Hoa Trên Lòng Bàn Tay

Chương 3: Mưa nặng hạt


1 năm

trướctiếp

Màn mưa dày đặc, Phương Thanh Chỉ nhìn không rõ mặt người nọ, cô chỉ biết giờ phút này bản thân vô cùng chật vật, nước mưa làm tóc ướt sũng, rơi xuống gò má, đôi môi tái nhợt vì lạnh, bởi vì vừa nãy cô lớn tiếng quát nên cơ thể cũng khẽ run lên.

Phương Thanh Chỉ hiếm khi cảm thấy căng thẳng như bây giờ.

Cô không biết người vừa đến là ai, cũng không biết là địch hay là bạn.

Mấy gã vệ sĩ kia dường như có chút kiêng kỵ, nhìn cây gậy của người đàn ông mới đến, bọn họ hai mặt nhìn nhau, bỗng lui về phía sau một bước.

Một người mạnh dạn, khiêm nhường nói: "Chúng tôi được ông chủ Hoàng Tú Trung giao cho một việc, nói là mời cô gái này đi gặp em trai cô ấy.”

"Nói nhảm." Phương Thanh Chỉ ngẩng đầu đứng trong màn mưa, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn mấy gã vệ sĩ: "Là mấy người bịa đặt vu oan cho em họ tôi trước, xong lại muốn cưỡng ép dẫn tôi đi.”

Cô không xoay người, nhưng cũng có thể nghe người đàn ông phía sau hỏi người bên cạnh: "Hoàng Tú Trung? Cái tên này nghe có chút quen tai, là Hoàng Tú Trung nào?”

Phương Thanh Chỉ đứng trong mưa, mặc dù đang rất lạnh, nhưng cô lại cao ngạo, không muốn ở trước mặt những người này lộ ra vẻ thảm thương, ngoại trừ lúc mới bị chặn lại cô hơi hoảng loạn, thì giờ phút này cô đã hoàn toàn bình tĩnh, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, liếc nhìn xung quanh, phán đoán xem lát nữa nên chạy thoát ra từ chỗ nào.

Hai người đứng phía sau nói những gì, cô cũng không bỏ sót ngoài tai một chữ nào.

Người cầm ô trả lời: "Là Hoàng Tú Trung của cửa tiệm bách hóa Tường Hỉ.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn ổn định: "Ồ, ông ta.”

Không có gì dao động.

Phương Thanh Chỉ có cảm giác người nọ đang nhìn mình, ô của anh thoáng nâng lên, giống như thật sự là đang nhìn cô.

Loại cảm giác này không tốt lành gì, Phương Thanh Chỉ nhìn không rõ đối phương, nhưng đối phương lại có thể nhìn kỹ cô từ đầu đến cuối, mặc dù tính đến giờ phút này nhìn hai người ở sau cũng không giống người xấu gì, nhưng... Nhưng cũng phải cảnh giác không thể thả lỏng.

Những người ở ngoài sáng thì luôn sợ những nguy hiểm rình rập trong bóng tối.

Người đàn ông đứng dưới chiếc ô đen, lớn tiếng nói với đám vệ sĩ: "Làm phiền các người chuyển lời cho ông chủ Hoàng một tiếng, nói là tôi muốn xin ông ta cấp cho chút ít mặt mũi, đừng gây khó dễ chuyện này..."

Anh dừng một chút, lại nói tiếp: "Đừng làm khó cô gái này.”

Phương Thanh Chỉ nói: "Còn có em trai tôi.”

Trong bóng tối, dường như cô nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, nghe theo cô, nói: "Đúng rồi, và em trai của cô gái này nữa."

Phương Thanh Chỉ nhìn thấy, mấy người vệ sĩ vừa rồi còn kiêu căng phách lối kia, thoáng chốc đã mất hết khí thế, một người trong đó lại hỏi, nhưng lần này vẻ tự tin trong lời nói đã không còn: "Xin hỏi ngài là..."

"Tôi họ Trần." Người đàn ông không lộ mặt này lại cười nhẹ, nói: "Bốn ngày trước cùng ông chủ Hoàng uống trà.”

Họ Trần.

Chống gậy.

Đột nhiên, hai bức ảnh đăng tải trên báo vụt qua trong đầu Phương Thanh Chỉ. Trên tờ giấy thô ráp, hình ảnh đen trắng không rõ ràng, cũng giống như người đàn ông lúc này đang đứng sau màn mưa, xung quanh là bóng tối, nước mưa bao phủ, một chiếc ô đen trầm mặc che nửa người, khiến Phương Thanh Chỉ không thể nhìn rõ.

Hai gã vệ sĩ cuống quýt: "Trần Sinh?”

Người đàn ông nói: "Những gì tôi vừa nói đều đã nhớ hết chưa?"

Ngữ điệu vẫn ôn hòa thong dong như cũ, có cảm giác quả thật giống như một giáo sư.

Điều này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Phương Thanh Chỉ về anh.

Cô cho rằng, người có thể làm ra việc như giết cha nuôi, gần như giết sạch cả nhà, giọng nói có lẽ phải lạnh như dao, hoặc câm như gỉ sắt, vênh váo hung hăng, ngạo mạn, xấc xược...

Dù thế nào đi nữa cũng không phải giống như lúc này, giống như một giáo sư khiêm tốn trong trường đại học.

Hai gã vệ sĩ khúm núm: "Đã nhớ rõ."

"Hôm nay làm phiền mọi người rồi, xin hãy chuyển lời lại cho chính xác, cảm ơn."

Những người đó luôn miệng nói không phiền, không cần trao đổi với nhau cũng tự biết là không thể đắc tội, vì vậy không nói gì thêm, vội vàng tản đi.

Phương Thanh Chỉ vẫn đứng trong mưa, không hề thả lỏng, cảm ơn: "Cảm ơn anh Trần.”

Bởi vì vừa rồi cô kích động, nên lúc này giọng nói khó tránh khỏi bị khàn đi.

Trần Tu Trạch hỏi: "Nhà cô ở đâu? Có cần người đưa về không?”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu: "Ngay phía trước, rất gần.”

Anh gật đầu, lại nói: "Hiền, đưa ô cho cô ấy."

Hiền chần chừ: "Ông chủ..."

Trần Tu Trạch nói: "Cho cô ấy.”

Phương Thanh Chỉ đứng tại chỗ, nhìn Hiền cầm chiếc ô màu đen bước tới, chiếc ô đen rốt cuộc cũng dời ra trước mặt người nọ, nhưng anh lại đứng ngược đèn. Bảng hiệu neon phía sau lóe lên, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh, một tay chống gậy, nhìn không rõ phía trên khắc cái gì, chỉ có thể nhìn từ ánh phản quang lạnh như băng kia để phán đoán ra là làm từ kim loại.

Răng của cô dường như đã nếm được vị lạnh buốt, đau đớn của kim loại ở đầu cây gậy.

Khi Hiền cầm ô đến gần, Phương Thanh Chỉ luống cuống, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy người đàn ông tên Hiền này trên mặt có một vết sẹo, giống như một con sâu bò ngang sống mũi, trên mí mắt cũng có một vết sẹo, có lẽ chỉ suýt chút nữa thôi là sẽ bị mù.

Hiền nói: "Ông chủ đã đưa nó cho cô, vậy thì cô cứ nhận lấy đi.”

Phương Thanh Chỉ do dự nhận lấy chiếc ô: "Cảm ơn.”

Chiếc ô kia nặng trịch, Phương Thanh Chỉ cầm trong tay liền biết giá cả không hề rẻ, tay cầm cũng bằng kim loại, màu bạc, trông giống đầu sư tử.

Cô cầm ô, miễn cưỡng đứng vững.

Cô cảm ơn một lần nữa, người kia chỉ mỉm cười: "Về nhà đi, đừng để gia đình cô lo lắng."

Trần Sinh sau khi tình cờ giúp đỡ, ngay cả họ tên cụ thể của mình cũng không để, vừa nói xong câu đó, liền cầm cây gậy kia, chậm rãi đi về phía trước......

Lúc này Phương Thanh Chỉ mới nhìn thấy chân anh có lẽ đã bị thương, đi lại có chút khập khiễng.

Nó không quá rõ ràng, nhưng nhìn thoáng qua có thể nhìn ra nó khác với người thường.

Què.

Họ Trần.

Có thể làm cho những người đó chỉ cần nghe một cái họ liền chạy trối chết.

......

Phương Thanh Chỉ cầm chiếc ô lớn màu đen về nhà, cậu mợ còn đang cùng nhau khóc, mợ thì cứ nói không xong rồi không có cách nào cứu con trai mình, cậu thì khổ sở thuyết phục, hiện tại ở xã hội này, bị kim ốc tàng kiều(*) cũng không có gì mất mặt, ông chủ Hoàng tuy rằng hơi già và xấu, tuổi cũng đủ để làm cha Phương Thanh Chỉ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng có tiền tài có địa vị, ở bên cạnh ông ta cũng không có gì xấu hổ, nếu sau này không có tiền, ở trong cuộc sống chim lồng chật hẹp, mỗi tháng còn phải chờ nhận vài đồng lương ít ỏi chỉ đủ sống qua ngày mới là mất mặt...

(*)Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Phương Thanh Chỉ thấy phiền không chịu nổi, nhíu mày: "Gia Hào không sao đâu, sẽ về sớm thôi.”

Cậu không tin: "Thanh Chỉ à, nó chính là em họ của con đó.”

Phương Thanh Chỉ đang muốn lên gác xép, lại bị mợ kéo góc váy: "Mày đừng có như những con sói mắt trắng(*) kia.”

(*)Sói mắt trắng: Ý chỉ những người vong ân bội nghĩa.

Phương Thanh Chỉ hỏi: "Ai là sói mắt trắng? Hả? Căn nhà này vốn là của mẹ con tôi, lúc trước mẹ tôi bệnh nặng, lúc đó căn nhà của bà đã bị cậu lấy đi trả nợ, mẹ tôi đồng ý cho các người vào ở, chỉ yêu cầu các người chăm sóc tôi, để tôi hoàn thành việc học.”

Cậu lo lắng: "Cậu đâu có nói không cho con đi học......"

“Vậy vừa rồi các ngươi luôn miệng nói kim ốc tàng kiều là có ý gì?” Phương Thanh Chỉ gạt tay mợ ra: "Đừng đụng vào tôi, tôi mệt rồi, cần phải đi nghỉ.”

Mợ tức giận chửi bới: "Mày vẫn chưa biết xấu hổ sao? Phương Thanh Chỉ, mày là một con sói mắt trắng, đồ chó không biết nhận chủ, mày......"

Phương Thanh Chỉ đã lên tới gác xép, đóng sầm sàn lại.

Gỗ không cách âm, âm thanh bà ta vẫn rất lớn, cô mặc kệ, cởi bỏ quần áo đã ướt đẫm, thay một bộ đồ màu chàm, cô ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.

Cô thât sự mệt mỏi.

Khi cô tỉnh dậy thì Du Gia Hào quả thật đã về nhà.

Cậu mợ tựa như sống lại từ cõi chết, vây quanh bên cạnh đứa con trai bảo bối hỏi han ân cần, nước mắt rơi lã chã.

Cậu cô nói: "Tôi biết Trần Sinh là người tốt mà, mấy ngày trước cậu ta còn cứu tôi, khuyên tôi không nên đánh bạc nữa. Thật là, nhân vật lớn như vậy mà lại nói chuyện hiền hòa như thế, tôi..."

Phương Thanh Chỉ nhắm mắt làm ngơ, bên ngoài vẫn mưa như cũ, cô cầm chiếc ô cũ của mình, cầm theo theo chiếc ô của Trần Tu Trạch, đi về phía trước.

Trên mặt Du Gia Hào chỗ xanh chỗ tím: "Chị.”

Mợ không hé răng, lấy giẻ lau bàn.

Cậu thì có vẻ ngượng ngùng.

Du Gia Hào đuổi theo: "Chị, tối hôm qua bọn họ không làm khó chị chứ?”

"Không sao." Phương Thanh Chỉ cười cười, cô mở ô: "Chị đi học đây.”

Du Gia Hào ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Phương Thanh Chỉ kiểm tra hòm thư, bên trong không nhận được thư trả lời. Cô trở về trường học, ôn tập như thường lệ, mưa cả một ngày, đến chiều, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm ô đi về hướng nhà Lương Kỳ Tụng.

Khi đến nơi, cô bấm chuông cửa hai lần nhưng không ai trả lời. Phương Thanh Chỉ trong lòng càng cảm thấy bất an, khi cô xuống lầu, bắt gặp một ông chú liền hỏi thăm.

Ông chú lắc đầu: "Cô nói ông chủ Lương bán bánh à? Gia đình ông ta đã bị cảnh sát bắt rồi, đang ở trong tù.”

Phương Thanh Chỉ kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra khi nào?”

"Mới sáng nay thôi." Ông nói: "Eo ôi, cô nói thử xem đang làm ăn thuận lợi, không biết là đã đắc tội với ai..."

Phương Thanh Chỉ cầm ô, đứng trong mưa và sương mù, ngửa mặt nhìn, chỉ thấy bầu trời xám xịt.

Cô dĩ nhiên biết họ đắc tội với ai.

Ông chủ Hoàng.

Lương Kỳ Tụng bị cô liên lụy.

Phương Thanh Chỉ không thể trơ mắt nhìn Lương Kỳ Tụng bị mình liên lụy, nhưng nếu bảo cô đi cầu xin ông chủ Hoàng, không thể có chuyện đó. Trong lúc do dự, Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy chiếc ô trong tay, chợt thông suốt.

Sao mình không đi cầu xin anh Trần lần nữa?

Lúc trước anh ấy cũng ở góc bắc, tính tình cũng khá hiền lành, chỉ cần nói một câu đã khiến cho ông chủ Hoàng tha cho cô và em họ cô... Huống chi khi đó người ăn bánh cũng là anh, thế nào đi nữa thì anh ta cũng nên nói một câu rõ ràng...

Phương Thanh Chỉ nghĩ đến đây, ít nhiều đã có quyết định. Cô nhìn chiếc ô màu đen, có khắc hình đầu sư tử bằng kim loại ở trong tay, hơi do dự, xong liền kiên định đi về phía trước, đi tới một tiệm báo gần nhất, mua một tờ báo, lại cùng ông chủ bán báo nói chuyện.

Ồ.

Thì ra Trần Tu Trạch - Trần Sinh nổi tiếng kia, hiện nay chủ yếu kinh doanh bất động sản.

Phương Thanh Chỉ bắt xe đến công ty anh, trực tiếp nói với nhân viên lễ tân: "Xin hãy giúp tôi hẹn ông Trần Tu Trạch.”

Nhân viên lễ tân giật mình: "Quý cô đây là..."

Phương Thanh Chỉ bình tĩnh đem chiếc ô đầu sư tử bằng bạc kia cho người nọ xem, trên chuôi ô khắc chữ “Trần” nhỏ. Cô nói: "Tối qua tôi ở cùng với anh Trần, khi anh ấy rời đi quên mang theo chiếc ô này, tôi đến để trả lại.”

Quầy lễ tân nhìn kỹ vẻ mặt của cô.

Phương Thanh Chỉ biết những lời nói dối này của mình không đủ sức thuyết phục, nhìn cô, hiện đang mặc một chiếc váy vải cotton rẻ tiền nhăn nhúm, không có bất kỳ logo thương hiệu nào, cô cũng không trang điểm, không có bất kỳ trang sức nào, dây cột tóc cũng là dùng loại dây rẻ tiền.

Cô chỉ thiếu hai chữ “lừa đảo” viết lên trán nữa thôi.

Nhân viên lễ tân nhìn mặt cô, thì thầm với đồng nghiệp hồi lâu, xong vẫn nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại để chuyển lời giúp cô. Xin vui lòng cho tôi biết họ của cô?"

Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi họ Phương.”

"Cô Phương." Nhân viên lễ tân nói: "Xin vui lòng ngồi chờ một chút."

Phương Thanh Chỉ ngồi trên sô pha, cô im lặng chờ đợi, nhìn mọi người ra vào, những cô gái mặc váy công sở xinh đẹp thời thượng, vô cùng vừa vặn tôn dáng, tao nhã ra vào trong tòa nhà cao tầng này. Giày cao gót bước trên thảm mềm, tạo ra âm thanh nhỏ dễ chịu. Phương Thanh Chỉ cúi đầu nhìn mình, một đôi giày bẩn thỉu, lấm lem nước bùn, đến cả tấm thảm cũng bị cô làm cho vấy bẩn.

Cô gần như muốn hét lên, tôi là kẻ lừa đảo đó, mau đuổi tôi ra khỏi đây đi.

Nhân viên lễ tân rất nhanh đã đi tới, không đuổi cô đi, mà lịch sự mời trà nóng, mỉm cười: "Ông Trần còn đang có việc bận, xin hãy chờ một chút.”

Phương Thanh gật đầu: "Cảm ơn cô.”

Cô nghĩ chắc mình đã gặp may, có lẽ Trần Tu Trạch thật sự hôm qua đã qua đêm với cô Phương nào đó.

Nhưng cô đợi đến chín giờ tối, nước trà đã nguội, cả người cũng thấy lạnh, anh vẫn chưa đến.

Không ai thông báo cho cô, Phương Thanh Chỉ nhìn ánh đèn bên ngoài đã tối đen, cô đứng dậy đi ra cửa, mới phát hiện quầy lễ tân đã tan làm.

Bên ngoài trời mưa to hơn cô nghĩ.

Phương Thanh Chỉ mím môi, vẫn một tay che ô rách, tay kia cầm chiếc ô màu đen đêm qua Trần Tu Trạch cho cô, khó nhọc đội gió mưa đi về phía trước, bình tĩnh nghĩ, xem ra muốn dùng cách trông cậy vào lòng tốt của quý nhân này không được rồi, vậy cô còn biết đi đâu nữa...

Mưa to gió lớn, một chiếc ô nhỏ cũ kỹ chống đỡ không nổi, gió xen lẫn nước mưa xối xả ập vào người, cô chật vật đi ngược gió một hồi lâu, bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại bên cạnh, mặt ô đúng lúc này cũng bị gió thổi nát, cô dừng bước giơ tay ra tay định thu lại, nghe tiếng cửa xe mở ra, một người bước xuống, khiêm tốn nói: "Cô Phương, ông Trần của chúng tôi muốn gặp cô.”

Phương Thanh Chỉ hỏi: "Ông Trần nào?”

Người nọ lại nói: "Trần Tu Trạch.”

Trần Tu Trạch.

Phương Thanh Chỉ đã thường xuyên tiếp xúc với cái tên này, nhưng vẫn không biết người đó trông như thế nào, diện mạo ra làm sao.

Người cô ướt đẫm, đành ngượng ngùng lên xe.

Không còn cách nào khác.

Cô đã chờ gần bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng yên tĩnh, có thể đủ cho cô nghĩ đến tất cả khả năng xấu nhất của Lương Kỳ Tụng, cùng đủ loại phương pháp giải quyết không khả thi.

Xe chạy một lên núi, mưa quá lớn, Phương Thanh Chỉ không biết xe đang đi đâu, nhà Trần Tu Trạch ở trên đỉnh núi, có tầm nhìn vô cùng tuyệt vời. Yên tĩnh xinh đẹp, cô đi theo hướng dẫn xuyên qua sân, đi qua sảnh, cuối cùng bước vào một cánh cửa bằng gỗ lim.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, hình như là mùi đàn hương, trên mặt đất trải thảm dày, giẫm lên không có chút tiếng vang nào. Phương Thanh Chỉ lần tiên nhìn cây gậy kim loại đầu thú ở gần như vậy, bây giờ cô mới thấy rõ, hình khắc trên đầu gậy cũng là một con sư tử, dữ tợn hung hãn, kim loại màu trắng bạc, ánh phản quang lạnh lẽo, nhưng cái thứ đang đè đầu con sư tử ấy lại là một bàn tay rộng lớn ấm áp, vững vàng khống chế nó.

Xa hơn nữa, trong bộ vest đen không một nếp nhăn, áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, người đàn ông dáng người cao lớn, ăn mặc chỉnh tề, là một khuôn mặt tuấn tú so với ảnh chụp trên báo chí càng rõ ràng hơn, khiến Phương Thanh Chỉ ngừng thở một giây.

Trần Tu Trạch trong lời đồn là người giết cha nuôi, người lạnh lùng giết cả gia đình, giờ phút này lại ôn hòa thong dong nhìn cô, mỉm cười nói: "Cô chính là cô Phương qua đêm với tôi ngày hôm qua?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp