[ Hồng Lâu ] Hoàng Hậu Thượng Vị Chỉ Nam

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Vương lão thái gia hưởng niềm vui con cháu quây quần, đem Vương Sóc đặt trở lại chỗ ngồi của nàng, người một nhà cùng ăn một bữa cơm gia đình náo nhiệt, ăn xong ai lại về phòng người nấy. Ngày mai còn phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa, thọ yến tổng cộng là ba ngày, vẫn còn bận rộn lắm!

Xuân Phân cùng Đại Hàn cẩn thận hầu hạ Vương Sóc trở về phòng, Từ nhũ mẫu đã sớm nghe nói chuyện trong thọ yến, nhưng bà không nói, vẫn như thường ngày hầu hạ Vương Sóc nghỉ ngơi.

Chờ thấy Vương Sóc đã ngủ yên, bà mới mang theo đám nha hoàn lui ra ngoài, phân phó cho Tiểu Hàn trực đêm.

"Nhũ mẫu, đêm nay cứ để ta trực." Đại Hàn tự đề cử, tuy rằng tên của nàng ta và Tiểu Hàn giống nhau, nhưng lai lịch của Tiểu Hàn rất khác, nàng ta là người quận chúa để lại chăm coi con gái mình, còn Tiểu Hàn là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh lão thái thái tới đây chịu tội thay nên càng không giống nhau. Tiểu Hàn xưa nay luôn nghe theo lời lão thái thái, bình thường còn không phân biệt được, nhưng buổi tối trực đêm, Từ nhũ mẫu từ trước đến nay luôn lo lắng khi Tiểu Hàn một mình hầu hạ chủ tử.

"Không sao, Vương Sóc là con gái của quận chúa nương nương, huyết mạch hoàng thất, người có thể xảy ra chuyện gì được." Chữ "người" này Từ nhũ mẫu không biết là ám chỉ ai.

"Vẫn là nhũ mẫu nói đúng." Đại Hàn nịnh nọt một câu, rời khỏi theo sau. Ở hành lang chỉ có mấy người biết nguồn gốc của họ, mới khó hiểu hỏi: "Nhũ mẫu, tiểu thư dâng tặng tấm màn che kia là ai mà bà cũng biết a."

“Ban đầu chỉ là suy đoán của ta thôi, sau này từ từ mới chắc chắn." Từ nhũ mẫu nói.

"Tiểu thư giỏi giang đó chính là..." Xuân Phân tiếp lời, đây là câu cửa miệng của Vương lão thái thái.

"Đó là lão thái thái." Từ nhũ mẫu ngữ khí cứng ngắc, giây sâu lại thở dài nặng nề, nói: "Quận chúa ở trong khuê phòng chính là tài nữ nổi danh, bởi vậy hiện giờ mới có thể ở biên quan hỗ trợ quân mã kiến công lập nghiệp.”

"Lão thái thái kia..." Xuân Phân vẫn lo lắng.

"Chuyện của Vương gia, là lão thái gia làm chủ." Từ nhũ mẫu đối với chuyện này khẳng định chắc nịch.

Đại Hàn nghĩ đến địa vị không giống nhau, lão thái thái chán ghét Vương Sóc không phải ngày một ngày hai, nhưng chán ghét thì cũng có thể làm gì? Vương Sóc có lão thái thái không nên đắc tội, hạ nhân có Từ nhũ mẫu quản lý không dám lơ là, điều cần nhất lúc này là lo cho chính mình thôi. "Nhũ mẫu, mấy vị tiểu thư kia cũng muốn đi học sao?" Nếu như không phải như vậy, chẳng phải là để tiểu thư nhà mình bị cô lập sao?

"Đại tiểu thư trước mắt sắp chuẩn bị gả đi rồi, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư suốt ngày gây rối không rõ chỗ nào có mong muốn được đi học, những thứ khác thì khỏi nói." Từ nhũ mẫu nói là tất cả mọi người đều gật đầu công nhận.

"Vị tiểu thư kia..." Xuân Phân cũng ý thức được vấn đề này, cho dù người lớn bị xa lánh cũng sẽ nói "buồn bực không biết chí", huống chi là một tiểu thư mới năm tuổi.

"Tiểu thư tự có chủ ý của tiểu thư, Xuân Phân, Đại Hàn, hai người các ngươi đừng xem thường tiểu thư." Từ nhũ mẫu đem đèn lồng chiếu sáng giao cho Xuân Phân, nàng ta đã đến trước cửa phòng.

Xuân Phân cùng Đại Hàn nhìn bóng lưng Từ nhũ mẫu cùng bóng đêm hòa làm một, liếc nhìn nhau, im lặng không nói gì.

Vương Sóc được Từ nhũ mẫu gửi gắm nhiều kỳ vọng lại mất ngủ. Vương Sóc ngủ không được, nhưng nàng không phải lăn qua lăn lại như đang lăn bánh, nàng chỉ mở mắt ra, ngẩn người nhìn màn giường thêu hoa phức tạp.

Rõ ràng là đã thành công, tại sao lại không cảm thấy vui vẻ chứ?

Nếu cho rằng thành công thì sẽ hạnh phúc, vậy chắc chắn là người đó chưa có kinh nghiệm thành công thực sự.

Vương Sóc tay phải nắm chăn, cuộc sống vốn là của mình, mình có thể tự do song theo cách mình yêu thích, đọc sách cũng là quyền lợi của mình, từ khi nào mà chuyện đương nhiên lại cũng cần phải bày mưu tính kế?

Vương Sóc không muốn không đổ lỗi những chuyện này là do thời đại, do lịch sử, nàng chỉ là muốn biên quan phụ mẫu mang tới lễ vật, nếu là nàng ở bên cạnh cha mẹ, so sánh thì không cần phí sức đi?

Cuộc sống trôi qua không thoải mái, Vương Sóc lại càng thêm nhung nhớ cha mẹ và ca ca.

Nói là đi học, nhưng cũng không thể lập tức thực hiện, thọ yến còn phải bày hai ngày, các vị ca ca đều không đi học, Vương Sóc tự nhiên cũng không cần đi. Đợi đến khi thọ yến xong, sau khi cả gia đình cảm tạ lễ vật mà bệ hạ đã ban thưởng, lớp học mới khai giảng.

Sáng sớm, Vương Sóc thay trang phục sạch sẽ, nhanh nhẹn mang theo một tiểu nha hoàn đi thỉnh an lão thái thái. Lão thái thái gặp cũng chưa gặp, chỉ nói sắc trời còn sớm, sẽ không làm trễ bài tập của nàng, Vương Sóc cũng không làm bộ, ngày sau chỉ đến ngoài cửa phòng thỉnh an, rồi tự đi học, giống như nam nhi trong nhà.

Lão thái thái biết rồi, tức giận mắng thẳng "Bất hiếu, đúng là phí công nuôi dưỡng!", chửi rủa như vậy nhưng cũng chỉ có lão thái thái cùng nhũ mẫu tâm phúc của nàng biết được, ai bảo kẻ phí công nuôi dưỡng này có một người mẹ làm quận chúa đây?

Vương Sóc đến học đường, liền bị mọi người vây xem. Trong học tập nàng tuổi nhỏ nhất, chỉ có nàng là một nữ nhi, đúng là mới lạ, các vị ca ca đều thích nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, ngay cả người sư phụ dạy dỗ không có việc gì cũng lâu lâu đưa mắt nhìn nàng.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Vương Sóc tuân thủ lễ nghi nho nhã, sư phụ bảo làm gì liền làm ngay, thậm chí cả tiểu nha hoàn cũng không mang vào lớp học, chỉ để cho nha hoàn ở bên ngoài chờ, bày giấy mài mực đều tự mình làm.

Sư phụ đứng lớp là một sĩ tử ở Kim Lăng, bởi vì thi thượng khoa không trúng, tạm thời ở lại kinh thành để tham gia kỳ thi bào mùa xuân, dựa vào tình cảm đồng hương ở Vương gia bàn bạc giao phó. Các thiếu gia cũng không khó quản giáo, bởi có lão thái gia luôn nghiêm khắc! Sư phụ thời gian qua an nhàn, hôm nay lại có một tiểu thư, tuổi lại nhỏ như vậy, thật sự là làm cho sư phụ luống cuống tay chân, không biết làm thế nào.

"Vương Sóc có thể nhận biết mặt chữ không?" Sư phụ không kìm nổi lòng hạ thấp thanh âm, thấy nàng nhỏ bé, non nớt lại thật thà như vậy, chỉ sợ thanh âm lớn quá sẽ không dọa nàng sợ hãi.

"Thưa sư phụ, con theo nhũ mẫu học "Thi Tam Bách", có thể nhận biết một vài chữ. Chỉ là không biết viết thôi." Từ nhũ mẫu chính xác có dạy chữ cho Vương Sóc, trên thực tế lần nào cũng đau đầu vì Vương Sóc ở trên giường chơi đùa với sách, lão thái thái cũng bởi vậy càng chán ghét nữ tử đọc sách.

"Vậy thì tốt rồi." Sư phụ vuốt râu tỏ vẻ hài lòng, có chút nền tảng là được, đường đường là một cử nhân đến làm gia sư, chứ không phải đến để dạy những kiến thức vỡ lòng.

Sư phụ sắp xếp cho Vương Sóc một cái bàn thấp, đây là đặc biệt chuẩn bị cho nàng, sau đó cho các thiếu gia ôn tập lại bài vở, sợ bọn họ thọ yến bận rộn sẽ quên mất.

Sư phụ tự mình kiểm tra tình hình nhận biết mặt chữ của Vương Sóc, xem nàng thật sự nhận biết được mặt chữ không, sau đó liền nắm tay dạy nàng cầm bút viết như thế nào. Sau đó tự mình viết vài chữ lớn đơn giản, để cho Vương Sóc bắt chước người viết.

Bút lông mềm mại, sức tay của trẻ con yếu, lực khống chế cũng kém, một phần cũng do bút mực không đồng đều, có thanh có đậm. Vương Sóc lúc trước không có tập chữ, do Từ nhũ mẫu cũng sợ tiểu thư còn nhỏ xương khớp còn mềm, hiện giờ năm tuổi chính là thời điểm nên học chữ.

"Ừm, có tiến bộ, nhìn theo bài viết này, hôm nay viết mười trang chữ lớn." Sư phụ kiểm tra bài tập của nam hài tử sau đó lại gần nhìn tiến độ của Vương Sóc, hiện tại đã có thể không đem mực trực tiếp nhỏ lên giấy Tuyên Thành, một lần nữa viết cho Vương Sóc một trang, để cho nàng luyện viết theo. Nói là một trang, kỳ thật phía trên chỉ có bốn chữ lớn, người học chữ đều biết, từ viết hoa đến nhỏ, đối với Vương Sóc mà nói cũng không phải quá khó khăn.

Buổi chiều nam hài tử được yêu cầu đến võ đài, đây là do Vương lão thái gia an bài, Vương Sóc không thể đi theo, đành thu dọn đồ đạc, lại mang theo tiểu nha hoàn trở về.

Vừa mới vào cửa, Từ nhũ mẫu, Xuân Phân, Hạ Chí, Đại Hàn, Tiểu Hàn liền vây quanh, một người đỡ Vương Sóc ngồi xuống, một người rót trà cho Vương Sóc, một người hỏi như theo thói quen, một người dùng sức xoa cổ tay cho Vương Sóc, sợ nàng vất vả.

Quận chúa liền để lại cho Vương Sóc bốn tâm phúc, hiện giờ đều tụ tập cùng một chỗ hỏi han ân cần.

"Nhũ mẫu con không sao, chỉ là đi học mà thôi, chuyện phải làm, sao có thể mệt?" Vương Sóc vội vàng nói.

"Sao không mệt mỏi, ta nhìn cổ tay tiểu thư có chút đỏ, nghe nói nha đầu Tiểu Bình kia cũng không đi theo hầu hạ, tiểu thư tự mình mài mực sao?" Sắc mặt Từ nhũ mẫu nghiêm túc, tựa như muốn trách phạt Tiểu Bình vậy.

"Nhũ mẫu ~ các ca ca đều đã lớn rồi, Tiểu Bình đi vào không thích hợp." Trên thực tế là nàng cố ý đem theo tiểu nha đầu, nếu mang theo Xuân Phân, sẽ khiến các ca ca nổi lên tâm tư khó tập trung học hành. Làm sao nàng có thể làm thế?

"Tiểu thư lo lắng quá rồi, Vương gia sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Từ nhũ mẫu cũng đau lòng, đây không phải là chuyện một tiểu thư năm tuổi nên quan tâm.

"Sao lại không có." Hạ Chí khó chịu lẩm bẩm một câu.

"Nhũ mẫu nói đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn. Ôi, hôm nay ngày đầu tiên đi học, ta lo lắng đến nỗi ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt, chỉ muốn trở về ăn canh mì gà hầm.” Vương Sóc cười nói.

"Được, tiểu thư có khẩu vị là tốt rồi, canh mì gà này là sở trường của Tiểu Hàn, Xuân Phân ngươi đi giúp Tiểu Hàn, Đại Hàn ngươi đi chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư trước, để ta xuống bếp nấu nước, tí nữa tiểu thư sẽ dùng tới." Từ nhũ mẫu vội vàng phân phó.

Mấy đại nha hoàn đều nối đuôi nhau đi ra, Đại Hàn đi ở phía sau nhắc nhở Hạ Chí: "Mồm miệng không biết giữ, trách không được nhũ mẫu chỉ yên tâm cho ngươi quản lý trang phục.”

Hạ Chí trả lời một câu nghe cũng không rõ ràng, lòng trung thành của Hạ Chí cũng không kém, chỉ cái miệng này a, chẳng khác gì pháo nổ cả, Từ nhũ mẫu bình thường đều để cho Hạ Chí trông nhà, chưa bao giờ dám để Vương Sóc dẫn nàng ra cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Từ nhũ mẫu trong chốc lát liền trở về, hầu hạ Vương Sóc dùng cơm trưa, ngâm nước ấm tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, rồi để Vương Sóc ngủ trưa một lát.

"Tiểu thư đi học mệt mỏi như vậy, ngày sau nếu thêm thêu thùa may vá, chắc hẳn còn mệt hơn." Từ nhũ mẫu có chút đau lòng, Vương gia cũng có bảo nhũ mẫu dạy dỗ nữ công gia chánh, đại tiểu thư sắp xuất giá, lễ nghi, nữ công, đối đãi với người khác đều không thể mắc lỗi, Vương gia đối với giáo dục nữ công gia chánh có một phương pháp riêng, chỉ là đọc sách trở lại không nằm trong kế hoạch giáo dưỡng đó, biết được mấy chữ, ngày sau có thể xem sổ sách quản lý là được.

“Ta tuổi còn nhỏ!” Vương Sóc cười nói, nàng biết Từ nhũ mẫu đang lo lắng cái gì, nếu lão thái thái muốn chấn chỉnh nàng, chỉ cần để cho nhũ mẫu nghiêm khắc một chút, cũng không cần làm nhiều việc gì, chỉ tăng thêm bài tập, buổi sáng nàng cùng ca ca đi học sẽ ngủ gật, đến lúc đó nàng sao còn mặt mũi đòi đọc sách cùng các ca ca?

"Nhưng tiểu thư dù sao cũng sẽ lớn lên." Nữ nhi ở Vương gia qua bảy tuổi sẽ chính thức bắt đầu dạy dỗ, đến lúc đó Vương Sóc chắn chắn sẽ rất bận bịu.

"Đến lúc đó cha mẹ ta sẽ trở về." Vương Sóc lầm bầm một tiếng, nhắm mắt lại ngủ say.

Từ nhũ mẫu đắp chăn cho Vương Sóc, ngày đầu tiên đi học đã khiến tiểu thư mệt mỏi. Đúng vậy, đến lúc đó quận chúa có lẽ đã trở về? Lúc quận chúa đi Vương Sóc còn chưa tròn một tuổi...

Từ nhũ mẫu tự trách nhất chính là sau khi quận chúa rời đi, không thể trông coi đại thiếu gia, để lão thái thái đem đại thiếu gia nuôi dưỡng khiến quận chúa một chút cũng không thân thiết với con mình. Theo lý, lúc quận chúa đi đại thiếu gia đã mười tuổi, có thể nhớ mặt mẹ rồi, lão thái thái lúc đó đã dùng biện pháp gì, để khiến đại thiếu gia xa lánh mẫu thân chứ? Từ nhũ mẫu cũng trăm tư không giải thích được, rốt cục thừa nhận, bà xưa nay đã xem thường lão thái thái, có thể ngồi vững vị trí Vương phu nhân, lão thái thái tóm lại cũng có chút thủ đoạn.

"Quận chúa ơi, người ở biên quan thế nào rồi? Vương Sóc rất nhớ người! "Từ nhũ mẫu thì thào tự nói, nhìn bầu trời phía tây, nhớ người chủ cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp