Trở Về 1988

Chương 14: Trấn Sơn Hải


1 năm

trướctiếp

Mấy ngày ở trấn Sơn Hải của Mễ Dương rất là vui vẻ.

Dì hai Trình Xuân của cậu đính hôn, cho nên trong nhà người đến người đi vô cùng náo nhiệt, trong đó người dượng hai tương lai của cậu là ân cần nhất, mỗi ngày chạy tới đây nếu không phải tặng quà thì cũng là tặng trái cây gì đó, giống như chỉ hận không thể vừa tan tầm là đã ngồi xe vọt tới nhà họ Trình để điểm danh.

Trình Như - cô ba nhà họ Trình là đanh đá nhất, cô ấy thường xuyên đứng ở cửa trêu ghẹo anh ấy vài câu: "Ôi chao, vị kỹ sư tài giỏi đây mới sang tặng con cá trích vào buổi trưa mà, sao buổi tối lại tới nữa rồi?”

Người anh rể mới vừa đính hôn này là một vị kỹ sư mới vừa tốt nghiệp đại học được phân phối lại đây, đi làm ở Du Kiến, lúc này mặt mũi anh ấy đỏ bừng, chỉ biết đứng ở cửa đỡ đỡ mắt kính trên mũi, quả thật là ở lại không được mà đi cũng không xong.

Mễ Dương được Trình Xuân ôm tới, cô ấy dùng một tay dúi cậu vào lòng của Trình Như, một tay khác thì chọt chọt chóp mũi của em gái nhà mình: “Trong cái nhà này chỉ có mỗi em là xấu bụng nhất đấy, mau đi đi, quả sung ở sân sau chín rồi, mẹ bảo em dắt Dương Dương qua hái một ít về ăn.”

Cô ấy vừa mở miệng, chàng trai ngoài cửa cũng như được nhắc nhở, thế là vội vàng đưa giỏ đồ ăn vặt trong tay sang, nói: “Nghe Trình Xuân nói chị cả về nhà, đây là một ít bánh quy sữa bổ sung canxi mà anh mua cho bé nó ăn.”

Pha lấy lòng này rất thành công, Trình Như cười hì hì nhận lấy, cũng không làm khó anh ấy nữa: “Cảm ơn anh nha anh rể!”

Thấy xưng hô đã thay đổi, người đứng ngoài cửa cũng nhếch miệng cười theo.

Mễ Dương ghé vào trên vai dì ba quay đầu lại xem, đôi nam nữ trẻ tuổi đó, một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, mặt cả hai đều đỏ bừng, ấy thế mà đôi mắt lấp lánh lại vẫn thẹn thùng nhìn về phía đối phương. Mễ Dương nhớ rõ tương lai trong nhà dượng hai cũng giúp đỡ Trình Xuân tìm được việc làm, sau này khi dượng hai lên làm kỹ sư trưởng còn được phát cho hai căn nhà lớn. Hai vợ chồng già sau khi về hưu mỗi ngày luôn thích chụp ảnh, hôm thì hoa cỏ hôm thì chim chóc gì đó, tháng ngày về già cũng không tồi.

Trình Như ôm cậu đi hái quả sung, sau đó lại rửa sạch sẽ đặt ở trên mâm đút cậu ăn, kế đến lại xé một túi bánh quy cho cậu.

Mễ Dương nhìn thoáng qua vỏ ngoài, là bánh quy sữa canxi của Thanh Viện, nhãn hiệu này quá quen thuộc, khi còn nhỏ cậu thường xuyên bị bệnh, bà ngoại cũng không tìm được thứ gì tốt cho cậu ăn, thế là cứ hay mua một ít bánh quy này xong ngâm với sữa bột đã pha rồi dỗ cậu ăn nhiều một ít.

Mễ Dương cầm một miếng gặm từng chút, nheo đôi mắt lại tỉ mỉ hưởng thụ hương vị của hơn hai mươi năm trước, dường như nó không hề thay đổi so với trong trí nhớ của cậu.

Thấy cậu thích ăn như thế, Trình Như cũng hí hửng dùng túi nhỏ đóng gói hết lại cho cậu, thế là chờ đến khi Mễ Dương được đưa về, trong túi nhỏ đã đầy ắp đồ ăn vặt, nào là sơn tra cuộn, quả sung, kẹo hạnh nhân, còn có cả bánh quy sữa bổ sung canxi nữa.

Khi về đây Mễ Dương ở chung với bà ngoại, nhà cũ của bọn họ ở trong trấn gần giống với dạng tứ hợp viện, ở giữa là một cái giếng trời, bốn phía chính là nhà ở ghép lại, phòng trung gian là nơi của bà cụ ở, cũng là phòng rộng và đón nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Khi Mễ Dương trở về cũng là lúc mẹ cậu đang nói chuyện với bà cụ, thấy cậu tiến vào, bà cụ lập tức vẫy tay cười nói: “Dương Dương của bà tới rồi đó à, mau lại đây cho bà ngoại nhìn cháu một cái nào!”

Mễ Dương cởi giày nhỏ, chỉ mặc vớ chạy tới ôm chặt bà cụ, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ bà ấy, hô to: “Cháu chào bà ngoại a!”

Bà cụ Trình thích cậu cực kỳ, vốn dĩ bà ấy đã yêu thương đứa cháu này rồi, miệng Mễ Dương lại còn ngọt hơn mía lùi, cho nên cậu ở đây chưa tới hai ngày mà đã thành một viên hạt dẻ cười của cả nhà, cũng thành cục cưng trong lòng bà cụ, khiến bà ấy chỉ hận không thể cho cậu mọi thứ tốt nhất trên đời. Thấy cậu mang theo chiếc túi chứa đầy đồ ăn vặt kia, bà cụ Trình lại hào phóng nhét thêm vào đó một ít táo đỏ khô và hạt sen, vừa nhét vừa cười ha ha: “Mấy hôm trước bà đi ăn cưới nên được người ta tặng cho chút quả khô, Dương Dương lấy mà ăn đi cháu.”

Trình Thanh vội nói: “Mẹ à, thằng bé chưa có nhai được mấy món này đâu ạ.”

Bà cụ Trình nói: “Vậy để cháu nó cầm chơi cũng được.”

Mễ Dương hệt như một đứa nhóc tham tiền, cậu ôm túi cười tít mắt: “Cháu cảm ơn bà ngoại!”

Bà cụ Trình thích nhất là dáng vẻ đáng yêu này của cậu, bà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Mễ Dương, tâm trạng cũng vui tươi hớn hở theo.

Hạt sen và gạo chủ yếu mang ngụ ý cầu may mắn, nếu không nấu là không nhai nổi, cho nên Mễ Dương lấy mấy hạt ra chơi trò ném hạt sen với bà cụ.

Bà cụ Trình bỗng nhiên nói: “Ôi chao, xem trí nhớ của bà này, thiếu chút nữa là quên mất.” Nói xong bà ấy xoay người đi vào lấy một bao lì xì từ trong ngăn kéo của chiếc tủ cạnh giường ra, sau đó luôn miệng nhắc mãi: “Tặng cho Dương Dương của bà nè, hôm qua thấy mấy đứa trở về bà vui quá nên quên mất.”

Trình Thanh vội ngăn cản: “Mẹ, thôi mà, có phải ngày lễ tết gì đâu, mẹ cho thằng bé tiền làm chi!”

Bà cụ Trình nói: “Ôi giời, đây là của mẹ cho Dương Dương mà, năm trước thằng bé không về, năm nay mẹ cho bù lại. Năm nay hai đứa con bận công việc, mùa đông còn lạnh nữa, mẹ đoán hai đứa cũng không về được, cho nên cho trước luôn, xem như khỏi phải tốn công nhớ mãi, ha ha!”

Trình Thanh không cản được mẹ mình cho nên chỉ có thể nhận lấy, Trình Như đứng bên cạnh thấy vậy cũng cầm một xấp bao lì xì ra tới, tuy là mỗi bao mỏng hơn của bà cụ rất nhiều nhưng lại thắng ở số lượng, cô ấy nhét hết xấp lì này vào lòng của chị cả mình, cười nói: “Chị, chị nhận của mẹ rồi thì cũng không thể từ chối của bọn em đâu nha! Đây là tấm lòng của em, chị hai và em út đó, không bao nhiêu đâu, coi như là mừng tuổi cho Dương Dương!”

Trình Thanh không từ chối được nên cũng đành nhận lấy, Mễ Dương ôm tám bao lì xì to, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nói: “Cháu cảm ơn bà ngoại, con cảm ơn dì hai, dì ba, dì út!” Giọng nói trẻ con trong veo, người lớn nghe xong đều cười rộ lên.

Buổi tối lúc đi ngủ, tám bao lì xì của Mễ Dương đều bị Trình Thanh lấy đi, lý do thì vẫn là cái lý do muôn thuở đó.

Trình Thanh: “Dương Dương, con còn nhỏ, mẹ giúp con giữ tiền mừng tuổi trước, sau này lại dùng nó cho con cưới vợ nha.”

Mễ Dương: “...”

Bao lì xì cầm chưa nóng tay đã bị lấy đi, bù lại là một quả bóng cao su, Mễ Dương nghĩ thôi cũng được, ít ra còn có một món đồ chơi làm quà an ủi.

Khi chuẩn bị ngủ, bà cụ Trình lại mang một cái chăn mới tới, nó được bọc trong một chiếc túi hút chân không xa xỉ, bà ấy vừa mở ra vừa nói: “Đây là của một học sinh của ba con tặng cho nhà mình vào năm trước, bảo là chăn tơ tằm gì đó, mỏng lắm, mẹ tính dùng để làm chăn mát mùa hè cho Dương Dương, để buổi tối ngủ thằng bé có đá chăn thì cũng không bị lạnh bụng.” Bà cụ vừa huyên thuyên vừa đắp chăn cho Mễ Dương, chăn không lớn nhưng may vá rất tinh xảo, sau khi chỉnh chăn cho Mễ Dương xong, bà cụ mới yên tâm đi về.

Nào biết mới nửa đêm, Mễ Dương đã bị đưa đi bệnh viện.

Cớ sự cũng là do cái chăn mới, cũng không biết bên trong có thành phần gì mà lại khiến cho Mễ Dương bị dị ứng, cả người nổi đầy mẩn đỏ. Bác sĩ kiểm tra một lát rồi kê một ít thuốc mỡ dùng để bôi khi dị ứng, sau đó còn không quên dặn dò: “Mọi người canh chừng cẩn thận đừng để cháu bé gãi nhé. Hiện giờ mấy cái chăn tơ tằm đang bán trên thị trường ấy hả, tuy nói là tơ tằm nhưng thật chất toàn trộn thêm một ít sợi hóa học, như là sợi acrylic gì gì đó, những thứ này người lớn như chúng ta dùng thì không sao nhưng mà trẻ con thì không được, da của chúng quá non, cho nên rất dễ bị dị ứng.”

Bà cụ Trình hỏi: “Bác sĩ, có nghiêm trọng lắm không ạ?”

Bác sĩ cười nói: “Không sao hết, chăm mấy ngày là khỏe thôi.”

Lúc này người nhà họ Trình mới yên tâm ôm Mễ Dương về, bà cụ Trình vô cùng tự trách, cho nên tự mình trông Mễ Dương cả đêm không dám chợp mắt, hết phe phẩy chiếc quạt hương bồ thì lại tới dùng nước trong lau người cho cậu, sợ cậu vô ý gãi trầy da trong lúc ngủ sẽ để lại sẹo.

Trình Thanh khuyên cách mấy cũng không được, lúc nửa đêm dậy còn thấy bà cụ đi pha sữa bột cho cháu.

Cô ấy qua hỏi thử mới biết thì ra là Mễ Dương kêu đói bụng, Trình Thanh vừa tức giận lại vừa sốt sắng: “Mẹ à, mẹ chiều thằng bé quá, bác sĩ nói nó chỉ bị dị ứng thôi mà, không sao hết…”

Bà cụ Trình không nghe, khoát tay bảo cô ấy đừng xen vào, sau đó tự mình pha một bình sữa cho cháu ngoại của mình, nhìn Mễ Dương uống, bà ấy lại hỏi: “Dương Dương, cháu còn khó chịu không?”

Mễ Dương tròn xoe mắt, như thể đang cảm nhận, sau đó nói: “Bà ngoại ơi, cháu hết ngứa rồi, hình như uống xong là hết đó.”

Nhìn chẳng khác gì một con cáo con đi lừa ăn lừa uống của người khác.

Mễ Dương uống xong lại giơ tay kéo kéo bà cụ: “Bà ngoại ơi cháu buồn ngủ quá, cháu muốn bà dỗ cháu ngủ cơ, bà cũng ngủ ở chỗ này luôn nha bà.”

Bà cụ Trình cười nói: “Rồi rồi, bà ngoại cũng ngủ ở đây với cháu.”

Trình Thanh dở khóc dở cười đứng một bên nhìn cảnh này, cô ấy khuyên cả đêm thế mà cũng không bằng một câu của thằng nhóc hư kia.

Bởi vì Mễ Dương bị bệnh cho nên mấy ngày nay cậu cũng không được ôm đi ra ngoài chơi nhiều. Từ lúc về trấn Sơn Hải tới nay, hai cái đùi của cậu cứ như thành vật trang trí, bởi vì mấy người dì trong nhà cứ tranh nhau ôm cậu, làm cậu gần như không có cơ hội tự đi đường.

Chờ đến khi Mễ Dương gần như khỏe hẳn cũng là lúc nhà họ phải về bộ đội.

Ngày cuối, khi Trình Thanh đang gói ghém hành lý thì Trình Xuân tới, Mễ Dương rất thích người dì hai có chất giọng mềm mại ấm áp này, thế là vội vàng nhào qua tặng cho cô ấy một cái ôm.

Trình Xuân cầm một cái túi xách lại đây, bên trong là hai bộ đồ mới, một món trong đó là chiếc áo khoác bằng len Cashmere vừa hợp mốt lại vừa dày dặn vô cùng bắt mắt, vừa nhìn đã biết là không hề rẻ. Trình Xuân đẩy túi quần áo cho chị cả của mình, nói muốn cô ấy mang vào bộ đội mà mặc, Trình Thanh đương nhiên là không chịu, vội vàng đẩy lại: “Em đừng vớ vẩn, đây là quần áo đính hôn của em đấy, người ta mang tới tặng cho em mà em lại đưa cho chị thì còn ra thể thống gì…”

Tính tình của cô hai nhà họ Trình tuy dịu dàng nhưng cũng không kém phần kiên trì, cô ấy cười nói: “Chị à, chị cứ lấy đi, chị phải qua đó đi làm mà, cho nên phải chú ý ăn mặc một chút, tránh để cho những người thành phố đó khinh thường, chứ để em mặc nó rồi ở nhà thì có ích gì đâu.”

Thời buổi này, chênh lệch giữa hộ khẩu nông nghiệp và hộ khẩu phi nông nghiệp là rất lớn, tất cả mọi người đều muốn thoát khỏi nông thôn, nếu đi ra ngoài kiếm được việc làm khác thì sẽ là một chuyện nở mày nở mặt để khoe khoang. Trình Xuân thật lòng mong chị cả của mình có thể sống tốt hơn ở bên ngoài, hai người là chị em ruột, nếu có thể giúp nhau được cái gì thì cô ấy tình nguyện bỏ ra hết.

Trình Thanh nghe xong đỏ cả vành mắt, trước khi đi, hai chị em còn biết bao điều chẳng thể nói hết.

Mễ Dương đứng một bên nghe, trong lòng than thở lại là vấn đề về hộ khẩu nữa rồi.

Năm đó mọi người đều không muốn hộ khẩu nông nghiệp, một phần là vì không muốn làm nghề nông nữa, một phần thì có liên quan đến thuế nông nghiệp. Sau này thuế nông nghiệp được bãi bỏ, cũng không còn hạn chế về hộ khẩu, đi đâu cũng có thể tìm được việc làm, hộ khẩu phi nông nghiệp cũng không còn quý hiếm gì, mà tương lai bởi vì việc phát triển đất đai, nông thôn lại trở nên nổi tiếng hơn, đặc biệt là nơi gần với thành cổ như trấn Sơn Hải nhà bọn họ, sau khi mở rộng và quy hoạch thì giá đất cũng tăng vùn vụt, chỉ trong hai ba năm mà đã tăng gấp mấy lần.

Khi đó hình như chỉ có người không rời khỏi trấn Sơn Hải như dì ba là đổi đời, chỉ riêng biệt thự thôi dì ấy đã có hai căn rồi.

Loại chuyện này, thật đúng là không thể nói trước được mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp