Trở Về 1988

Chương 7: Tắm rửa


1 năm

trướctiếp

Mùa đông ở phương Bắc thường xuyên có tuyết rơi, nhất là những chỗ dựa vào núi, thường xuyên có tuyết rơi ngập tới nửa mét, thời tiết đa phần là giá lạnh, cũng không thể thường xuyên đi lên núi để làm huấn luyện ngoài trời. Trong doanh trại quân đội, các chiến sĩ cũng bắt đầu học thêm những khóa văn hóa. Mỗi ngày khi trời tối, tập thể cầm theo cái ghế đẩu, ôm sổ tay đến phòng hội nghị để lên lớp. Mễ Trạch Hải chủ trì công việc, có đôi khi chính ủy Bạch có thời gian cũng tới dự thính tiến độ lên lớp của bọn họ một chút, các chiến sĩ càng thêm nhiệt tình.

Chính ủy Bạch vô cùng hài lòng, nhìn thấy sách trong tay Mễ Trạch Hải không nhiều còn đặc biệt tìm một người bạn cũ lấy tới một vài sách lý luận quân sự mà ban quân giáo năm ngoái để lại, đây đều là sách lưu hành nội bộ, có vài cuốn còn đánh lại trọng tâm cần học, rất có ích. Đồng thời, ngoại trừ lý luận quân sự, cũng cần phải học tập những đề thi chung như văn học và chính trị. Mễ Trạch Hải dẫn đầu, mỗi cuối tuần đều phải làm bài kiểm tra, còn có chấm điểm, ngược lại có vài tân binh đã bắt đầu lộ diện, thành tích không tệ.

Mễ Trạch Hải vì thế vô cùng vui mừng, anh ấy dẫn binh nhiều năm, binh lính dưới trướng có tiền đồ cũng làm anh ấy nở mày nở mặt, vô cùng đắc ý.

Những chuyện này đối với Mễ Dương cũng không có ảnh hưởng gì, bây giờ cậu mới có bốn tháng, phạm vi có thể hoạt động rất nhỏ, xa nhất cũng chính là chỗ thường đi nhất, chính là nhà của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên.

Một khoảng thời gian trôi qua, Mễ Dương phát hiện trong doanh trại quân đội bắt đầu quét dọn phòng ở, đồng thời treo đèn lồng đỏ lên, trên mặt mọi người cũng có vẻ vui mừng hớn hở.

Trình Thanh vén khăn quàng cổ của cậu lên, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh tới đông buốt, cười nói: "Tết tới rồi, Dương Dương là lần đầu đón tết đấy!"

Mễ Dương chớp chớp đôi mắt, gần tới tết rồi.

Mùa xuân năm 1989, Mễ Dương trôi qua trong doanh trại quân đội, ký ức của cậu đối với việc sinh hoạt trong doanh trại quân đội không có nhiều ấn tượng sâu sắc như vậy, chỉ nhớ rõ lúc đó có mấy chú đồng hương thường xuyên qua lại với cha cậu tới thăm, tặng những cây kẹo que bằng mạch nha xốp giòn dính đầy hạt vừng, còn có một vài món đồ chơi. Nghiêm túc trải qua một lần như này khiến cậu có chút cảm giác mới lạ.

Dạo gần đây Trình Thanh học đan áo len với bà Bạch, trong tay cô ấy không có nhiều len nên tháo một cái áo len cũ ra, tính nhân mấy ngày nay đan một cái áo len kiểu dáng tươi mới coi như là quà mừng năm mới cho Mễ Trạch Hải, anh ấy dẫn binh đều xông lên đầu chiến tuyết, quần áo trên người cũng bị mòn tới không còn ra bộ dáng gì nữa.

Bà Bạch cũng là vì không muốn xa chồng và con nên mới dọn tới đây. Trong doanh trại quân đội tịch mịch, có Trình Thanh làm bạn, nói chuyện phiếm cũng vui vẻ hơn một chút. Hơn nữa Trình Thanh lại là người thông minh, sáng suốt, bà Bạch cũng rất vui vẻ qua lại với cô ấy. Không chỉ mỗi đan áo len, những lúc hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện tâm tình cũng ngày một nhiều hơn, tình cảm cũng tăng lên không ít.

Mễ Dương lại càng đơn giản, chính cậu cầm một cái bình sữa tới, đôi khi bị bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đoạt lấy uống mấy ngụm, thuận tiện luyện chút sức tay cướp bình sữa về, cơ bản là cứ trưa lại tới.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu mọc răng sữa, một cái răng nhỏ ló ra trông như một hạt gạo lớn, đặc biệt thích gặm đồ.

Bình sữa của Mễ Dương cũng gặp nạn không ít lần, riêng tháng này thôi đã đổi tận ba cái núm vú cao su rồi, nhưng làm cách nào cũng không đề phòng được tên trộm nhỏ này. Bà Bạch cho bình sữa mới cũng không được, bởi cậu chủ Tiểu Bạch tin chắc rằng đồ trong tay Mễ Dương mới là đồ tốt. Ngay cả khi Mễ Dương gặm tay mình thì bé cũng có thể ngồi ở một bên thèm tới chảy nước miệng, sau đó còn gặm tay Mễ Dương một cái. Mễ Dương không cam chịu yếu thế, nhổ "toẹt" một tiếng, sau đó gào khóc kêu người lớn - Bạch Lạc Xuyên sáu tháng, cậu bốn tháng, ai mà quan tâm có mất mặt hay không chứ? Biết co biết duỗi đúng lúc mới là nam tử hán chứ..

Hôm nay cũng giống như vậy, Mễ Dương vừa uống từng ngụm sữa lớn vừa cảnh giác nhìn chằm chằm bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, có điều bé ma vương vừa được cho một cái lòng đỏ trứng gà, hẳn là mới bắt đầu tiếp xúc với món này, ăn say sưa ngon lành, cũng không chú ý tới bình sữa.

Trình Thanh cho bọn nhỏ ăn xong, lại đợi một lát rồi hỏi: "Chị Lạc, bây giờ bắt đầu chứ nhỉ?"

Bà Bạch gật đầu nói: "Được."

Không đợi Mễ Dương hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra, đã bị ôm lấy chung với bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, cùng bị đưa vào một căn phòng. Chính giữa phòng là một cái bồn tắm nhỏ, phía trên được che lại bởi một cái lều nhỏ giống như đồ vật phòng ngừa khí nóng bị tản ra ngoài. Mễ Dương chỉ kịp đá chân một cái, đã bị mẹ ruột lưu loát lột hết quần áo thả vào trong bồn tắm, "tủm" một tiếng, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cũng trần trùng trục bị bế vào. Hai đứa nhỏ mặt đối mặt, mắt đối mắt nằm trong bồn tắm.

Mễ Dương nghiêng đầu đi, nhưng bản thân là một đứa nhỏ, năng lực phản kháng còn chẳng lớn bằng một con mèo, rất nhanh đã bị giữ lấy, tắm rửa sạch sẽ.

Cậu chủ Tiểu Bạch hiển nhiên không phải lần đầu tiên tắm rửa như thế này, vừa chơi đùa vừa cười khanh khách.

Trình Thanh bọc Mễ Dương trong một cái khăn lông lớn, ôm lên giường, vừa cầm bộ đồ mới tới bên cạnh vừa trêu đùa cậu: "Ăn tết nhé, tắm rửa rồi mặc một bộ đồ mới, Dương Dương có vui không nào?"

Mễ Dương cũng chẳng vui vẻ gì mấy, cậu cảm thấy bình thường ở nhà dùng khăn nóng lau người là tốt rồi, lần đầu tiên ngâm trong bồn tắm lại cùng một chỗ với Bạch Lạc Xuyên, việc này khiến cậu nhịn không được nghĩ tới lúc hai người cùng nhau tắm suối nước nóng ở đời trước. Lúc đó tính tình cậu chủ tiểu Bạch rất lớn, cũng là lúc phản nghịch nhất, không sợ gây rắc rối, lần nào cũng dẫn theo mấy cô minh tinh tới tham gia tụ tập, minh tinh ở bên ngoài vừa náo loạn tới lật trời vừa gào vừa khóc. Còn cậu chủ Bạch thì trưng bộ mặt thối hoắc cùng với cậu mỗi người chiếm một góc trong hồ nước nóng rộng lớn và xa hoa, hai bên chẳng ai nói với ai lời nào. Mễ Dương thì xấu hổ nên không biết nói gì, còn cậu chủ Bạch thì uống rượu, ánh mắt nặng nề, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì...

Mễ Dương đang nghĩ ngợi thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt nhỏ tròn vo, tươi cười lộ ra cái răng màu trắng sữa, nhìn cậu cười khanh khách vui vẻ.

Nếu bình tĩnh mà suy xét, thì Bạch Lạc Xuyên thật đúng là xinh đẹp từ nhỏ đến lớn, gương mặt này chỉ cần đi đóng quảng cáo sữa bột cũng dư tiền xài.

Sau khi tắm rửa xong, cả người cậu chủ tiểu Bạch mềm nhũn như nước, cùng với gương mặt mềm mại phúng phính của con nít, lại thêm làn da trắng mịn, giống như trứng gà được bóc vỏ, trắng tới muốn phát sáng. Bé ngồi ở đó, vừa chơi đồ xếp gỗ vừa nói chuyện "y y nha nha", những sợi tóc nhỏ đang được khăn lông lau cũng nhếch lên một chút.

Mễ Dương được lau người nhanh hơn bé rất nhiều, lúc này đã mặc quần bông nhỏ, Trình Thanh mặc cho cậu một cái quần yếm trông vô cùng đáng yêu.

Bà Bạch cũng nhìn thấy, nói: "Cái quần này của Dương Dương rất đẹp, em vừa mua sao?"

Trình Thanh ngượng ngùng nói: "Cái này do em tự làm, chị Lạc thích thì em cũng làm cho Lạc Xuyên một cái? Quần áo của con nít làm rất nhanh, em làm tầm hai ngày, vừa vặn có đồ mới mặc ăn tết."

Bà Bạch cũng không khách sáo với cô ấy, gật đầu cười nói: "Vậy thật sự tốt qua, gần đây không có cửa hàng, chị còn đang sầu lo mấy ngày nữa không biết nên mặc gì cho Bảo Bảo mới tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp