điếc hay không? Có nghe thấy tiếng còi của tôi không?”

Giọng nói thật là chói tai, làm học sinh nữ bên cạnh và đám học sinh nam đều phải ngẩng đầu xem. Ánh mắt rơi vào người trên đường chạy số 2.

Hạ Lan Quyết quay đầu thấy Liêu Mẫn Chi hai tay chống nạnh đứng ở ngoài vạch đích, hơi cong lưng, gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, ngực phập phồng phập phồng.

Cậu nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, ngỡ ngàng chớp mắt một cái, không biết rõ nguyên nhân, nhìn một vòng thấy Hổ ca chỉ tay với cậu, cậu hơi nhíu mày nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, Hổ ca chầm chậm đi tới.

Chỉ có lớp trưởng lấy lại tinh thần sớm, chạy đến chỗ Hổ ca thấp giọng giải thích.

Cố Siêu đứng ở nhóm sau cùng, cũng đẩy những bạn học cùng lớp ra, đi tới bên Liễu Mẫn Chi vỗ lưng vài cái, cùng nhau đứng trước mặt Hổ ca.

Ba người nói mấy câu.

Hổ ca gãi đầu một cái: “Xin lỗi, vừa rồi thầy đã hiểu lầm em.”

“Bây giờ hoạt động tự do, muốn chơi đá banh thì bạn học theo ủy viên thể dục lên kho lấy banh.”

Đoàn người giải tán, các học sinh nữ đều ngời dưới bóng cây, tất cả đều nhìn nhau, mọi người đều có chuyện muốn nói.

Có người hỏi Hạ Lan Quyết: “Vì sao Liêu Mẫn Chi không nghe được? Giọng nói của cậu cũng có chút kỳ lạ.”

Hạ Lan Quyết gãi mặt: “Tôi cũng không biết.”

Cô và cậu không nói chuyện phiếm, loại đề tài này cô không dám hỏi.

“Cậu là người ngồi cùng bàn cũng không biết? Bình thường hai người nói chuyện như thế nào? Nói chuyện gì vậy?”

Cái gì không nói.

“Tôi biết.” Một cô gái trầm mặc ít nói, tên Lý Phi chen vào nói “Tôi có một người bạn học cùng lớp cấp 2 với Liêu Mẫn Chi.”

“Nghe nói khi còn nhỏ cậu bị sốt cao, bị tiêm đến hỏng lỗ tai, loại này rất nghiêm trọng, âm thanh rất lớn cũng không nghe được, chỉ ở bên cạnh cậu ấy mới nói chuyện được, cậu ấy còn có giấy chứng nhận khuyết tật, lúc thi vào trung học, còn vào trường thi đặc biệt.”

“Nghe nói cậu không thể vào học ở trường bình thường, phải đến học ở trường câm điếc nhưng ba mẹ cậu không chịu vì thành tích ở cấp 2 vô cùng tốt, luôn đứng đầu lớp.”

“Nhưng mà cậu cũng như vậy, không nói nhiều, bạn tôi học cùng cậu ấy hai năm cũng chỉ nói vài câu.”

Các bạn nữ yên lặng lắng nghe, không hẹn mà cùng thở dài.

“Thật thê thảm, cũng không dễ dàng.”

“Cũng có chỗ có lợi đi, ví dụ như ngủ sẽ không bị ai ồn ào, không bị ai quấy rầy, có thể tập trung học bài, còn thắng cảnh miễn phí vé vào cửa.”

“Thật ra ngẫm lại, cũng không đặc biệt thê thảm, cậu ấy có thể mang máy trợ thính, vẫn có thể nghe được âm thanh, có thể sinh hoạt bình thường, ít nhất so với người mù, người tàn tật còn tốt hơn nhiều.”

“Vậy trong lúc thi tiếng Anh sao cậu nghe được?”

Hạ Lan Quyết đứng dậy, đứng bên đường biên sân bóng.

Cô xem Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu cùng nhau đi tới sân bóng rổ, Cố Siêu ném bóng vào rổ, đứng ở dưới rổ nhặt bóng, uốn người ném bóng lại cho Liêu Mẫn Chi, cậu nhận bóng, lại ném bóng trở lại, hai người qua lại mấy cái, đều bày sẵn tư thế tấn công.

Hai người một ăn mặc sặc sỡ, một đen trắng xám, Liêu Mẫn Chi hơi kém về chiều cao nhưng càng gầy mảnh, một người mạnh mẽ rộng rãi, một người hướng nội hết sức tĩnh lặng, nhảy lên xuống, nhưng đều linh hoạt đẹp mắt.

Huống Miểu Miểu cũng lại gần hai mắt sáng lên: “Thật đẹp trai.”

“Ừ, nhìn thật đẹp trai.” Hạ Lan Quyết phụ họa

Chuông tan học buổi trưa kêu lên, hai người còn ở sân bóng chạy tới cái rỗ, sau cùng sắc mặt Liêu Mẫn Chi ửng hồng, vuốt tay áo lau mồ hôi, nhặt bóng ra khỏi sân.

Cố Siêu đi theo sau.

Liêu Mẫn Chi liền ném bóng cho cậu ấy, xoa xoa lỗ tai rồi gắn máy trợ tính vào.

Hai người đi tới quầy bán quà vặt mua nước uống, đều một hơi uống cạn chai.

“Buổi trưa ăn cái gì?”

“Căn tin”

“Đồ ăn ở căn tin khó ăn như vậy mà cậu có thể nuốt trôi.” Cố Siêu dỗi cậu: “Đi ra ngoài ăn, tôi mời.”

“Không cần.”

“Vậy đến nhà tôi ăn mì gói, giờ này đến căn tin chắc không còn đồ ăn.”

Liêu Mẫn Chi không cự tuyệt.

Hai người ra cổng trường, Cố Siêu mướn phòng ở đối diện trường, chỉ cần băng qua đường đi bộ năm phút là tới.

Căn nhà cũ ở lầu 3 có 2 phòng, trang trí cũng được, dưới cửa đầy giày chơi bóng rỗ, trong phòng khách không khí ngột ngạt, trên mặt đất đều là vỏ lon bia, coca cola và đầu thuốc lá.

“Đêm qua có mấy người bạn tới chơi game, người giúp việc theo giờ chưa tới dọn dẹp.” Cố Siêu dùng chân đẩy những lon ra.

Cha mẹ cậu gửi cậu tới Bắc Tuyền để học cấp 3, Cố Siêu không thích ở ký túc xá đành một mình ra ngoài thuê phòng, trong ngày có người giúp việc làm theo giờ tới làm việc nhà, người nhà ở xa nên ít quản lý, sinh hoạt xem như tùy ý.

Hai người ngồi ở bàn ăn mì.

Liêu Mẫn Chi lấy điện thoại từ trong túi quần, mở ra một món đồ đưa cho cậu xem;

“Cậu tìm cái này phải không, ba tôi tìm người hỏi, chụp ảnh gởi về, có phải cái này hay không?”

Ảnh chụp là ở trung tâm thương mại Nhật Bản, trong ảnh có sản phẩm và giá cả cùng với một hàng chữ Nhật.

“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, cậu thật sự đi hỏi?” Cố Siêu nhướng mày lấy điện thoại trong tay cậu, sắc mặt hớn hở: “Chết tiệt, đúng là cái này, chú không tìm nhằm.”

SONNY PSP2000, Cố Siêu muốn từ rất lâu, nhưng hiện nay vẫn không có hàng đó.

“Trong nước đã hết hàng, Nhật Bản còn dễ mua.”

“Tháng sau là sinh nhật của Khả Khả, ba tôi mua cho nó một món quà, nếu cậu muốn thì tôi nói ba tôi mua, gởi về chung một lượt.”

“Được được được, tôi lấy tiền đưa cậu trước, câu nói với chú một tiếng.” Cố Siêu cười sảng khoái, “Sinh nhật em gái Khả Khả tôi cũng phải chuẩn bị quà cho con bé đúng không, năm nay học sinh tiểu học thích gì, con bé năm nay vừa lên lớp 1, mua cho con bé một cặp sách nhỏ thì thế nào.”

Liêu Mẫn Chi tuy phát âm mơ hồ chầm chập, nhưng trò chuyện cơ bản cũng thuận lợi: “Không cần, chỉ cần mẹ tôi cho con bé chọn mười món ăn vặt trong tiệm, trong lòng con bé đã vui rồi.”

Năm ấy còn nằm trong kế hoạch hóa gia đình, xung quanh cơ bản chỉ có con một, nhưng Liêu Mẫn Chi có thêm một đứa em gái, năm nay đã bảy tuổi, mới vừa lên tiểu học, là cha mẹ Liêu Mẫn Chi cùng nhau lên ủy ban xin cố ý muốn mang thai lần hai.

Ba Liêu Mẫn Chi là Liêu Phong trước kia là công nhân viên chức ở nhà máy xi măng, sau này nhà máy đóng cửa, thất nghiệp ở nhà, Liêu Phong được người bạn cũ dẫn qua Nhật làm việc, sau khi ổn định, mở một nhà hàng Trung hoa ở thành phố Okazaki, Liêu Phong qua Nhật từ hai năm trước, làm việc ở bên kia tích góp được một số tiền rồi quay về nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp