Hoa Trên Lòng Bàn Tay

Chương 5: Quay lại


1 năm

trướctiếp

Phương Thanh Chỉ cho rằng Trần Tu Trạch là một quý ông.

Anh thực sự cư xử như một quý ông.

Quý ông đến mức... Ngay cả những lời xúc phạm như vậy cũng có thể nói ra bằng giọng điệu nhã nhặn như vậy, lịch sự đến mức khiến cô ngay cả một điểm để tức giận và lên án cũng không có.

Nghe này, anh nói với cô rất lịch sự và lịch sự.

Tôi không có bạn gái.

Tôi đánh giá cao cô Phương đây.

Tôi đặc biệt yêu thích sự can đảm của cô.

Vì vậy, tôi muốn cô.

Anh rất lịch sự, không có uy hiếp, thậm chí ngay cả một điều kiện cũng không có.

Cô có thể từ chối, anh sẽ không giận chó đánh mèo.

Hành động như thể không có gì xảy ra ngày hôm nay.

Phương Thanh Chỉ càng lạnh, cô ôm chặt cánh tay, thức ăn trong bụng vừa rồi đột nhiên đốt cháy trái tim cô, những món ngon kia sẽ trở thành sợi tơ quấn lấy cô. Quả nhiên, mỗi một miếng cắn đều phải trả một cái giá tương ứng.

Cô cảm thấy nực cười.

Sao lúc đầu lại cho rằng Trần Tu Trạch là người tốt? Chỉ vì anh tiện tay cứu giúp? Chỉ vì cái ô mà anh đưa cho?

Cô thật ngu ngốc.

Trần Tu Trạch vẫn lẳng lặng đứng trong bóng đêm, nhưng trong mắt Phương Thanh Chỉ, giờ phút này đối phương đã không còn là một người như giáo sư nữa. Anh chỉ là một con thú khoác trên mình một cái vỏ bọc đẹp, mặc áo sơ mi, mặc vest, lịch sự và lịch sự để giả vờ là một quý ông.

Anh cũng sẽ ăn thịt cô.

Bất quá khác ở chỗ cách ăn lịch sự hơn những kẻ khác mà thôi, bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.

Bây giờ anh đang dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, đến tột cùng là đang nhìn cô đáng thương mà sinh lòng đồng tình, hay là đang đánh giá cơ thể được bao bọc dưới chiếc váy ướt sũng này của cô, tự hỏi cuối cùng phải ra giá bao nhiêu mới có thể làm cho cô cam tâm tình nguyện mở rộng hai chân ra?

"Cô Phương." Trần Tu Trạch nói: "Tôi có thể cho cô hai ngày để suy nghĩ, tôi không gấp.”

Phương Thanh Chỉ nói: "Anh đang xúc phạm tôi.”

"Thực xin lỗi." Trần Tu Trạch mỉm cười: "Sở dĩ tôi xin lỗi cô vì...... À, mới vừa rồi cô nói tiệm bánh của đàn anh bị niêm phong, cậu ta và người nhà cậu ta tạm thời đều bị nhốt đúng không?”

Phương Thanh Chỉ nói: "Họ đều vô tội.”

"Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cho bọn họ một kết quả công bằng." Trần Tu Trạch trầm tĩnh chống gậy: "Tôi xin lỗi vì những lời bất lịch sự vừa rồi, bù lại tôi sẽ tìm cách để cô gặp đàn anh của cô một lần. Không biết khi nào cô Phương có thời gian?”

Cảm xúc và lòng tự trọng khiến Phương Thanh Chỉ xoay người bỏ đi.

Lý trí và thực tế lại khiến Phương Thanh Chỉ mở miệng trả lời.

"Ngày mai 4:20 chiều, tôi tan học."

"Được." Trần Tu Trạch gật đầu: "Tôi sẽ bảo Hiền qua đón cô.”

Phương Thanh Chỉ xoay người rời đi, cô sợ mình sẽ lạnh chết trong căn phòng này, mọi thứ ở đây đều khiến cô thấy lạnh run. Cô hoàn toàn không kiểm soát được phản ứng cơ thể của mình... đó không phải là nỗi sợ hãi khi đối mặt với ông chủ Hoàng, mà là... nỗi sợ hãi cô không muốn thừa nhận.

Cô sợ Trần Tu Trạch.

Sợ Trần Tu Trạch.

Hoàn toàn khác với cái kiểu xấu xa rành rành của ông chủ Hoàng, cô không biết nên xếp Trần Tu Trạch vào loại người tốt hay loại người xấu. Trong lòng Phương Thanh Chỉ có thể phân biệt tốt xấu rất rõ ràng, nhưng giờ phút này lại bị Trần Tu Trạch làm cho đen trắng lẫn lộn.

Cô sợ những điều đang chờ đón cô ở phía trước.

Lúc trở về, vẫn là người đàn ông tên Hiền tiễn cô - anh ta ngồi ở ghế phụ, trên ghế lái là một tài xế trầm tĩnh. Phương Thanh Chỉ ngồi một mình ở hàng ghế sau, cô đã không còn tâm trạng nghĩ đến váy và giày ướt đẫm của mình có làm bẩn những thứ trong xe hay không, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Mưa dầm, gió lay, cây cối lắc lư, cành lá giống như những bóng ma, Phương Thanh Chỉ nhắm mắt lại, cúi đầu, chợt cảm thấy có chút đáng thương đến nực cười.

Mới thoát khỏi miệng sói lại rơi vào hang cọp.

Khi về đến nhà, không ngờ đèn vẫn sáng, cậu mợ đã ngủ, cô rón rén bước vào cửa.

Du Gia Hào nhìn cô: "Chị, chị đi đâu vậy?”

Phương Thanh Chỉ mệt mỏi: "Đi gặp bạn.”

"Chị nói dối." Du Gia Hào bướng bỉnh không chịu để cô đi: "Chị ở trường không có bạn bè gì, học trưởng kia của chị hiện tại cũng đang ở đồn cảnh sát....."

"Du Gia Hào." Phương Thanh Chỉ không vui: "Muốn nói gì thì phải nghĩ cho kỹ.”

Du Gia Hào rụt cổ lại, giống như một con ngỗng bướng bỉnh.

"Được rồi.” Phương Thanh Chỉ chậm rãi nói: "Chuyện của người lớn không nên hỏi nhiều.”

Du Gia Hào: "Em cũng sắp lớn rồi”.

"Thì vẫn là trẻ con." Phương Thanh Chỉ nói: "Tiền tiêu vặt không đủ? Hay sao?”

Du Gia Hào nén giọng xuống nói: "Em đang tiết kiệm tiền cho chị, để chị sớm dọn ra ngoài, không cần ở lại chỗ này nữa.”

Phương Thanh Chỉ hơi giật mình.

Mắt Du Gia Hào đỏ lên: "Mấy ngày trước em đã nghe được cha mẹ nói, chờ một thời gian sau, sẽ sắp đặt cho chị đi gặp một số người... Bây giờ quay... loại phim đó được rất nhiều tiền, họ muốn chị đi đóng phim, đi làm để trả nợ cờ bạc. Bọn họ nói, dù sao hiện tại học trưởng kia của chị cũng đã vào đồn cảnh sát, đã không còn hi vọng......"

Phương Thanh Chỉ không trách thằng bé.

Cậu và mợ thật sự có khả năng làm ra loại chuyện này.

Cô chỉ gật đầu: "Được rồi."

Phương Thanh Chỉ giơ tay lên vỗ vai Du Gia Hào: "Em đi ngủ đi.”

Du Gia Hào từ trong túi móc ra mấy tờ tiền, có tờ còn dính vết máu, là lúc cậu bị bắt đi, bị đánh đập dính vào, cậu xấu hổ đưa tay chà chà, nhưng không lau sạch được, xong vẫn đưa cho cô: "Chị, chị mau đi đi.”

Phương Thanh Chỉ không có cách nào trả lời lại.

Cô trở về gác xép, từ lúc năm tuổi đến nay, gác xép càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng cũ, trời mưa bão nên khắp nơi đều bị dột. Phương Thanh Chỉ ngồi xổm trên sàn, điều chỉnh vị trí mấy cái chậu hứng nước mưa.

Cô hít một hơi.

Ngủ đi, tỉnh lại, ngày mai đi gặp Lương Kỳ Tụng.

4h30 chiều hôm sau, khi Phương Thanh Chỉ xách cặp ra đến cổng trường thì thấy Hiền và chiếc xe màu đen.

Trần Tu Trạch không có ở đây, chỉ có Hiền và tài xế, vẫn im lặng, tận tâm đưa cô đến đồn cảnh sát.

Đây là lần đầu tiên Phương Thanh Chỉ bước vào một nơi như thế này, cô nhìn Hiền cùng cảnh sát trưởng người nước ngoài đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy ông ta gật gật đầu, cho Phương Thanh Chỉ vào.

Lúc Lương Kỳ Tụng được dẫn ra, nhìn qua lớp kính, cô thiếu chút nữa la lên thành tiếng.

Mặt mũi bầm dập, giống như bị người ta đánh rất nặng, áo sơ mi trắng đã ngả vàng, nhiều chỗ có vết máu.

Lương Kỳ Tụng thích sạch sẽ nhất.

Cuộc sống nhà cậu ấy kỳ thật được coi là thoải mái, lại là đứa con duy nhất của cha mẹ, nhưng tính Lương Kỳ Tụng lại không thích xa hoa, cũng không chạy theo xu hướng, cũng không thích ồn ào. Cậu ấy thường mặc một chiếc áo sơ mi cũ sạch sẽ, cổ áo đã giặt đến trắng bệch, đến nổi sợi vải cũng sắp bông xù cả lên.

Lúc còn đi học, Phương Thanh Chỉ làm thêm ở nhà hàng, vậy mà cậu ấy cũng đuổi theo cô đến đó, cùng cô làm việc, cùng nhau trải nghiệm, cùng chia nhau ăn một bữa cơm của nhân viên.

Cậu ấy là người sạch sẽ nhất trong số những người đàn ông mà Phương Thanh Chỉ từng gặp.

Nhưng người vốn đơn thuần như thế, hiện tại vô tội bị bắt, còn...

Mấy tên khốn đó.

Phương Thanh Chỉ cách lớp kính, cô cầm micro lên, kìm nén cảm xúc: "Học trưởng.”

"Thanh Chỉ." bên kia lớp kính, Lương Kỳ Tụng cố gắng cầm micro, động tác đơn giản như vậy nhưng cũng khiến trán cậu ấy đổ mồ hôi lạnh, cậu cố gắng để che giấu đôi tay bị giẫm đến suýt chút trật khớp, bị rách cả da, nhưng vì nói chuyện với cô, không thể không để lộ ra những vết thương này: "Sao cậu lại tới đây?”

Phương Thanh Chỉ đã nhìn thấy ngón tay gần như biến dạng của cậu, ánh mắt đau xót, cô thở nhẹ: "Tôi đến gặp cậu.”

"Tôi không sao." Lương Kỳ Tụng nói: "Chờ cảnh sát điều tra xong, họ sẽ thả tôi ra sớm thôi.”

Phương Thanh Chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Không, không thể.

Bọn họ sẽ không, cậu không biết ông chủ Hoàng đang giở trò gì sau lưng đâu...

Cô vẫn mỉm cười: "Được.”

"Công việc của cậu dạo này thế nào rồi? Còn việc học thì sao?” Lương Kỳ Tụng nói: "Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng cho tôi như vậy.”

Cậu ấy nói rất chậm, từng chữ từng chữ, sự đau nhức khiến tay cậu gần như không cầm được micro.

Phương Thanh Chỉ lắc đầu: "Tôi vẫn rất ổn, học trưởng, tôi..."

Một tiếng rầm vang lên, cửa mở ra, cảnh sát trưởng đứng ở cửa, tóc nâu, lưu loát nói tiếng Quảng Đông: "Hết giờ rồi, đi ra ngoài."

Ở bên kia lớp kính, cũng có người đang tiến lên, dẫn Lương Kỳ Tụng rời đi. Phương Thanh Chỉ quay đầu, tranh thủ thời gian cầm micro: "Tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu ra ngoài.”

Lương Kỳ Tụng nén đau, lắc đầu: "Đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Phương Thanh Chỉ sửng sốt, cô nhìn hai người kia mạnh mẽ đưa Lương Kỳ Tụng đi, kỳ thật cậu ấy đã không còn sức để phản kháng, lẳng lặng rời đi, thân hình hiện tại dưới lớp quần áo xộc xệch kia trông gầy yếu như một cây thanh tùng.

Phương Thanh Chỉ đi ra khỏi cục cảnh sát.

Hiền chờ ở một bên, anh ta xin ý kiến phương Thanh Chỉ: "Cô Phương muốn đi đâu?”

Phương Thanh Chỉ nói: "Về nhà.”

Cô nói: "Trở về nhà cậu tôi."

Giờ phút này trong lòng cô rối bời, không đủ lý trí để suy nghĩ. Lương Kỳ Tụng vô tội gặp phải tai họa, mà nguyên nhân gốc rễ của tai họa đều là do cô... Đôi tay kia của cậu ấy có thể viết ra những nét chữ tao nhã, cũng có thể vẽ, cũng có thể tính toán những công thức phức tạp kia... Còn bây giờ thì sao?

Mười ngón tay, không còn một ngón hoàn hảo, tất cả đều là vết thương chằng chịt, đau đến nổi micro cũng không thể nắm chặt.

Phương Thanh Chỉ cúi đầu, mắt thấy xe sắp chạy vào hẻm nhỏ, cô bảo Hiền dừng lại rồi tự mình xuống xe.

Trước khi về nhà, cô ghé qua nhà hàng phương Tây nơi cô thường đi làm thuê, cách một lớp kính, cô nhìn thấy cậu mợ cùng một người đàn ông mặc vest mang giày da đang nói chuyện, không biết nói cái gì mà người đó cười đến ngửa ra sau, vắt chéo chân hút thuốc, có chút đắc chí. Mà mợ thì đứng lên, túm lấy người bồi bàn, so sánh với bức ảnh, cũng như là so sánh chiều cao, như thể đang tìm người.

Cô từng làm tình nguyện viên, có thể đọc được khẩu hình miệng, miệng mợ mở ra.

"Cháu gái tôi."

"Làm việc ở đây."

"Nó đang ở đâu?"

Phương Thanh Chỉ cảm thấy tim mình dần lạnh lẽo.

Cô xoay người, đi về phía nơi vừa rồi Hiền dừng xe, mới đầu vẫn là đi, lát sau càng đi càng nhanh, cơ hồ muốn thành chạy, cả người Phương Thanh Chỉ đau đớn và lạnh lẽo, gần như muốn gục ngã.

Chiếc xe vẫn chưa rời đi, vẫn lẳng lặng đậu ở đó.

Chỉ là nhìn không thấy Hiền cũng không nhìn thấy tài xế, bọn họ chắc là ngồi trong xe, có lẽ là nhận lệnh của Trần Tu Trạch, cũng có lẽ chỉ đơn thuần là chậm chạp chưa đi...

Phương Thanh Chỉ cảm thấy kích động, không kịp nhìn rõ tình hình trong xe, cô hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn rời khỏi nơi này.

Phương Thanh Chỉ nặng nề mở cửa xe, nhìn thấy Trần Tu Trạch ngồi ở ghế sau.

Cây gậy đặt ở một bên, anh đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi trắng, quần tây đen với hàng nút xà cừ.

Màu sắc này càng làm nổi bật khuôn mặt của anh, càng thêm dịu dàng.

Nhìn thấy cô, Trần Tu Trạch trên mặt không có vẻ gì là ngoài ý muốn, giống như đã đoán được cô sẽ quay lại.

Anh mỉm cười: "Cô Phương."

Phương Thanh Chỉ đứng trước xe, bất động.

Trần Tu Trạch khẽ thở dài một tiếng, anh đưa tay, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Phương Thanh Chỉ, không vuốt ve, chỉ dắt cô lên xe, giống như anh đang giữ chặt một người vừa rơi xuống vách núi.

"Tôi đã cho chuẩn bị nước nóng và một căn phòng thoải mái." Anh nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ bây giờ em muốn được tắm nước nóng và ngủ một giấc thật ngon."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp