Sau cơn bão, nhiệt độ ngày càng thấp hơn, nhưng ánh nắng vẫn chiếu khắp văn phòng của Cố Tuyên như cũ.
Hai người đều không nhắc đến chuyện đêm hôm đó, nhưng tình cảm của hai người lại ngày càng rõ ràng.
Nhân viên trong phòng làm việc đều lén lút gọi Tạ Thư Dịch là ''bà chủ'', Tạ Thư Dịch đương nhiên cười híp mắt đồng ý. Mãi cho đến khi một lần bị Cố Tuyên bắt được, danh xưng ''bà chủ'' này lập tức được công khai.
Cố Tuyên cũng bắt đầu dung túng cho một số hành động của Tạ Thư Dịch.
Ví dụ như cô ấy sẽ bỏ qua chuyện người nào đó bắt đầu mang đồ ăn vặt, uống cà phê trong phòng làm việc, lại còn chủ động chăm sóc bồn Xuân Lan mà bản thân từng nói sẽ không đụng vào.
Ghế sopha trong văn phòng vốn dùng để tiếp khách cũng đổi thành chỗ ngồi thường xuyên của Tạ Thư Dịch, Tạ Thư Dịch thường xuyên nằm ườn trên ghế sopha tắm nắng uống trà chiều.
Khách hàng đến gặp Cố Tuyên đều sẽ trực tiếp gặp trong phòng khách, văn phòng dường như thành nơi hẹn hò của hai người.
Tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, nhưng Tạ Thư Dịch biết vẫn còn thiếu một chút nữa.
Nếu như muốn tính toán tiến độ nhiệm vụ của cô, vậy thì hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành 95%, chỉ cần một cơ hội để hoàn thành nốt 5% cuối cùng là cô có thể thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo.
Nam chính Lục Trì sẽ không vừa thấy đã yêu Cố Tuyên.
Vì sau khi Lục Phỉ Nhi kiêu ngạo kia bị từ chối thì đã trực tiếp kéo Cố Tuyên vào danh sách đen, nhất là khi biết Cố Tuyên từ chối cô ta để nhận đơn hàng của Tạ Thư Dịch, Lục Phỉ Nhi giận cá chém thớt, ngay cả Cố Tuyên cũng bị cô ta ghét.
Có Lục Phỉ Nhi ''hỗ trợ'', Lục Trì đương nhiên sẽ không tìm Cố Tuyên điều chế nước hoa, cái gọi là vừa gặp đã yêu cũng theo gió mà đi.
Chuyện mà bây giờ cô muốn làm chính là để Cố Tuyên hoàn toàn tiếp nhận mình.
Tạ Thư Dịch hạ ánh mắt xuống, trong lòng đã có tính toán.
Tạ Thư Dịch vừa cắn socola vừa nghĩ đến bước cuối, đột nhiên cô ngửi được mùi hoa lan thoang thoảng, sau đó một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện.
Tạ Thư Dịch lấy lại tinh thần, lập tức thấy Cố Tuyên cúi người cắn một miếng socola, hơi thở ấm áp giao nhau khiến Tạ Thư Dịch có chút ngạc nhiên.
Không phải từ trước đến giờ cô ấy không ăn đồ ăn vặt sao?
''Rắc.''
Miếng socola kia bị cắn đứt, Cố Tuyên hơi cử động bờ môi, một nửa miếng socola đã vào miệng cô ấy.
Tạ Thư Dịch nhìn miếng socola bị cắn mất một nửa, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngạc nhiên nhìn cô ấy, chỉ thấy Cố Tuyên hơi nhíu mày, sau khi tinh tế thưởng thức thì nghiêm túc nhìn Tạ Thư Dịch nói: ''Quá ngọt.''
Tạ Thư Dịch: ''...''
Cô nhanh chóng ăn nốt nửa socola còn lại, cười nói: ''Xem ra tâm trạng cô Cố không tệ, lại còn rảnh rỗi trêu chọc em.''
Cố Tuyên đưa tay xoa đầu Tạ Thư Dịch, giọng nói có chút nhẹ nhõm thoải mái: ''Việc điều chế rất thuận lợi, nước hoa sắp điều chế xong rồi.''
Tạ Thư Dịch hơi kinh ngạc: ''Nhanh vậy sao?''
Thật ra yêu cầu mà cô nói có chút phiền phức, yêu cầu là loại nước hoa mà Cố Tuyên thấy phù hợp nhất với cô. Yêu cầu này quá trừu tượng, bây giờ họ đã là người yêu, độ khó đương nhiên cũng cao hơn.
Vậy mà Cố Tuyên lại điều chế nhanh như vậy, cô có chút tò mò, không biết trong lòng Cố Tuyên, cô thích hợp với mùi hương nào nhất.
Cố Tuyên gật nhẹ đầu, khuôn mặt trở nên dịu dàng, vẻ mặt cũng rất vui.
Tạ Thư Dịch hạ mắt xuống, suy nghĩ gì đó rồi nói: ''A Tuyên, tối nay chị...''
Đúng lúc này cửa bị ai đó gõ hai tiếng, hai người ăn ý dừng cuộc nói chuyện, Cố Tuyên nâng cao giọng: ''Vào đi.''
Trợ lí Hà đẩy cửa bước vào, trước tiên ánh mắt của cô ấy mơ hồ lướt qua Tạ Thư Dịch, sau đó nghiêm túc nói với Cố Tuyên: ''Cô Cố, cô Chung bây giờ đang đợi cô ở phòng khách, mời cô qua đó một lúc.''
Tạ Thư Dịch nhạy bén phát giác được ánh mắt trợ lí Hà nhìn mình có chút sai, cô yên lặng quay lại nhìn Cố Tuyên, chỉ thấy vẻ mặt Cố Tuyên hơi thay đổi, khuôn mặt vốn dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng, lông mày cũng nhíu lại.
Đối với thân phận của cô Chung này, Tạ Thư Dịch đã có suy đoán mơ hồ.
Bạn ngồi cùng bàn cấp ba kiêm bạn cùng phòng đại học của Cố Tuyên, Chung Nhiễm.
Cố Tuyên và Chung Nhiễm vốn không thể gọi là bạn tốt của nhau được, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì từng bước gần nhau hơn.
Lúc đọc thông tin được cung cấp, Tạ Thư Dịch cũng không quá quan tâm đến Chung Nhiễm, chỉ xem đó là người trong vòng xã giao của Cố Tuyên sau khi cô ấy có sự nghiệp của riêng mình.
Bây giờ xem ra cô đã lầm rồi, chỉ sợ mối quan hệ của Cố Tuyên và Chung Nhiễm là kiểu khác.
Cố Tuyên nhìn Tạ Thư Dịch một cái, nói với trợ lí Hà: ''Ừm, chúng tôi sẽ qua ngay.''
Trợ lí Hà đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, cũng tinh ý đóng cửa phòng lại.
Cố Tuyên nhìn Tạ Thư Dịch, vẻ mặt trở nên khó xử, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tạ Thư Dịch cười cười, tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: ''Xích mích tình cảm?''
Cố Tuyên suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, cô ấy chăm chú nhìn Tạ Thư Dịch, không khỏi thở nhẹ hơn.
Cô ấy đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi ngày này thật sự đến, cô ấy lại không thể bình tĩnh tự nhiên như trong tưởng tượng.
Tạ Thư Dịch dừng cười, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại: ''Không bằng để bạn gái chị giúp chị chặt đứt tơ tình ràng buộc không nên có này.''
Cố Tuyên đang căng thẳng nghe vậy thì suýt nữa gục ngã, vẻ mặt vốn đang căng cứng của cô ấy cũng dịu đi, còn có chút bất đắc dĩ: ''Bây giờ chị đang rất nghiêm túc với em.''
Tạ Thư Dịch nhẹ nhàng cười: ''Em cũng rất nghiêm túc, cô Cố đừng nghĩ là em đang nói đùa.''
Sắc mặt Cố Tuyên nghiêm lại, cô ấy mím môi, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn: ''...Trước ngày tốt nghiệp, cô ấy đột nhiên nói lời chia tay, mãi đến năm ngoái mới về nước.''
''Chị cho rằng cô ấy không thích chị, sau khi quay về cô ấy mới nói cho chị biết, sau khi mẹ chị biết chuyện của chị và cô ấy, bà đã đến tìm cô ấy, cho cô ấy cơ hội ra nước ngoài du học, để cô ấy rời khỏi chị.''
''Chị cũng không biết cô ấy tìm chị nói mấy lời này là muốn làm gì.'' Cố Tuyên mệt mỏi xoa mũi: ''Đoạn tình cảm đó đã qua rồi.''
Tạ Thư Dịch không ngờ Cố Tuyên còn có một cuộc tình trong quá khứ, hơn nữa mối tình đầu này của cô ấy còn có suy nghĩ muốn quay lại.
Tạ Thư Dịch suy nghĩ rồi nói: ''Cho dù chị nói cho cô ấy rằng mối tình của hai người đã kết thúc, cô ấy vẫn đến tìm chị?''
Cố Tuyên mệt mỏi gật đầu, cô ấy nhìn về phía Tạ Thư Dịch, phát hiện Tạ Thư Dịch hoàn toàn không hề nhíu mày tức giận như những gì mình tưởng tượng mà vẻ mặt lại suy tư.
''Vậy chị nghĩ gì?'' Tạ Thư Dịch chăm chú nhìn Cố Tuyên như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy vậy.
Cố Tuyên không chút tránh né, cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô ấy, mỗi một câu chữ đều vô cùng nghiêm túc: ''Chị không có bất kì suy nghĩ gì với cô ấy cả, em mới là bạn gái của chị.''
Tạ Thư Dịch nắm chặt bàn tay Cố Tuyên: ''Hay là em cùng chị đi gặp cô ấy?''
Cô tự tin cười một tiếng: ''Người yêu bây giờ của chị ưu tú như vậy, cô ấy nhất định sẽ không lại đến dây dưa với chị nữa.''
Tạ Thư Dịch đã từng xem qua ảnh chụp chung của Cố Tuyên và Chung Nhiễm, Chung Nhiễm cũng không phải là người đẹp rung động lòng người gì, chỉ là một người thanh tú, là một cô gái được cưng chiều lớn lên mà thôi.
Cố Tuyên không khỏi bật cười, cô ấy lắc đầu, từ chối nói: ''Không cần, chị đi là được rồi.''
Tạ Thư Dịch nhắc nhở: ''Vậy chị nhất định phải nhấn mạnh, người yêu bây giờ của chị vô cùng ưu tú, cũng môn đăng hộ đối với chị.''
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ nào đó.
Cố Tuyên hơi giật mình, khóe miệng lại hơi nâng lên, nụ cười cũng thoải mái hơn.
Cô ấy xoay người hôn lên khóe miệng Tạ Thư Dịch một cái: ''Chị sẽ lập tức quay lại.''
Tạ Thư Dịch cắn một cái lên môi Cố Tuyên, nhìn thấy nơi bị cắn có dấu răng nhàn nhạt, chỗ đó lại còn ửng đỏ một cách mất tự nhiên, Tạ Thư Dịch thỏa mãn gật đầu: ''Ừm, đi đi đi đi.''
Có dấu ấn này, cô gái kia cũng nên biết khó mà lui.
Cố Tuyên liếm nơi bị cắn, cố ý xoa đầu Tạ Thư Dịch: ''Em chờ ở đây.''
Nói xong Cố Tuyên mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng khách.
Cửa phòng làm việc ''cạch'' một cái đóng lại, nụ cười trên mặt Tạ Thư Dịch cũng biến mất không chút dấu vết.
Cô cầm lấy chiếc socola cuối cùng, nhìn lớp vỏ socola suy nghĩ gì đó.
Cố Tuyên đang nói dối, rõ ràng cô ấy vẫn còn giữ ảo tưởng về Chung Nhiễm.
Dựa vào tính cách của Cố Nhiễm, nếu như thật sự muốn cắt đứt với Chung Nhiễm thì ngay cả cơ hội vào văn phòng Chung Nhiễm cũng sẽ không có, nhưng Chung Nhiễm không chỉ vào phòng làm việc mà còn trực tiếp vào phòng khách đợi cô ấy.
Ít nhất trước khi ở bên cô, trong lòng Cố Tuyên vẫn còn bóng hình Chung Nhiễm.
Nếu như là điều trước thì hôm nay cô sẽ trực tiếp nghiền nát ảo tưởng của Cố Tuyên, nếu như là vế sau, cô sẽ ôm Cố Tuyên một cái.
Ăn xong socola, Tạ Thư Dịch không chút hoang mang đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến phòng khách thám thính chút chút.
Nhiệm vụ đã tiến hành đến giai đoạn này rồi, cô không cho phép bất kì ai phá hỏng.
Ngoài ý muốn là Tạ Thư Dịch vừa mở cửa đã thấy Cố Tuyên vẻ mặt u ám đi về phía bên này, phía sau cô ấy là một chiếc đuôi nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú.
Tạ Thư Dịch nhìn kĩ, cô gái kia chính là Chung Nhiễm.
Thấy Tạ Thư Dịch, vẻ mặt Cố Tuyên dịu xuống một chút, nhưng cô ấy nhớ đến gì đó, sắc mặt lại lần nữa khó coi.
Tạ Thư Dịch đưa tay về phía Cố Tuyên, Cố Tuyên theo bản năng nắm chặt lấy tay cô, Tạ Thư Dịch mỉm cười nói: "Sao mà sắc mặt xấu vậy, tối nay nếu gặp bố mẹ em mà sắc mặt cũng thế này thì họ sẽ khó chịu lắm đấy.''
Cô vừa dứt lời đã phát hiện bàn tay đang nắm tay mình của Cố Tuyên siết lại.
Chung Nhiễm nghe được câu nói kia của Tạ Thư Dịch, cô ta càng cắn chặt răng hơn, cô ta vội cúi đầu xuống, để lại một câu ''Xin lỗi mình đi trước'' rồi lập tức rời đi.
Sau khi thấy bóng hình kia đã biến mất trên hành lang, Tạ Thư Dịch kéo Cố Tuyên vào văn phòng rồi đóng cửa lại, chỉ dùng lực một chút đã có thể đặt được người kia lên ván cửa.
Tạ Thư Dịch nhìn thẳng vào mắt Cố Tuyên, nụ cười nhẹ nhàng sáng rực trước đến nay cũng hoàn toàn biến mất: ''Chị còn thích cô ấy? Cô ấy dùng mùi nước hoa rất nồng, chuyện này chị cũng không quan tâm.''
Cố Tuyên bị vây lại trong lòng Tạ Thư Dịch thì có hơi bất ngờ, nhưng cô ấy chỉ bất ngờ trong giây lát, Cố Tuyên nở nụ cười: ''Dáng vẻ ghen tuông của em rất đáng yêu.''
Không đợi Tạ Thư Dịch lại lần nữa nhấn mạnh câu hỏi, Cố Tuyên đã nói: ''Chị đã sớm không thích cô ấy.''
''Bây giờ chị chỉ thích em.''
Tạ Thư Dịch mở to mắt, nụ cười lại lần nữa hiện lên: ''Em cũng thích chị.''
Vẻ mặt Cố Tuyên hơi thay đổi, cô ấy có chút ngập ngừng nói: ''Em vừa mới nói tối nay...''
''Ừm, bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta, họ nói em mang chị về nhà ăn bữa cơm.'' Tạ Thư Dịch cười nói rồi trừng mắt: ''Bữa cơm này tuyệt đối bắt đầu trước sáu giờ.''
Ánh mắt Cố Tuyên hơi ngẩn ra, cô ấy hơi hé miệng nhưng lại không biết nói gì.
Thấy phản ứng của Cố Tuyên, Tạ Thư Dịch cảnh giác hỏi: ''Chị không muốn đi?''
Cô cố ý tức giận hừ một tiếng, quay người đi về phía ghế sopha: ''Không muốn đi thì thôi, dù sau chuyện sau này cũng không ai chắc được.''
Tạ Thư Dịch còn chưa đi được hai bước thì cổ tay đã bị siết chặt, cô nghe thấy giọng nói lạnh như trời đông giá rét của Cố Tuyên, lạnh đến mức thấu xương: ''Em lặp lại lần nữa?''
Tạ Thư Dịch cũng không sợ, cô xoay người nhìn Cố Tuyên, thoải mái cười một tiếng: ''Không muốn đi thì thôi...''
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị ai đó dùng sức cắn một cái, đau đến mức cô phải hít một hơi thật dài.
Nhìn cô đau thiếu chút nữa rơi nước mắt, Cố Tuyên lại dịu dàng hôn lên môi cô một cái, giọng nói mềm mại: ''Đừng nói câu đó, chị sẽ đau lòng.''
Tạ Thư Dịch không kịp tức giận, cô ngạc nhiên nhìn Cố Tuyên, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Tuyên nói những lời ở thế yếu như vậy.
Cố Tuyên ôm lấy eo Tạ Thư Dịch, cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai Tạ Thư Dịch, hôn lên gò má cô một cái: ''Lát nữa chị tan làm sớm, em đi chọn quà với chị.''
Nụ cười trong mắt Tạ Thư Dịch càng rõ hơn: ''Ồ, chị đã chủ động nhờ thì em sẽ chỉ điểm cho chị một chút vậy.''
Cố Tuyên cười khẽ, cô ấy đột nhiên nhớ đến gì đó, nói: ''Em biết không, chai nước hoa kia sắp xong rồi, chị đã đặt cho nó một cái tên.''
''Tên là gì?''
''[Quãng đời còn lại], nó tên [Quãng đời còn lại].''
''Nhiệm vụ cứu vớt bạch nguyệt quang của thế giới [Tình nhân thế thân của tổng giám đốc] hoàn thành 100%.''
''Đang mô phỏng lại chương trình, linh hồn chuẩn bị rời đi.''
''10, 9, 8... 3, 2, 1.''
''Thế giới giải trí [Nóng như lửa đốt] sắp mở ra.''